Trên bầu trời, Trác Phàm với hai cánh Lôi Dực giương ra, đứng sừng sững như Ma thần thượng cổ. Trong tay hắn đang cầm một cái trái tim đẫm máu, bây giờ vẫn còn đập.
Chủ nhân của quả tim này tất nhiên đã biến thành một bộ thi thể lạnh lẽo. Trong thời khắc hấp hối cuối cùng, hai tròng mắt của người nọ lấp kín hoảng sợ.
Mọi người có mặt ở đó đều ngẩng đầu ngước nhìn Trác trên chín tầng mây, toàn bộ đều đã bị kĩnh hãi đến ngây người, cho nên ngay cả thở mạnh cũng không dám. Không khí kinh khủng lan đầy trái tim của mấy tên hộ vệ U Minh Cốc.
Một chiêu... Thật sự chỉ một chiêu, đã gϊếŧ chết U Quỷ Thất , thất khiếu quỷ linh lung, đệ nhất trí giả của U Minh Cốc mà tất cả các gia tộc khác đều kiêng kị.
Chuyện này... Chuyện này sao có thể?
Tạ Thiên Dương cũng không thể tin được mà nhìn về Trác Phàm, thật lâu sau vẫn chưa tỉnh hồn lại. Ngay cả Kiếm Tùy Phong, thất kiếm lão của Kiếm Hầu Phủ, cũng ngước nhìn thiếu niên trên không trung mà lòng sợ hãi vô cùng.
“Hắn thật sự đáng sợ, đúng là quái vật!”
Kiếm Tùy Phong khẽ cắn môi, lẩm bẩm nói.
U Minh cắn răng, trong lòng mắng ác độc. Nhưng chỉ vừa nghĩ tới khuôn mặt lạnh lùng kia của Trác Phàm là hắn lại ngăn không được lạnh run, hắn chôn đầu thật sâu đến trong đũng quần, cơ thể càng không ngừng run rẩy, hiển nhiên bị dọa cho phát khϊếp, sắp bị bức điên...
Một tháng sau, trong hậu hoa viên đế đô Hoàng Thành.