Trác Phàm thấy tình cảnh này, trong lòng không khỏi thở dài, quyền chủ động rốt cuộc lại trở về trong tay mình.
Lần nữa cảm tạ Đổng huynh, cảm tạ kinh nghiệm tán gái của ngươi!
Trác Phàm cười thầm ở trong lòng, nhưng trên mặt càng thêm mạnh dạn, nói năng tùy tiện: “Sở Sở tỷ tỷ, ta đã nói, đôi mắt của tỷ đặc biệt xinh đẹp. Cho nên ta nhận định tỷ nhất định là một mỹ nữ!”
“Nói bậy, ánh mắt có đẹp hay không liên quan gì đến dáng vẻ chứ!”
Sở Sở vội nghiêng đầu đi, như sợ rằng sẽ cùng chạm mắt với Trác Phàm.
Trác Phàm không khỏi cười khẩy, thừa thắng xông lên, tiếp tục trêu ghẹo nói: “Ai nói không liên quan? Mẫu thân của ta nói, ánh mắt của nữ nhân càng đẹp, thì dáng dấp càng xinh đẹp!”
“Mẫu thân ngươi nói bậy!”
Đại tỷ, tỷ để Bồ Đề Ngọc Dịch lại cho ta a!
Trác Phàm khóc không ra nước mắt, manh mối lại bị đứt rồi!