Có thể liếc nhìn nàng một cái, ta chết cũng đáng.”
Trên mặt Tống Ngọc đầy sự say mê ngây ngất, như hiện tại đang nhìn thấy Sở Khuynh Thành ở trước mặt vậy. Nhưng đợi hắn lấy lại tinh thần, lại nhìn thấy sắc mặt âm trầm của tỷ tỷ, thì khinh thường bĩu môi, nói với Trác Phàm: “Giống với tỷ tỷ ta cũng được coi mỹ nhân hiếm có, nhưng... Nam nhân mà, làm sao có thể vì một cái cây, mà từ bỏ cả cánh rừng đây, tỷ ấy cũng đâu phải là Sở Khuynh Thành?”
“Tiểu Ngọc, ngươi nói cái gì?”
Tống Thiến tựa hồ nghe được lời hắn ta nói, mặt mũi đầy giận dữ đuổi theo hắn ta, Tống Ngọc bị dọa vội vàng trốn tránh. Trác Phàm đứng bên cạnh nhìn, bất đắc dĩ lắc đầu.
Hai tỷ đệ này đứng là một đôi dở hơi, một người mê trai, một kẻ ngốc nghếch, lão tử phải nhanh cách xa bọn họ ra mới được, nếu không sẽ làm ảnh hưởng đến chỉ số thông minh của lão tử.
“Thiến nhi!”
Đột nhiên, một tiếng gọi kinh hỉ vang lên, lúc này hai tỷ đệ kia mới lần lượt dừng lại, nhìn về phía phát ra âm thanh. Nhưng vừa nhìn thấy người nọ, sắc mặt Tống Thiến lập tức cứng lại.
Người nọ là một công tử trẻ tuổi áo mũ chỉnh tề, ngọc thụ lâm phong, hơn hai mươi tuổi đã có thực lực Đoán Cốt tứ trọng, thật sự được xem như thanh niên tài giỏi tuấn tú. Thế nhưng nhìn hắn ta lại gần mình, Tống Thiến có chút xấu hổ gật đầu: “Thiên Lỗi ca!”
Sắc mặt Tống Ngọc cũng có chút cứng ngắc, chậm rãi chuyển ánh mắt qua Trác Phàm nói: “Hắn là Tề Thiên Lỗi, thiếu gia của Tề gia, thế gia đệ nhất Lan Lăng thành. Tề gia cùng Tống gia ta là thế giao, có điều bọn hắn là gia tộc nhị lưu, còn chúng ta chỉ là tam lưu. Cho nên, bọn họ vẫn luôn xem thường chúng ta. Nhưng còn Tề Thiên Lỗi thì mỗi lần nhìn thấy ta tỷ đều mê đắm...”
Trác Phàm khẽ giật mình, nhìn Tống gia tỷ đệ một chút, lại không khỏi thở dài, trong lòng vạn phần cảm khái.
Tống gia và Lạc gia đều tương tự nhau, chỉ là có Ma Hoàng hắn tương trợ nên Lạc gia đã hoàn toàn tiến tới con đường của nhất lưu thế gia. Thế nhưng Tống gia vẫn còn ở trong tình cảnh của tam lưu gia tộc phải nhìn sắc mặt người ta mà sống.
Hây da, cùng người không cùng mệnh a!
“Thiến nhi, hắn là ai?”
Đột nhiên, sau khi vuốt ve tay thơm trắng nõn mềm mại của Tống Thiến, Tề Thiên Lỗi cuối cùng cũng có thời gian nhìn người khác. Hai mắt hắn nhìn qua Tống Ngọc khinh miệt, nhưng lúc quét đến Trác Phàm, lông mày hắn ta nhăn lại thật sâu, nổi lên địch ý không thèm che giấu.
“Lạc huynh đệ... Huynh ấy là bằng hữu của chúng ta.”
Tống Thiến dường như khá sợ hãi Tề Thiên Lỗi, ngay cả giọng nói cũng run lên, nhưng nàng tâ vẫn muốn bảo vệ Trác Phàm, vội vàng lộ ra nụ cười quyến rũ, đổi chủ đề: “Đúng rồi, Thiên Lỗi, sao huynh biết hôm nay chúng ta đến?”
“Ta nhận được thư của Tống bá phụ, nên đoán được thời gian.”
Tề Thiên Lỗi tùy tiện qua loa trả lời, sau đó không để ý sự ngăn cản của Tống Thiến, sải bước tới trước mặt Trác Phàm, lạnh lùng nói: “Ngươi và Thiến nhi là quan hệ như thế nào?”
“Ah, Tề Đại Ca, huynh ấy là bằng hữu của ta...”
Bốp!
Tống Ngọc vừa định giải thích, lại bị Tề Thiên Lỗi trở tay quạt ngã xuống đất: “Lão tử không hỏi ngươi!”
Tiếp đó, Tề Thiên Lỗi lại nhìn Trác Phàm lần nữa, hằn học nói: “Nói mau, ngươi và Thiến nhi là quan hệ gì?”
Ánh mắt Trác Phàm khẽ híp lại, nhìn qua Tống Thiến đang vội vàng đỡ Tống Ngọc dậy, thấy bộ dáng hai người co rúm lại, hắn biết ngay bọn họ thường xuyên bị thiếu gia Tề gia này áp bách, không khỏi lộ ra tiếu dung tà dị.
“Dọc đoạn đường này, ta và Thiến nhi ăn cùng một chỗ, ngủ cùng một chỗ, đến tận bây giờ mới xuống khỏi chiếc xe ngựa kia. Ngươi nói xem chúng ta là quan hệ như thế nào?”
Tống Thiến cực kỳ hoảng sợ, nàng ta vạn lần không nghĩ đến Trác Phàm luôn lạnh nhạt, nói năng thận trọng lại sẽ trả lời như vậy, đây rõ ràng là muốn chọc giận Tề Thiên Lỗi.
Quả nhiên, sau khi nghe hắn nói xong đôi mắt Tề Thiên Lỗi trong nháy mắt trở nên đỏ như máu, khí thế Đoán Cốt tứ trọng không ngừng phát ra.
“Súc vật đáng chết, hôm nay lão tử sẽ lấy mạng ngươi!”
Tề Thiên Lỗi nổi giận gầm lên, lao về phía Trác Phàm.
Nhưng Trác Phàm không hề nhúc nhích, bình tĩnh đứng nguyên tại chỗ.
Đột nhiên, vù một tiếng, một làn sóng dao động có thể nhìn thấy bằng mắt thường đột nhiến lấy Trác Phàm làm trung tâm, ròi lan ra xung quanh trong nháy mắt.
Trong phút chốc, sát ý lạnh như băng quét qua tâm trí của tất cả người, lập tức khiến bọn họ run rảy không ngừng, bọn họ giống như tiểu bạch thỏ bị mãnh thú dọa choáng váng, không còn sức phản kháng.
Tề Thiên Lỗi đang vọt tới trước cũng trong chớp mắt này, dừng lại. Giống như đã chứng kiến cảnh tượng quỷ dị Địa Ngục Tu La, toàn thân Tề Thiên Lỗi đổ mồ hôi lạnh, rùng mình run rẩy, ngay cả sức để cử động một ngón tay cũng không có, sức lực gì đó đều biến mất không thấy đâu.
Về phần lửa giận vừa rồi, cũng trong khoảnh khắc hóa thành hư vô.
Gϊếŧ người bằng ý niệm, sức mạnh tuyệt đối của cao thủ Thần Chiếu cảnh.
Trác Phàm mặc dù chưa đạt tới cảnh giới Thần Chiếu cảnh, cũng khoog thể dùng ý niệm gϊếŧ người. Nhưng nguyên thần của hắn hiện tại đã đủ cường đại, lại tu luyện U Long quỷ ngâm trong Ma Sát Tam Tuyệt.
Cho dù không đạt tới cấp độ gϊếŧ người bằng ý niệm, nhưng hoàn toàn có thể dùng uy áp của nguyên thần chấn nhϊếp tất cả mọi người.
Thực lực dạng này, ngay cả cao thủ Thiên Huyền cũng tuyệt đối không sử dụng ra được. Thế nhưng, Trác Phàm là một trường hợp đặc biệt...
Chậm rãi đi tới chỗ Tề Thiên Lỗi, Tề Thiên Lỗi đã hoảng sợ đến mức mặt mày tái mét, lại không còn cử động được nữa. Trác Phàm chậm rãi ghé miệng sát bên tai hắn ta, nói khẽ: “Nhà ngươi lại trang bức (ra vẻ ta đây trâu bò) với lão tử, lão tử làm thịt ngươi!”
Bịch một tiếng, Tề Thiên Lỗi lập tức té ngã trên đất, toàn thân đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, bên dưới đã ướt một mảng lớn.
Tỷ đệ Tống gia nhìn thấy cảnh này thì hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người...
Chậm rãi đi tới chỗ Tề Thiên Lỗi, Tề Thiên Lỗi đã hoảng sợ đến mức mặt mày tái mét, lại không còn cử động được nữa. Trác Phàm chậm rãi ghé miệng sát bên tai hắn ta, nói khẽ: “Nhà ngươi lại trang bức (ra vẻ ta đây trâu bò) với lão tử, lão tử làm thịt ngươi!”
Bịch một tiếng, Tề Thiên Lỗi lập tức té ngã trên đất, toàn thân đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, bên dưới đã ướt một mảng lớn.
Tỷ đệ Tống gia nhìn thấy cảnh này thì hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người...