Có điều ánh mắt tất cả hộ vệ trong cung nhìn về phía ông ấy, lại đầy vẻ kính sợ.
Cạch...
Cùng với âm thanh côn trùng chim muông vang khắp trong hoa viên, âm thanh của từng hạt quân cờ đặt xuống cực kỳ dễ nghe.
Đột nhiên, một tiếng kêu gào gầm rú như lợn bị chọc tiết vang lên khắp hoa viên, lập tức phá tan bầu không tuyệt vời: “Phụ hoàng, không tốt, xảy ra đại sự...”
Một quả cầu thịt nặng hơn hai trăm cân, cố hết sức chạy về hướng hoàng đế. Mỗi một bước chạy của hắn, đều chấn động đến toàn bộ mặt đất, khiến mặt đất không ngừng rung lắc, bàn cờ kia cũng bị nhảy lên nảy xuống, quân cờ trên đó thì càng bị bật lên xáo trọn khỏi vị trí ban đầu.
Hoàng đế bất đắc dĩ xoa cái trán, nhìn qua lão giả đối diện, cười khổ. Mà lão giả kia cũng khẽ vuốt chòm râu, gật đầu cười, không để ý.
“Thông nhi, không phải trẫm đã sớm nói với con, gặp chuyện thì phải bình tĩnh. Hơn nữa, con không thấy trẫm đang đánh cờ cùng Tư Mã tiên sinh sao?”
“Vâng, vâng, hoàng nhi biết sai.”
Long Dật Phi cười to, nhìn tất cả trưởng lão nói: “Xem ra sự lựa chọn lúc đầu của bản các chủ là đúng, tiểu tử này quả nhiên chính là nhân trung long phượng mà. Như vậy, chúng ta nên tăng viện trợ cho Lạc gia, đồng thời phái người bảo hộ an nguy của Lạc gia, mọi người không còn ai phản đối chứ.”
Tất cả trưởng lão nghe vậy đồng loạt gật đầu. Cho dù lúc trước phản đối Long Dật Phi và Trác Phàm kết minh, cảm thấy chuyện này làm mất tôn nghiêm của người trong bảy thế gia, nhưng hiện tại không còn ai có nửa câu oán giận.
Ai bảo Trác Phàm lấy được đầu của Uz Quỷ Thất chớ, đây chính là chuyện mà tất cả mọi người có măt ở đây không ai làm được.
Cũng vào lúc này, các gia tộc trong đại lục đều nhận được tin này. Trừ sau khi chấn kinh, chính là vui mừng hớn hở, đồng thời, tên của Trác Phàm cũng bị cao tầng của tất cả gia tộc nhớ kỹ.