Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Hu hu hu...  

             Đã không nhịn được cúi người xuống, mấy năm nay ít khi Lạc Minh Ngọc khóc lóc nức nở, cúi gằm mặt xuống, gào khóc không ngừng. Nguyệt Nhi thấy, vội vàng khom người khuyên giải: "Minh Ngọc tỷ, sư phụ còn sống trở về là chuyện tốt, sao ngài lại..."  

             "Cái tên hỗn đản đáng chết, nếu đã còn sống, nhiều năm như vậy lại bặt vô âm tín, người ta còn tưởng rằng hắn đã sớm bỏ mạng đến thi thể cũng không tìm được, hu hu hu..."  

             Mạnh mẽ lau nước mắt, Lạc Minh Ngọc gào khóc không ngừng, trong mắt đều là nhớ nhung và vui sướng khôn nguôi, thậm chí còn biểu lộ một chút oán hận, cắn răng nói: "Tên người chết đó, ta nhất định phải đi tìm hắn, bắt hắn trả lại toàn bộ những gì đã nợ ta mấy năm nay!"  

             Mọi người liếc nhìn nhau, bất giác mỉm cười một cái, Vân Sương thì chớp mắt, vui vẻ tinh nghịch nói: "Minh Ngọc tỷ, đến lúc đó e là không chỉ có một mình ngươi là nữ tử số khổ đi tìm Trác đại ca yêu cầu trả nợ đâu, không biết ngươi đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng hay chưa?"  

             Gò má bất giác đỏ lên, Lạc Minh Ngọc không khỏi lườm nàng một cái, bĩu môi nói: "Được rồi, cũng dẫn ngươi đi theo được chưa!"  

             "Đó là đương nhiên, năm đó gia gia bảo ta phải luôn đi theo bên cạnh hắn, giúp hắn làm việc, chắc chắn ta phải trở về rồi!" Sương Nhi bất giác nhướng mày, cười hì hì, thật là đáng yêu.  

             Thác Bạt Thiết Sơn nhìn thấy, không khỏi trầm ngâm một hồi, vẫy tay bảo người truyền tin lui ra, cũng nhẹ nhàng nói: "Ờm, Lạc tiểu thư, nếu như ngài không để ý, lần này cũng dẫn theo Liên Nhi nhà ta được không. Từ năm năm trước, sau khi Liên Nhi nhà ta chia cách Trác Uyên, đến cơm nước cũng không màng..."  

             "Năm năm trước?"  

             Mày bất giác run lên, vẻ mặt Lạc Minh Ngọc nghi hoặc nhìn về phía lão ta: "Thác Bạt Nguyên Soái, không phải ngươi nhớ lầm rồi chứ. Từ sai trận đại chiến Thiên Vũ, Trác Uyên đã đi Ma Sách Tông, sau đó thành danh nhờ đại chiến ở Song Long Viện, tiếp theo là bị hãm hại đến bỏ mạng mất tích, làm gì có thời gian gặp Liên Nhi nhà ngươi?"  

             Bất đắc dĩ nhún vai, Thác Bạt Thiết Sơn từ chối cho ý kiến: "Chính là năm ấy, vào lúc bên ngoài điên cuồng lan truyền tin tức hắn đã chết, hắn từng xuất hiện tại địa phận Khuyển Nhung, còn một kích diệt sạch Ngự Thú Tông. Sau đó mới lại biến mất, Liên Nhi nhà ta thật sự rất nhớ nhung hắn..."  

             "Ngươi nói vụ Ngự Thú Tông cũng là Trác quản gia làm?"  

             Mày bất giác nhướng lên, Lãnh Vô Thường bỗng dưng nhìn về phía lão ta nói: "Vậy lúc Song Long Viện điều tra việc này, sao lại không tra được một chút manh mối gì ở Khuyển Nhung Quốc?"  

             Sau khi trầm ngâm một hồi, Thác Bạt Thiết Sơn bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài nói: "Aizzz, đó còn không phải bởi vì liên quan đến vụ bê bối của Hoàng Thất Khuyển Nhung sao, bệ hạ hạ lệnh, tiêu hủy toàn bộ chứng cớ. Thực ra lúc trước Trác Uyên chỉ tiêu diệt Ngự Thú Tông mà thôi, còn những chuyện vương tôn quý tộc đốt giết đánh cướp gì đó, đều là bệ hạ lệnh cho lão hủ đi làm. Bởi vậy, lúc trước Song Long Viện điều tra, chúng ta nói năng thận trọng, không đề cập tới việc này, cũng không nhắc đến Trác Uyên, sợ chuyện xấu của hoàng tộc bị lộ ra ngoài. Mà cũng là vì ta biết bí mật này, cuối cùng bệ hạ lại nổi lên sát tâm với ta, cũng may mà Lạc Minh che chở, nếu không thì cả nhà lão phu cũng không..."  

             "Aizz, được rồi, được rồi, những chuyện sau đó chúng ta đều biết rồi!"  

             Vội vàng khoát tay, ngăn trở lão ta tiếp tục nói, Lãnh Vô Thường  nhìn chằm chằm lão ta rồi nói: "Lão phu chỉ muốn hỏi một chuyện, sau khi Lão Nguyên Soái gia nhập Lạc Minh, đã là người của chính chúng ta, biết rõ Trác quản gia còn sống, nhìn thấy gia chủ và tiểu thư chúng ta nhớ nhung thành bệnh, sao lại không nói ra?"  

             "Đúng rồi, sao ngươi lại không nói ra vậy?"  

             Mày bất giác run lên, Lạc Minh Ngọc cũng hung tợn nhìn về phía lão ta: "Uổng công ta luôn kính trọng ngài hơn cả, không thể ngờ được ngươi lại đáng giận như vậy, chuyện quan trọng như thế, vì sao không nói rõ với chúng ta?"  

             Nghe được những  lời ấy, mọi người ở đây bao gồm cả Lạc Minh Viễn, đều bỗng dưng hung tợn nhìn chằm chằm lão ta, trong mắt đều là vẻ oán giận. Lạc gia là thế gia nhân nghĩa, tấm lòng rộng lớn, có thể bao dung tất cả, nhưng chỉ có chuyện này, lại khiến bọn họ bụng dạ hẹp hòi, khó có thể tha thứ.  

             Ngươi có biết tình nghĩa của chúng ta đối với Trác quản gia sâu nặng đến đâu không, có tin tức của hắn cũng không nói cho chúng ta biết, cho dù chỉ biết hắn còn sống thôi cũng được, việc này cũng không nói, thật sự xấu xa quá đi!  

             Bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ, Thác Bạt Thiết Sơn không khỏi thở dài một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Chuyện này ta không nói, cũng có lý do của lão phu. Thứ nhất, lão phu từng là Nguyên Soái của Khuyển Nhung, có nghĩa quân thần với bệ hạ. Hắn bất nhân đối với ta, ta không thể bất nghĩa với hắn. Nếu như ta nói ra việc của Trác Uyên, tất nhiên sẽ khiến việc xấu năm đó trong Hoàng Thất Khuyển Nhung, dao động đến nền tảng lập quốc. Lão phu cả đời vì nước, há có thể làm ra chuyện bất nghĩa như vậy?"  

             "Thứ hai, lão phu thấy Trác Uyên lúc trước đã có ý muốn quy ẩn, hắn đã cứu tính mạng của hai nhi nữ nhà ta, có ân đối với lão phu, cho dù là thành toàn tâm ý của hắn, lão phu cũng không tiện nói ra với người ngoài!"  

             Nghe được lời ấy, trong lòng mọi người sáng tỏ, khẽ gật đầu. Đây coi như là hành động nhân nghĩa của Lão Nguyên Soái, mọi người cũng có thể thông cảm.  

             "Hừ, người khác thì cũng thôi đi, nhưng đến ngươi cũng gạt ta, không nên như vậy!"  

             Nhưng Lạc Minh Ngọc đối với chuyện này cũng hận thấu xương, khó có thể tha thứ, hung tợn trừng mắt nhìn Thác Bạt Thiết Sơn một cái, vẻ tức giận tràn đầy ánh mắt: "Thác Bạt Nguyên Soái, ngươi có biết mấy năm nay, ta đã khóc cạn cả nước mắt vì tên nhẫn tâm kia không?"  

             Không khỏi mỉm cười một cái, Thác Bạt Thiết Sơn khom người cúi đầu: "Vậy lão hủ thật sự thực xin lỗi tiểu thư, ha ha ha..."  

             "Được rồi, nếu sự việc đã qua rồi, Trác đại ca cũng đã trở lại, vậy thì cho qua đi!"  

             Chậm rãi xua tay, ngược lại Lạc Minh Viễn vô cùng thông cảm với hành động nhân nghĩa của Lão Nguyên Soái, để tránh lão tỷ lại làm khó dễ, vội vàng nói tránh đi: "À đúng rồi, vừa rồi chúng ta nói cái gì ấy nhỉ... À, mệnh lệnh này, thật đúng là..."  

             "Sâu không lường được!"  

             Đồng tử mắt bất giác co lại, hắn còn chưa dứt lời, Thác Bạt Thiết Sơn đã bình tĩnh lên tiếng, trong mắt tràn đầy ánh sáng.  

             Da mặt nhịn không được giật giật, Lãnh Vô Thường không khỏi bật cười: "Thác Bạt Nguyên Soái, vừa rồi ngài cũng không nói như vậy, ngài nói tên đần độn nào hạ mệnh lệnh như vậy căn bản chính là ấu trĩ mà!"  

             "Không phải ta đây không biết xuất xứ của mệnh lệnh đó sao?"  

             Lông mày bất giác nhíu lại, Thác Bạt Thiết Sơn ra vẻ đương nhiên nói: "Nếu như là những người khác hạ kiểu mệnh lệnh này, vậy thì tuyệt đối là đầu óc bị chó gặm. Nhưng Trác Uyên hắn không giống vậy, người này lão phu từng giao thủ với hắn, rất hay ra mấy chiêu kỳ lạ. Ra chiêu hiểm hóc, thủ đoạn sắc bén, ai có thể ngờ tới? Cho nên lão phu cảm thấy mệnh lệnh này, nhất định có dụng ý sâu xa nào đó, sâu không lường được!"  

             Bất giác bật cười, Gia Cát Ngọc Long không khỏi xua tay, cười nói: "Lão Nguyên Soái, người nhìn ra manh mối sao, mà đã nói sâu không lường được!"  

             "Chính là vì không nhìn ra manh mối, mới sâu không lường được! Nếu người nào cũng biết ý đồ mệnh lệnh này của hắn, vậy thì không phải kẻ địch cũng biết rồi sao? Kẻ địch đều đã biết, thì còn có gì vui nữa? Cho nên ta mới nói, cho dù Trác Uyên không phải là người hành quân, không có binh nghiệp chi đạo, nhưng mưu kế quỷ dị nhất, ngược lại cũng là nguy hiểm nhất!"  

             Tràn đầy đồng cảm liếc nhìn mọi người, Thác Bạt Thiết Sơn không khỏi chau mày nói: " Tam Đại Trí Tinh của Lạc Minh, chẳng lẽ các ngươi nhìn ra đạo lý gì sao?"  

             Liếc nhìn nhau, ba người cũng đều bật cười lắc đầu: "Trác quản gia làm việc luôn luôn không theo lẽ thường, ra đòn bất ngờ, nếu như  ba người chúng ta có thể nhìn ra môn đạo của hắn, năm đó cũng sẽ không thể bại dưới tay hắn, ha ha ha..."  

             "Vậy thì mệnh lệnh này..."  

             Hơi trầm ngâm một chút, Thác Bạt Thiết Sơn quay người nhìn về phía Lạc Minh Viễn. Khóe miệng nhếch lên, hai mắt Lạc Minh Viễn sáng bừng, hét lớn lên: "Tuân mệnh! Truyền lệnh xuống, toàn thể nhân mã của Tây Châu, lập tức xuất phát, cấp tốc xuất phát về hướng đại bản doanh Song Long Viện, không được có chậm trễ!"  

             Rõ!  

             Lính liên lạc ngoài cửa hét lớn một tiếng, đã lập tức truyền lệnh đi...  

             Mặt khác, vùng biên giới giữa Trung Châu và Bắc Châu, bên trong soái trướng của đại doanh Trung Châu, Thừa Tướng Bách Lý Kinh Vĩ đích thân tọa trấn, đứng bên cạnh là Trảm Long Kiếm Vương Đan Thanh Sinh, lĩnh quân bên cạnh.  

             Liếc xéo lão giả bên cạnh một cái, Bách Lý Kinh Vĩ không khỏi cất tiếng cười nhẹ: "Trảm Long Kiếm Vương, để ngài lĩnh quân tấn công Bắc Châu, hẳn là như ý nguyện của ngài rồi!"  

             "Lời này có ý gì?" Mày khẽ run lên, Đan Thanh Sinh khẽ liếc hắn ta một cái, cười lạnh nhạt.  

             Bật cười lắc đầu, Bách Lý Kinh Vĩ tự nhiên lui sát về phía sau nói: "Kiếm Vương đến từ Tây Châu, vốn dĩ vô cùng quen thuộc đối với Tây Châu, ngài tấn công Tây Châu, là sắp xếp thỏa đáng nhất. Có điều bổn tướng biết Kiếm Vương còn có lưu luyến với Tây Châu, sợ ngài tức cảnh sinh tình, gặp được lão bằng hữu thì khó ra tay, nên đã để cho người khác đi. Đâu như Phi Vân Kiếm Vương, vừa nghe nói sắp phải khai chiến, lập tức tự đề cử mình đi đánh Đông Châu. Có thể thấy được hắn hận thấu xương Thượng Quan gia của Đông Châu, nhất định muốn đích thân tiêu diệt, có điều cũng có chút ý tứ áo gấm về nhà, ha ha ha..."  

             "Ha ha ha... Trăm dặm Thừa Tướng săn sóc như thế, thật sự  khiến ta sợ hãi!" Nhếch miệng cười, Đan Thanh Sinh thản nhiên nói: "Chỉ là Thừa Tướng đại nhân đang trú binh ở Bắc Châu lâu như vậy, còn chưa động thủ, là đang chờ cơ hội gì sao?"  

             Khẽ gật đầu, Bách Lý Kinh Vĩ từ chối cho ý kiến: "Không sai, nhóm người lão tổ tông sớm đã thăm dò vào bên trong Bắc Châu, ngồi yên chờ thời, bổn tướng sẽ chờ cơ hội nội ứng ngoại hợp, một lần bắt gọn, ha ha ha..."  

             Báo!  

             Nhưng mà, hắn ta vừa dứt lời, một tiếng hét lớn cũng truyền đến từ bên ngoài lều trướng.  

             "Ngài xem, thời cơ đến rồi!" Nhếch miệng cười, vẻ mặt Bách Lý Kinh Vĩ đắc ý chỉ ra bên ngoài, tự nhiên lên tiếng: "Vào đi!"  

             Soạt soạt!  

             Vừa vén trướng mành lên, một tên binh lính lập tức đi vào, khom người cúi chào, giơ một cuốn ngọc giản lên nói: "Bên trong truyền tin đến, có quân tình cần bẩm báo!"  

             "Nơi này không có người ngoài, nói đi!"  

             Vẻ mặt tùy tiện cầm ly rượu ngon trước bàn lên, khẽ nhấp một ngụm, Bách Lý Kinh Vĩ khẽ cười nói: "Có phải là kết giới của Hải Minh Tông, đã phá? Ha ha ha... Cứ như vậy, lão tổ tông ra tay sẽ càng thuận lợi rồi!"  

             Người nọ bất giác sững người, trầm ngâm một chút, rồi khom người nói: "Khởi bẩm Thừa Tướng đại nhân, đúng là kết giới của Hải Minh Tông đã bị phá, Phong Thiên Kiếm cũng bị đoạt đi rồi. Nhưng trong ngọc giản nói, đều không phải do hắn làm, mà là một đám người khác gây nên."  

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!