Nào chỉ nặng, không chết cũng là phế nhân. Người này ra tay thật sự là độc.”
Nghiêm Tùng nhếch khóe miệng nhìn có chút ha hê nói.
Thanh niên kia không khỏi cười ha ha một tiếng, giễu cợt nói: “Đệ tử của Khoái Hoạt Lâm thật sự không chịu nổi một kích. Thế mà có thể bị người làm cho bị thương đến loại trình độ này. Xem ra ngời làm sư phụ cũng không có bản sự gì đặc biệt.”
Nghe thấy lời này, Lâm Tử Thiên khẽ cắn răng, hung tợn trừng mắt về phía thanh niên kia nhưng cũng không dám phát tác.
Liếc nhìn người kia một chút, Tần Thái Thanh mỉm cười lắc đầu: “Tiểu huynh đệ lời ấy của ngươi sai rồi, người kia ta mới gặp qua, tuổi còn trẻ mà thực lực lại không thấp hơn đệ tử thiên tài của bảy thế gia. Tiểu huynh đệ tuy là môn sinh của Nghiêm lão nhưng nếu ngươi muốn xuất thủ cũng chưa chắc chiếm được nửa phần chỗ tốt đâu.”
Thanh niên kia nhíu mi, trong mắt lóe lên một tia không tin. Tần Thái Thanh nhìn thấy cười thầm trong lòng.
“Có lẽ... hắn đang giả...” tròng mắt Lâm Tử Thiên co lại, đột nhiên cười to: “Khó trách Độc Thủ Dược Vương kia cũng không nhịn được mà muốn đi quan chiến một phen. Nếu như người kia thật sự là Trác Phàm. Một người có thể gϊếŧ được U Quỷ Thất thì đồ đệ hắn đi tất nhiên chỉ có một đường chết! Đến lúc đó...”
“Đến lúc đó Nghiêm Tùng nhất định xuất thủ, chỉ là...”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!