Tiểu tử này cũng qua vô lý, sao mới được một lúc mà, đã biến thành hai sư đồ ông ta cùng nhau bắt nạt tiểu tử này rồi? thậm chí còn cái gì mà đánh nhau cả sư lẫn đồ cùng ra trận, cái này mà truyền đến trong tai thế gia khác, chẳng phải sẽ thành trò cười cho bọn họ ư?
Đệ tử trong bảy thế gia, bình thường bắt nạt những gia tộc khác, đây không đáng là gì. Nhưng trưởng lão và đệ tử cùng lên, đối phó một công tử của gia tộc tam lưu, việc này quá mất mặt.
Trong bảy thế gia, vẫn chưa có gia tộc nào xuất hiện loại chuyện không biết xấu hổ này đâu.
“Nghiêm lão bớt giận, Tống công tử chính là người thẳng tính, không giữ mồm giữ miệng, ngài... Ngài đừng nóng giận...”
Tần Thái Thanh còn muốn khuyên Nghiêm Tùng chút, nhưng nói chưa dứt lời, đã nhịn không được quay đầu đi chỗ khác, che miệng trộm cười rộ lên.
Nghiêm Tùng hung dữ trừng qua, lửa giận trong bụng chẳng những không hạ xuống, ngược lại còn tăng vọt lên không ít.
“Hừ, Tần Thái Thanh, ngươi đừng quên, mạng ngươi còn nằm trong tay lão phu, chẳng lẽ ngươi muốn chết sao?” Độc Thủ Dược Vương chậm rãi bò dậy, lau vết máu nơi khóe miệng, vị trí trước ngực đã hoàn toàn kết thành băng tinh trắng toát.
Tần Thái Thanh ngẩng đầu, trong mắt hiện lên vẻ kiên quyết: “Nghiêm Tùng, ngươi nhớ kỹ cho bà đây. Bà đây là đệ nhất lâu Hoa Vũ Lâu, Thanh Hoa Lâu lâu chủ, Tần Thái Thanh. Coi như liều cái mạng này, bà đây cũng tuyệt đối sẽ không để ngươi hủy hoại Hoa Vũ Lâu.”