Ba ngày sau, huynh muội Đổng Thiên Bá dọc đường hỏi thăm rồi tìm đến được cái thôn nghèo nàn này.
“Tống hiền đệ, đệ ở chỗ này sao?”
Đổng Thiên Bá mang theo muội muội bước vào ngôi nhà xập xệ, tìm trong căn nhà một vòng, rốt cuộc tìm thấy Trác Phàm trong một căn phòng với cái lỗ hổng to trên nóc phòng.
Vào lúc này, Trác Phàm đang khoanh chân ngồi trên giường đất, hai mắt khép hờ, tĩnh tâm ngồi thiền!
“Hiền đệ, cuối cùng ta cũng tìm được đệ rồi, đệ không có việc gì thật sự tốt quá!” Đổng Thiên Bá vui vẻ, đang định chạy lên. Thế mà, rầm một tiếng thật lớn, hắn bị một vách tường trong suốt bắn bật lại, ngã lăn trên mặt đất.
Trác Phàm từ từ mở mắt ra, thở phào một hơi thật dài, rồi đứng dậy thư giãn thân thể.
Đổng Thiên Bá nghe được lời này mới nhớ ra chính sự, vỗ ót một cái nói: “Ai da, huynh đệ, nếu đệ không nhắc thì suýt chút nữa ta cũng quên luôn. Vi huynh lần này tới tìm đệ, một là đến xem thương thế của đệ thế nào, hai là nếu như đệ đã khỏi, để đảm bảo an toàn cho hai nhà Đổng Tống chúng ta, vi huynh nhất định phải dẫn đệ đến một nơi, đệ đi theo ta.”
Nói xong, Đổng Thiên Bá không giải thích gì thêm mà chỉ lôi kéo Trác Phàm đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!