Làm sao có thể?
Nhìn Trác Phàm ung dung đứng lên, tất cả mọi người không khỏi tái mặt vì quá kinh hãi. Đặc biệt là Tề Uy Lâm, trong mắt ông ta càng lộ ra thần sắc khó có thể tin.
Phệ Thần tán là thuốc tổ truyền của Tề gia bọn họ, là độc dược ngay cả cao thủ Thần Chiếu cảnh cũng khó giải quyết, làm sao có thể dễ dàng giải được như vậy?
“Đó... Đó là thứ gì?”
Đột nhiên, tròng mắt Tề Uy Lâm co rụt lại, dường như vừa mới chú ý tới ngọn lửa xanh trên trán Trác Phàm không khỏi sợ hãi: “Là thứ đó giải độc cho ngươi?”
Đưa tay nhẹ nhàng gõ một cái, Thanh Viêm liền biến mất, khóe miệng Trác Phàm lộ ra nụ cười tà ác: “Ha ha ha... Một kẻ hấp hối sắp chết, cần gì phải biết nhiều như vậy chứ.”
Nghe vậy, vẻ mặt tất cả mọi người bất giác sững lại, tất cả đồng loạt lùi lại một bước.
Trác Phàm cười tà ác, chậm rãi tới gần bọn họ: “Để xem các ngươi chạy nhanh, hay là ta đuổi theo nhanh.”
“Trác... Trác đại gia, là Tề gia chúng ta có mắt như mù, đắc tội ngài. Bây giờ ngài đã gϊếŧ cha ta và gia gia của ta rồi, xin hãy thả ta đi đi.”