“Chuyện gì?”
Trác Phàm quay đầu lại, nhìn qua mỹ nhân kiều diễm, ánh mắt không một gợn sóng. Nhưng Tống Thiến bị Trác Phàm nhìn chăm chú thì gương mặt không khỏi ửng đỏ, không được tự nhiên khẽ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào hắn.
“Không biết đại danh tôn tính tiểu huynh đệ là gì, hôm nay có ân cứu mạng, ngày sau Tống gia chúng ta nhất định sẽ báo đáp!”
“Không cần!”
Trác Phàm lạnh lùng nói, muốn quay người đi.
Tống Thiến sững sờ, nhìn vào bóng dáng hắn thật chăm chú, trong lòng không biết vì sao lại có chút mất mát. Trong gia tộc thì nàng ta cũng được coi là mỹ nhân trong vòng bán kính một trăm dặm không có ai đẹp hơn, nam nhân nào nhìn thấy nàng ta mà không thất hồn lạc phách.
Nhưng bây giờ, ở trong mắt Trác Phàm, nàng ta cũng giống như không khí, điều này khiến nội tâm nàng ta có chút cảm giác bất mãn không phục.
Ôi, lại phải tiếp tục chịu tội.
Tống Thiến vén rèm xe, từ trong xe nhảy ra, như nhìn thấu tâm tư của hắn, nàng ta trợn mắt nguýt hắn một cái nói: “Đi chung với ta ngươi khó chịu lắm à?”