"Người nào?"
Hai người Sở Khuynh Thành cùng Tần Thải Thanh hét lớn.
"Ha ha ha... Sở Sở nha đầu, Thanh nhi nha đầu, mấy năm không gặp các ngươi đã quên béng lão đầu ta rồi sao?"
Người đến là một lão giả mặc áo bào màu vàng, chỉ có một mắt, trên vai có một con Ô Nha màu đen, trong mắt Ô Nha lóe lên kim quang chói mắt, còn tản ra lôi minh tử sắc.
Chính là thần nhãn Long Cửu Tiềm Long Các mang theo linh sủng của hắn, Thôn Phệ Quỷ Nha. Theo sau hắn là một nam một nữ, đều có tu vi Đoán Cốt cảnh, chính là hai người Long Quỳ cùng Long Kiệt.
Trác Phàm nhìn thấy khẽ giật mình. Nghĩ không ra ở chỗ này, hắn chưa lộ mặt đã gặp nhiều người quen như vậy rồi.
Nhẹ gật đầu, Long Cửu cảm thán: "Cho dù trong thất thế gia, thiên tài tuyệt thế như Sở Sở cũng thuộc về phượng mao lân giác, chẳng qua vị huynh đệ kia của ta, thiên tài như các ngươi tuyệt không thể sánh kịp."
"Hừ, cái gì mà thiên tài, hắn chỉ là một tên cuồng bạo lực, đi tới chỗ nào, gϊếŧ tới chỗ đó!"