Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

"Quân lệnh, quân lệnh tới..."  

             Tại biên cảnh giữa Bắc Châu và Trung Châu, chiến lực của ba Châu đã di chuyển đến nơi. Mọi người yên lặng ở trong một khu vực theo bố trí của từng Châu, chờ đợi sự sắp xếp của bên trên. Tây Châu do cao thủ của các tông Lạc Minh chỉ huy cũng là như vậy. Họ không yên lòng quanh quẩn ở vùng biên cảnh này, trong lòng vô cùng sốt ruột, không biết mệnh lệnh tiếp theo này sẽ kỳ lạ đến mức nào.  

             Đột nhiên, một tiếng rống lớn từ trong gió tuyết vùng bắc quốc truyền đến, nghe đến chói tai. Các truyền lệnh binh vừa bay trên không trung vượt qua địa giới của tất cả các thế lực, vừa gân cổ hét lớn.  

             Soạt!  

             Các chỉ huy chiến trường Tây Châu trong đó có Lạc Minh Viễn đã gấp gáp không chờ được mà lần lượt bước ra khỏi soái trướng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trên mặt lộ vẻ kích động: "Lại có quân lệnh rồi, trước tình cảnh lâm vào đường cùng này không biết Trác đại ca sẽ có diệu kế gì đây?”  

             "Đúng vậy, đã mất ba Châu, không còn đường lui nữa rồi. Nếu tất cả đều nằm trong kế hoạch của Trác quản gia, thì mệnh lệnh thứ ba này hẳn là kế phản công."  

             Gia Cát Ngọc Long khẽ vuốt râu cùng đám người nhìn nhau, tất cả đều lộ ra vẻ nghiêm túc, trong mắt lóe lên tia hy vọng: "Chỉ là kế cuối cùng này sẽ xuất quỷ nhập thần thế nào đây? Hahaha...Lại được thấy Trác quản gia ra tay, ta thực sự có hơi mong đợi đó."  

             Câu này vừa nói ra, những người khác đều đồng loạt gật đầu, lông mày run lên không ngừng, dáng vẻ vô cùng kích động.  

             Xoẹt!  

             Một tiếng phá không vang lên, một truyền lệnh binh lập tức đáp xuống trước mặt những người Lạc gia, cúi đầu chắp tay nói: "Đại nguyên soái Tứ Châu Trác tiên sinh truyền lệnh, lệnh cho Lạc Minh dẫn một nửa cường giả Tây Châu chi viện Bắc Châu, thủ hộ biên cảnh."  

             Nói rồi, người kia kính cẩn lấy một tấm Ngọc truyền tin ra, là truyền lệnh giản đặc chế của Hải Minh Tông, không thể giả được.  

             "Chỉ có như vậy?"  

             Lạc Minh Viễn không khỏi sửng sốt, cũng không nhận lấy Ngọc truyền tin, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu: "Trác đại ca điều động chúng ta từ Tây Châu tới chỉ để phòng ngự cho Bắc Châu? Đây..."  

             "Đúng thế, nếu chỉ có như vậy thì tất cả những sắp xếp trước đó tương đương với việc thất bại hoàn toàn, chúng ta cứ ngồi chờ chết là xong. Hơn nữa so với bố trí phòng ngự trước đó thì chết còn nhanh hơn. Việc này không giống với phong cách hành động của Trác quản gia chút nào." Lãnh Vô Thường cũng nghi hoặc đưa tay vuốt chòm râu, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu.  

             Truyền lệnh binh đó nhìn họ chăm chú, hắn ta không nhịn được bật cười, ôm quyền nói: "Lạc gia chủ xin đừng hiểu lầm, mệnh lệnh này chỉ truyền cho mọi người, về phần những người khác, còn có mệnh lệnh khác."  

             “Những người khác còn có mệnh lệnh gì, mau nói!” Đám người nghe vậy lập tức đồng thanh hô lên.  

             Vẻ mặt truyền lệnh binh đó trở nên ngưng trọng hơn, hắn ta quét mắt nhìn tất cả mọi người có mặt một lượt, nói rõ ràng: "Tứ Châu Đại Nguyên soái có lệnh, Nam Châu và Đông Châu, cộng thêm Tây Châu ngoại trừ Lạc Minh ra, một nửa chiến lực, ngay lập tức tiến về hướng Hải Minh Tông giết Bất Bại Kiếm Tôn, Bách Lý Ngự Thiên đang ẩn náu ở Bắc Châu.”  

             Cái gì?  

             Hít!  

             Giống như những cao tầng của Tứ Châu lần đầu tiên nghe thấy mệnh lệnh này, đám người Lạc Minh Viễn nghe thấy vậy đồng tử cũng không khỏi co rút lại, tất cả đều hít vào một hơi khí lạnh.  

             Cùng lúc đó, mệnh lệnh này cũng đã truyền đến trong trận doanh của các Châu khác, từng tiếng kinh hô từ bốn phương tám hướng lần lượt vang lên.  

             Không ai có thể ngờ tới mệnh lệnh thứ ba của Tứ Châu Tổng Nguyên soái lại điên cuồng đến mức này. Hắn tập hợp tất cả bọn họ lại để cùng nhau đối phó với tên yêu quái trong truyền thuyết, đệ nhất cường giả của Ngũ Châu, Bất Bại Kiếm Tôn!  

             Sau khi sững sờ hồi lâu, ba người Gia Cát Ngọc Long, Lãnh Vô Thường và U Minh lại nhìn nhau, sau đó nhịn không được ngửa mặt lên trời cười lớn, trên mặt lộ ra vẻ như đã biết trước: "Thì ra là như vậy. Không hổ là Trác quản gia. Chúng ta đã hiểu, đã hiểu, hahaha..."  

             Tiếng cười của cả ba đã đánh thức những người vẫn còn đang kinh hãi trước mệnh lệnh chấn động này. Cả đám người nhìn họ với ánh mắt khó hiểu. Ba vị trí giả này bị sao vậy? Làm sao...  

             Đám người nhìn bọn họ chằm chằm, ai nấy đều cảm thấy nghi hoặc, vì mặc dù bọn họ đang cười, hơn nữa còn cười vô cùng sảng khoái, nhưng trong tiếng cười ấy lại phảng phất nét bi thương, thậm chí trên khóe mắt còn ẩn ẩn nước mắt.  

             "Gia Cát quản gia, các ngươi..." Trên mặt Lạc Minh Viện tỏ vẻ quan tâm, khẽ nói.  

             Gia Cát Ngọc Long chậm rãi xua tay tỏ ý không sao cả, tiếng cười của ba người cũng dần tắt đi, sau đó ba người lại nhìn nhau, nhưng rồi lại đều cúi đầu cười khổ.  

             "Ài, nhiều năm như vậy, Trác quản gia vẫn là Trác quản gia, rốt cuộc chúng ta vẫn không thể so được!"  

             "Đúng vậy, đúng vậy..."  

             “Ừm, ba vị, các ngươi sao vậy?” Lạc Minh Viễn bối rối, trong mắt đều là sự mê man không rõ.      

             Khóe môi Gia Cát Ngọc Long nhếch lên một đường cong thản nhiên, hướng về phía gia chủ chắp tay, thở dài một tiếng: "Ài, gia chủ à, ngài hẳn là biết ba người chúng ta đã từng là thủ hạ bại tướng dưới tay Trác quản gia. Mà mấy năm nay chúng ta phụ tá cho gia chủ cũng là để phân cao thấp với Trác quản gia. Năm đó hắn có thể làm gì, ba người chúng ta cũng có thể làm được. Nhưng bây giờ xem ra ba chúng ta đã thua rồi, hơn nữa còn thua đến tâm phục khẩu phục. Trên người Trác quản gia có thứ mà cả đời này chúng ta cũng không có được."  

             "Là thứ gì cơ?"  

             "Khí phách!"  

             Ba người họ gần như là đồng thanh, kiên định nói.  

             Sau đó, Gia Cát Ngọc Long nhìn lên trời, trong lòng thổn thức, nói tiếp: "Gia chủ, ngài nói thử xem nếu một người ăn xin ở trên đường bị bắt nạt thì sẽ làm gì?"  

             Lạc Minh Viễn sửng sốt, trên mặt toàn là vẻ mơ hồ không rõ, nhưng nhìn thấy ý cười thần bí trên khóe miệng ba người, hắn không khỏi suy nghĩ một lúc, rồi khẽ nói: " Người ăn xin bị ức hiếp là bởi vì hắn nghèo khó đơn độc. Nếu hắn không còn nghèo nữa thì sẽ có thể thoát khỏi cảnh bị ức hiếp.”  

             “Hahaha…Quả thực là như vậy, có tiền tài rồi có thể giảm bớt số người ức hiếp hắn ta.” Gia Cát Ngọc Long khẽ cười, tiếp tục nói: “Vậy thì gia chủ, nếu một thương nhân bị quan lại chèn ép thì sao?"  

             Mày Lạc Minh Viễn khẽ run, trong lòng càng thêm nghi ngờ. Gia Cát quản gia rốt cuộc có ý gì, sao lại hỏi mấy câu khó hiểu như vậy. Nhưng nhìn chăm chú vào đôi mắt chứa nụ cười nhạt của lão ta, Lạc Minh Viễn suy tư một hồi rồi nói: "Có tiền mua tiên cũng được. Nếu bị quan lại chèn ép vậy thì tìm chỗ chống lưng lớn hơn, lấy đen ăn đen, chèn ép lại hắn ta."  

             "Không sai, đây chính là quyền mưu, dùng tài nguyên của bản thân để đổi lấy tài nguyên lớn hơn, sau đó từng bước nâng cao tài nguyên của bản thân. Đây là điều mà ba người chúng ta đã làm trong mấy năm qua."  

             Gia Cát Ngọc Long thở dài khẽ cười gật đầu, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ bi thương: "Làm ăn mày bị người bắt nạt, chúng ta sẽ trở thành thương nhân. Thương nhân bị chèn ép, chúng ta sẽ ra làm quan. Nhưng chúng ta từng bước từng bước đi lên, sẽ luôn gặp phải đối thủ mạnh hơn áp chế chúng ta. Cuối cùng đời này cũng không thoát khỏi số mệnh bị đè ép. Đây, chính là chúng ta! Nhưng Trác quản gia thì khác, cũng chính bởi vì sự khác biệt này mà năm đó chỉ trong mười năm ngắn ngủi, Lạc gia đã đánh bại hàng loạt cường giả thế gia, trở thành người nắm quyền thực sự của Thiên Vũ. Đây là điều mà chúng ta...sẽ không bao giờ có thể làm được!"  

             Trái tim Lạc Minh Viễn khẽ run lên, nhìn bọn họ chăm chú, trịnh trọng nói: "Chỗ khác ấy là?"  

             “Gia chủ, vẫn là câu hỏi đó, một người ăn mày làm gì để cả đời không bị ức hiếp?” Gia Cát Ngọc Long không trả lời câu hỏi của hắn, cười hỏi lại.  

             Lạc Minh Viễn hơi cau mày, im lặng không nói, trong mắt hiện lên vẻ bối rối.  

             Gia Cát Ngọc Long hít sâu một hơi, thấy hắn không trả lời được thì quát lớn một tiếng, trong mắt hiện lên tia kiên định kinh người: "Gia chủ, ngài hãy nghe kỹ, nếu như muốn cả đời không bị ức hiếp, chỉ có có một cách là đứng trên đỉnh cao. Nói cách khác, chỉ khi người ăn mày trở thành hoàng đế, hắn ta mới có thể thực sự bình an vô sự!"  

             “Làm sao chuyện này có thể xảy ra được?” Vẻ mặt Lạc Minh Viễn thay đổi, hỏi một cách khó hiểu.  

             Gia Cát Ngọc Long cười gật đầu, cũng buồn bã thở dài, lẩm bẩm: "Đúng vậy, ăn mày trở thành hoàng đế là việc hoang đường, chuyện này làm sao có thể chứ? Nhưng thử nghĩ đến Lạc gia trước kia và Lạc Minh của hiện tại, chẳng phải là một chuyện hoang đường sao?"  

             Lòng Lạc Minh Viễn chìm xuống, sắc mặt trở nên nghiêm nghị.  

             "Đây là điều khiến Trác quản gia khác với chúng ta. Khí phách của hắn...người khác không thể so sánh được!"  

             Lãnh Vô Thường chậm rãi đi tới bên người Lạc Minh Viễn, vỗ nhẹ lên vai hắn, rồi lắc đầu cười nói: "Lúc đầu chúng ta thua trong tay hắn vẫn luôn không giải thích được. Luận về tài trí chúng ta không hề thua hắn, danh xưng Tam Đại Trí Tinh Thiên Vũ cũng không phải là để không. Nhưng bây giờ ta đã hiểu, lòng dạ chúng ta không rộng lớn bằng hắn, tầm nhìn cũng không dài như hắn, khí phách lại càng không thể so sánh được.”  

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!