Mặt trời chiều ngả về phía Tây, Trác Phàm một mình dạo bước trên một đường hẹp quanh co nhìn như khoan thai tự đắc nhưng nguyên thần của hắn đang một mực khuếch tán ra, chú ý bất kể gió thổi cỏ lay bốn phía.
Nhưng mà qua một thời gian rất dài, vẫn không có bất kỳ dấu vết có cao thủ nào đuổi theo.
“Chẳng lẽ… là ta đã suy nghĩ nhiều, thân phận của lão tử cũng không bị bại lộ?”
Trong miệng Trác Phàm thấp giọng nỉ non, mắt chớp động ánh sáng thâm thúy. Không biết qua bao lâu, cuối con đường nhỏ kia xuất hiện một dãy nhà đổ nát.
Nơi này tụ tập đầy ắp những người giống như Trác Phàm, đều là con cháu gia tộc tam lưu.
“Uy, nơi này là của ta, ngươi mau mang đồ đi đi, đừng chiếm chỗ của lão tử!”
“Đánh rắm, nơi này lão tử đến trước, lúc nào đã thành địa bàn của ngươi, mau cút xéo!”
“Đôi mắt thật đẹp!”
Trác Phàm hít sâu, tán thán từ đáy lòng.