“Sư phụ...”
Lâm Tử Thiên chân trước vừa đi, một âm thanh khϊếp sợ rụt rè vang lên sau lưng Mẫu Đơn lâu chủ. Mẫu Đơn lâu chủ không khỏi khẽ giật mình, biết đồ đệ của mình đã đến, sau đó bà ta vội vàng lau vệt nước mắt trên mặt, khôi phục lại bình tĩnh rồi xoay người.
Nhưng khi vừa nhìn thấy dáng vẻ Tiếu Đan Đan quần áo không chỉnh tề, bà ta không nhịn được giận dữ hỏi: “Chuyện gì xảy ra, có phải con bị tên Nghiêm Phục kia khi dễ không, hắn đã làm gì con chưa?”
Tiếu Đan Đan cắn chặt môi, mắt ầng ậc lệ nóng, lắc đầu nguầy nguậy: “Sư phụ người yên tâm, hắn vẫn chưa đắc thủ.”
Mẫu Đơn lâu chủ thở phào một hơi, yêu thương xoa đầu Tiếu Đan Đan, đau lòng nói: “Đan Đan, con đã chịu ủy khuất rồi, ôi...”
“Sư phụ, con không ủy khuất. Ngược lại sư phụ, người vì Hoa Vũ Lâu, mà bị khuất nhục như thế...”
“Đừng nói nữa”
Tiếu Đan Đan chưa dứt lời, Mẫu Đơn lâu chủ đã mất mác khoát khoát tay, đau khổ thê lương nói: “Đan Đan, con nhớ kỹ, nam tử trên thế gian này đều là hạng khẩu phật tâm xà. Ngoài miệng thì nói yêu ngươi đến nhường nào, nguyện hi sinh tất cả mọi thứ vì ngươi. Nhưng khi có chuyện ập đến trên đầu, thì cũng chỉ nghĩ đến mỗi bản thân mình. Cho nên, tuyệt đối đừng tin vào lời hoa ngôn xảo ngữ của nam nhân!”
Tiếu Đan Đan khẽ giật mình, hai mắt đảo nhẹ vòng quanh, miệng lẩm bẩm nói: “Có lẽ, còn có ngoại lệ...”
“Đan Đan, con nói cái gì?”
Bỗng nhiên, ánh mắt của Mẫu Đơn lâu chủ trở nên cực kỳ nghiêm nghị, bà lạnh lùng nói: “Thế gian này, nam nhi đều là kẻ bạc tình, không có ngoại lệ. Lâm Thiên Vũ là như vậy, sư phụ hắn Lâm Tử Thiên cũng giống vậy, bao gồm cả tên Nghiêm Phục kia... Hừ, bọn họ chẳng qua là chỉ nhìn trúng cái túi da, dáng vẻ bên ngoài của chúng ta mà thôi, làm sao có thể thật sự hi sinh cả tánh mạng cho chúng ta chứ!
Nữ nhân chúng ta cuối cùng chỉ có thể dựa vào chính mình. Nam nhân, một người cũng không thể tin cậy được!”
“Nhưng sư phụ...”
Do dự một lát, trên mặt Tiếu Đan Đan bất giác thoáng đỏ ửng lên: “Trước đó, không phải có Trác Phàm sao? Nghe nói hắn vì một nữ tử, nên mới đại náo Thanh Minh Thành, chém gϊếŧ thất trưởng lão của U Minh Cốc. Hắn vì một nữ nhân mà đắc tội với toàn bộ U Minh Cốc, chẳng lẽ đây cũng không phải là yêu sao?”
“Trác Phàm?”
Mẫu Đơn lâu chủ thở dài, trong ánh mắt hiện lên vẻ mờ mịt khó hiểu: “Ta chưa từng gặp hắn, không biết hắn là một người như thế nào, có lẽ hắn là một ngoại lệ. Nhưng bên ngoài có lời đồn đãi hắn thích gϊếŧ chóc thành thói, có danh xưng ác ma Trác Phàm. Có lẽ hắn cũng không phải vì nữ tử kia, mà chỉ đơn thuần là có thù oán với tên U Quỷ Thất đó.”
“Nhưng... Những lời đồn đãi đó không phải đều từ U Minh Cốc truyền ra sao, đây rõ ràng là đang cố ý bôi nhọ!”
Tiếu Đan Đan nhỏ giọng lầm bầm phản bác.
Mẫu Đơn lâu chủ hơi nhăn mày, nhìn nàng một cái thật sâu: “Nha đầu con sao lại luôn nói giúpTrác Phàm kia thế, con cũng chưa từng gặp qua hắn!”
Mẫu Đơn lâu chủ trầm ngâm một hồi, mới bừng tỉnh đại ngộ nói: “Há, khó trách trong khoảng thời gian này ngươi lại kỳ quái, nhìn Lâm Thiên Vũ cái mũi không phải cái mũi, ánh mắt không phải ánh mắt mà luôn ghét bỏ hắn, rồi còn thường xuyên ra ngoài gây họa, trước đây ngươi cũng không như vậy. Chẳng lẽ nói, ngươi vì nghe được tin đồn về Trác Phàm nên thích hắn rồi?”
Trác Phàm vừa nghe vậy, không khỏi giật mình. Lẽ nào Tiếu Đan Đan làm loạn nổi tính tiểu thư, nhục nhã huynh muội Đổng gia, đều bởi vì hắn? Nhưng lão tử có mị lực lớn như vậy từ khi nào thế, chỉ là một cái tên mà đã có thể khiến thiếu nữ thần hồn điên đảo, phá hoại hạnh phúc của đôi vợ chồng son của người ta rồi?
Ai da, người quá ưu tú cũng rất phiền toái nha!
Trác Phàm sờ mũi, rất vô sỉ tự sướиɠ trong bụng.
Mà Tiếu Đan Đan thì đã đỏ bừng mặt, cái đầu nhỏ cúi xuống thật thấp: “Sư phụ, người cũng đừng trêu con. Đồ nhi chỉ là đang nghĩ, nếu một tên nam tử dám vì một nữ tử mà đắc tội gần như bảy thế gia của hoàng đế, thì hắn nhất định là thật lòng thật dạ với nữ tử kia. Cho nên đồ nhi cũng muốn gặp được một nam tử giống vậy!”
“Vì vậy con càng ngày càng chướng mắt Lâm Thiên Vũ, đúng không!”
Mẫu Đơn lâu chủ nhìn thấy cái đầu của Tiếu Đan Đan đang gật nhẹ, bất đắc dĩ thở dài, “Nha đầu ngốc, cho dù trên đời tồn tại nam tử giống vậy, nhưng sao có thể may mắn để con gặp được? Nữ nhân Hoa Vũ Lâu chúng ta, trừ khi cả đời không gả cho người, còn không thì phải kết thân với các đại thế gia để duy trì thế lực của Hoa Vũ Lâu. Đây là số mệnh, hãy chấp nhận đi!”
Tiếu Đan Đan hiện vẻ đau thương, thất lạc gật đầu.
Mẫu Đơn lâu chủ than thở một tiếng rồi vỗ nhẹ lên vai Tiếu Đan Đan, thản nhiên nói: “Đan Đan, hôm nay vi sư mệt rồi, con thay sư phụ đi tuần tra Hộ Bảo các một chút đi.”
“Dạ, sư phụ!”
Tiếu Đan Đan gật đầu, hành lễ với su phụ rồi mới quay người lui ra khỏi phòng.
Ánh mắt Trác Phàm sáng lên, trong bụng mừng rỡ. Hắn đang không biết nên dò xét tìm kiếm như thế nào, thì lại có người dẫn đường cho. Đây thật sự là đang ngủ gật thì được cho cái gối đầu, rất đúng lúc!
Sau đó hắn không nói hai lời, triệu hồi Huyết Anh, rồi bám theo sau Tiếu Đan Đan. Tất cả những chuyện này hai sư đồ họ đều không hề phát giác ra.
Đi theo bóng lưng nàng ta rẽ bảy lần ngoặt tám lượt, một phút sau, Trác Phàm rốt cục cũng nhìn thấy một tòa cự tháp cao hơn mười trượng sừng sững giữa trời đất. Chỉ là xung quanh cái cự tháp kia, ản ẩn có một luồng năng lượng vô hình đang bảo vệ mọi thứ ở bên trong.
Đây là... Trận pháp cấm chế!
Trác Phàm tròng mắt đông lại một cái, hắn vừa muốn xuất thủ, lại rút trở về. Cấm chế này bình thường phải có thủ pháp nội bộ mới có khả năng cởi bỏ, người ngoài cưỡng chế phá vỡ, sẽ chỉ dẫn cao thủ ở xung quanh tới.
Nhưng nếu có loại cấm chế này, vì sao Thanh Hoa lâu chủ cũng không chỉ rõ trên bản đồ chứ? Là muốn lừa gạt ta, hay là bà ta cũng không biết tình huống trước mắt?
Trác Phàm chau mày, vẫn không nghĩ ra điểm mấu chốt ở bên trong. Chỉ có điều cũng không sao cả, hắn là đến đoạt Bồ Đề Tu Căn, cầm được thì chạy ngay, ai đâu mà quay về trả lại cho bà ta chứ?
Nghĩ như vậy, Trác Phàm tạp trung nhìn Tiếu Đan đi đến trước cửa tòa cự tháp.
Nhưng nếu có loại cấm chế này, vì sao Thanh Hoa lâu chủ cũng không chỉ rõ trên bản đồ chứ? Là muốn lừa gạt ta, hay là bà ta cũng không biết tình huống trước mắt?
Trác Phàm chau mày, vẫn không nghĩ ra điểm mấu chốt ở bên trong. Chỉ có điều cũng không sao cả, hắn là đến đoạt Bồ Đề Tu Căn, cầm được thì chạy ngay, ai đâu mà quay về trả lại cho bà ta chứ?
Nghĩ như vậy, Trác Phàm tạp trung nhìn Tiếu Đan đi đến trước cửa tòa cự tháp.