"200 ngàn, ha ha ha. . ." Trác Phàm sờ cằm, lắc đầu cười khẽ, rồi đưa tay muốn lấy lại bức họa kia: "Long tiểu thư đã không có thành như thế ý, vậy cuộc làm ăn này coi như thôi đi."
Long Quỳ vội ôm lấy bức tranh vào trong ngực, như sợ Trác Phàm đoạt lại, còn kiên quyết nói: "Trác tiên sinh, trận thức nhất cấp mà thôi, 200 ngàn đã không ít. Huống hồ đây là do ngươi vẽ tay, ta ra 200 ngàn đã rất tốt rồi."
"Ha ha ha. . . Long tiểu thư, ngươi khỏi phải gạt ta, mau đưa nó cho ta." Trác Phàm vươn tay ra, lại không vội muốn cầm về, chỉ chăm chú nhìn ánh mắt nàng.
Long Quỳ khẽ cắn môi, hét lớn: "Lần này coi như ta lỗ, 300 ngàn."
"Long tiểu thư, ngươi vẫn không có thành ý." Trác Phàm thất vọng lắc đầu, thân thể nghiêng về phía trước, bàn tay bắt đầu làm loạn :3.
Long Quỳ thì là một mực cuộn mình về sau, muốn cực lực né tránh ma chưởng tà răm của Trác Phàm.
Bức tranh này đúng là vẽ trận thức nhất cấp, mà Long Quỳ cũng không phải lần đầu tiên gặp trận thức nhất cấp, bình thường nàng định giá 200 ngàn là phù hợp.
Nhưng bên trên đó có rất nhiều trận thức mà nàng từ trước tới nay chưa từng gặp qua. Tiềm Long các làm thế gia giám bảo trận thức ở Đế Quốc thứ nhất bao nhiêu năm, số lượng dự trữ có thể nói là khổng lồ, vậy mà lại có trận thức mà nàng chưa từng gặp qua, nó khiến nàng cảm thấy cực kỳ mới mẻ. Cho nên vô luận như thế nào, cho dù thâm hụt tiền, nàng cũng muốn có được nó.
Trác Phàm thì dám chắc điểm này, nên không chút nhượng bộ, rốt cuộc, nàng đành phải nhìn về phía tiểu thư Lạc gia hữu danh vô thực, ‘hảo tâm’ khuyên nhỉ: "Lạc tiểu thư, bản vẽ này nhiều lắm là 300 ngàn. Mà lại trong toàn bộ Thiên Vũ Đế Quốc chỉ có Tiềm Long các chúng ta có thực lực thu mua bản vẽ này, ngươi đi chỗ khác không được giá này đâu."
"Ây. . ." Lạc Vân Thường do dự, nhìn về phía Trác Phàm.
Long Quỳ thấy vậy, biết có đường rồi, vội vàng tiếp tục mê hoặc: "Lạc tiểu thư, ngài và Tiềm Long các chúng ta làm ăn lớn như vậy, tự nhiên sẽ trở thành khách quý của chúng ta, ngày sau đại môn Tiềm Long các vĩnh viễn rộng mở chào đón ngươi."
Khách quý? Lạc Vân Thường sững sờ, lẩm bẩm nói: "Đây chính là có chỗ dựa sao?" Nghĩ tới đây, nàng mừng rỡ trong bụng, nhìn sang Trác Phàm nói: "Trác Phàm, hay là. . ."
"Im miệng!" Trác Phàm hét lớn, hung hăng trừng nàng.
Nữ nhân ngu xuẩn, bị dăm ba câu của người ta hù dọa. Tiềm Long các làm sao lại ra mặt vì cái gì mà khách quý cẩu thí, nếu muốn để bọn họ thành ô dù của mình, thì phải buộc chung lợi ích song phương lại với nhau.
Trác Phàm hít sâu một hơi, thu liễm nụ cười, lạnh lùng nói: "Long tiểu thư, ta là quản gia Lạc gia, sự vụ Lạc gia do ta làm chủ, xin hãy trả bức họa này lại cho ta."
Long Quỳ không khỏi sững sờ, nhìn Trác Phàm, lại nhìn Lạc Vân Thường, hoàn toàn trợn tròn mắt.
Tuy đúng là quản gia đang xử lý sự vụ gia tộc, nhưng sao lại có loại quản gia có quyền lực lớn hơn cả chủ tử, còn quát cả chủ, đây còn có thể gọi là quản gia sao?
Nhưng nhìn tình hình, Lạc gia chủ thật đúng là không bằng tên quản gia này.
Long Quỳ thở dài, vạn phần tiếc nuối sờ sờ bức họa kia, sau đó đành trả trở về: "Thật sự là đáng tiếc, Trác Phàm tiên sinh, yêu cầu của ngài quá cao, chúng ta thực sự không thỏa mãn nổi, có điều, Tiềm Long các ta lấy danh dự cam đoan với ngươi, tấm trận thức này, thật nhiều nhất chỉ trị giá 300 ngàn."
Trác Phàm dứt khoát đoạt lại bức họa, sau đó khẽ khom người một cái, điều này không khỏi làm cho Long Quỳ kinh ngạc. Nhưng nàng chưa kịp đặt câu hỏi, Trác Phàm đã nói: "Xin lỗi, vừa rồi ta cho là tiểu thư cố ý lừa chúng ta, thì ra ngài thật sự không biết. Không biết chỗ các ngươi còn có giám bảo sư nào khác không?"
"Cái...cái gì, ta không hiểu?" Long Quỳ không khỏi sững sờ, vẻ mặt nổi lên từng tia ửng hồng, đồng thời cũng bắt đầu cảm thấy hơi tức giận.
Từ nhỏ đến lớn, những gì nàng xem qua một lần, liền có thể sáng tỏ nhớ kỹ tất cả đặc tính của nó, hiểu rõ giá trị của nó. Cho nên nàng mới có thể liếc cái đã phân biệt Mặc Ngọc thật giả lúc ở phường thị, đây là thiên phú của nàng, cũng là ưu thế giúp nàng cấp tốc trở thành giám bảo sư đỉnh cấp trong Tiềm Long các.
Còn những gì Trác Phàm vừa nói thì thật đúng là đả kích đối với nàng, việc này cũng chẳng khác gì đã sỉ nhục nàng.
"Trác Phàm tiên sinh, mặc dù ánh mắt của ngài không tệ, nhưng tuyệt đối không nên quá tự phụ." Long Quỳ nở nụ cười phẫn nộ, thản nhiên nói, mọi người thậm chí đều có thể nghe được tiếng nghiến răng ken két :3.
Trác Phàm vẫn gật đầu mỉm cười: "Xin hỏi, còn có giám bảo sư khác hong :v"
Long Quỳ trầm mặc một hồi, cuối cùng hung hăng gật đầu nói: "Được, ngươi chờ đấy >< "
Vừa dứt lời, Long Quỳ liền quay người rời đi, thấy thế, Lạc Vân Thường lo âu hỏi: "Chúng ta như vậy có phải đang đắc tội Tiềm Long các không?"
Trác Phàm lắc đầu, còn nở một nụ cười quỷ dị.
Chỉ chốc lát sau, từng tiếng bước chân trầm ổn vang lên, Long Quỳ lần nữa xuất hiện, bên cạnh còn có thêm một người, là một lão đầu độc nhãn.
"Thần nhãn Long Cửu?" Lạc Vân Thường giật mình kêu lên, sau đó nhỏ giọng nói với Trác Phàm: "Hắn chính là tổng quản sự Tiềm Long các ở Phong Lâm Thành, thủ tịch giám bảo sư, thần nhãn Long Cửu."
Đối diện, Long Cửu mở miệng nói: "Đây hẳn là tiểu thư Lạc gia. Hai mươi năm trước, lúc ta và phụ thân ngươi gặp mặt, hắn vẫn còn đang lúc hăng hái, không ngờ bây giờ các ngươi đã đến mức phải bán cả gia tài."
Trác Phàm run lên, lông mày hơi nhíu lại. Thực lực của người này so với Thái Vinh thì phải cao hơn một mảng lớn, cho nên Trác Phàm không nhìn ra tu vi của hắn, cũng không phải là nhãn lực của Trác Phàm không tốt, hoặc là lão nhân này cố ý giấu diếm, chỉ là thực lực hai người chênh lệch quá lớn.
"Không hổ là Tiềm Long các, lại có loại cao thủ bực này."
Long Cửu, Long Quỳ đi đến trước mặt mọi người, Lạc Vân Thường vội hạ bái, "Cửu gia." Người khác cũng vội vàng hành lễ, chỉ có Trác Phàm vẫn đứng thẳng.
Long Cửu nhíu mày quan sát Trác Phàm, thản nhiên nói: "Ngươi chính là tân quản gia Lạc gia?"
"Vâng!" Trác Phàm gật đầu.
"Tốt, chỉ cần không phải Tôn lão đầu, người nào làm quản gia đều được." Long Cửu thâm ý nói, sau đó chậm rãi ngồi xuống, nhìn Trác Phàm nói: "Nghe nói ngươi có hoài nghi đối với kết quả giám định của tiểu quỳ?"
"Vâng." Trác Phàm vẫn thản nhiên gật đầu, Long Quỳ giận hừ một tiếng, trợn mắt quay đầu sang chỗ khác >