Với dung nhan tuyệt thế kia, ngoại trừ Sở Khuynh Thành còn ai có được? Nhưng hắn lại không nghĩ ra thân phận thật sự của Sở Sở, khiến hắn cảm thấy có phải trí thông minh của mình bị giảm xuống không?
Thế nhưng bị giảm xuống lúc nào chứ? Chắc có lẽ thời khắc nhìn thấy chân dung của Sở Sở.
Trác Phàm cảm thán, cho dù bây giờ nghĩ đến tình cảnh lúc ấy, vẫn khiến hắn cảm thấy thanh thản, không ngờ nữ nhân này lại hấp dẫn hắn đến vậy, chuyện này trước kia hắn chưa từng tưởng tượng qua.
Hoàn toàn không có để ý đến ánh mắt khác biệt của hai người, Sở Khuynh Thành chỉ lẳng lặng xem thương thế của Tần Thải Thanh, trong tay lóe lên ánh sáng, một bình sứ xuất hiện.
Nhẹ nhàng mở nắp bình, mùi hương thơm ngát khiến ánh mắt hai người lóe lên tia nhìn tham lam.
Sở Khuynh Thành hừ lạnh một tiếng, đạp chân xuống bay về phía Nghiêm Tùng, Thanh Hoa lâu chủ theo sát. Ba vị cường giả Thiên Huyền chiến đấu, lấy hai địch một, Nghiêm Tùng lại không thể dùng Huyền giai vũ kỹ, đã rơi xuống thế hạ phong.
Nhưng hắn cũng không bối rối, như có biện pháp, nắm lấy hồ lô trong tay, cũng không thấy nắm thật chặt.