Vừa dứt lời, một đạo bóng người mặc áo bào xanh thình lình xuất hiện tại cửa đại sảnh.
Đưa mắt nhìn đến chỉ thấy một lão giả một đầu tóc xanh, ngay cả ria mép và tròng mắt cũng biến thành xanh biếc hoàn toàn, trông quỷ dị vô cùng.
Bên hông hắn đeo một cái hồ lô màu tím, không biết đựng gì bên trong. Thế nhưng vừa thấy người này đến, vẻ mặt Lâm trưởng lão cùng ngũ trưởng lão đều ngưng trọng lại.
“Sư phụ, lão nhân gia ngài quả nhiên uy danh hiển hách. Ngài vừa xuất hiện, bất kể là U Minh Cốc hay là Khoái Hoạt Lâm cũng không dám lên tiếng, ha ha ha...”
Lúc này, sau lưng lão giả đi ra một thanh niên khoảng 20 tuổi, thực lực là Đoán Cốt đỉnh phong. Nhưng hắn nhìn đến ba người ở trong đại sảnh lại không hề có vẻ kính sợ mà ngược lại có phần dương dương đắc ý.
Chỉ một thoáng, trên mặt ba người đều tái nhợt, ẩn ẩn tức giận nhưng không tiện phát tác.
“Thiên Vũ!”
Lâm Tử Thiên giật mình, bước lên phía trước xem, lại bỗng nhiên sững sờ, trên mặt thoáng chốc hiện lên thần sắc muốn gϊếŧ người: “Là ai, là ai đã khiến hắn tổn thương thành như vậy?”