Trác Phàm nhìn thấy vậy, không kìm được suýt kêu ra tiếng: “Độc Thủ Dược Vương Nghiêm Tùng, tại sao hắn lại ở chỗ này?”
“Vì sao ngươi lại phải làm vậy?”
Nghiêm Tùng chậm rãi đi đến bên cạnh Thanh Hoa lâu chủ, đặt tay lên vai nàng ta, dùng lực siết chặt, Tần Thái Thanh lập tức lộ ra vẻ thống khổ, trên mặt có ánh sáng xanh chớp động!
Tần Thái Thanh cắn chặt môi, trên trán mổ hôi tinh mịn rỉ ra: “Nghiêm lão, dù sao ta cũng là Thanh Hoa lâu chủ của Hoa Vũ Lâu. Nếu như chuyện này bị bại lộ, làm sao ta còn có thể đặt chân ở Hoa Vũ Lâu? Bây giớ có tiểu tử ngốc thay ta xuất thủ, chờ sau khi lấy được đồ về, lại xử lý hắn, người khác cũng sẽ không hoài nghi đến trên đầu ta.”
“Hừ, làm việc cho lão phu mà vẫn còn muốn có con đường sau này của bản thân. Tiểu tử kia chỉ là tên Đoán Cốt cảnh, nếu xảy ra sai lầm gì, làm hỏng đại sự của lão phu, lão phu nhất định sẽ hỏi tội ngươi!”
Sau này lão tử quay về Lạc gia, nhất định phải tăng cường quản lý, nghiêm phòng tử thủ tặc trong nhà mới được!
Trác Phàm vừa nhếch miệng nhẹ nhõm vượt qua mỗi một trận thức, vừa được tiện nghi còn khoe mẽ đến tiến hành đôn thúc bản thân. Chưa đưọc một lúc, hắn đã vượt qua mười đại trận phòng ngự.