Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Lạc Nguyên soái, có quân lệnh...”  

             Một tiếng rầm xuất hiện, nương theo một tiếng hét lớn tục tằng vang lên, lúc này, một gã lão giả nhảy vào trong soái trước, lập tức nhìn thấy sắc mặt đầy nghi vấn, hoặc kích động và do dự của mọi người, cũng không khỏi sửng sốt: “Ấy... Các ngươi làm sao vậy?”  

             Lạc Minh Viễn bất giác bật cười, sửa sang lại khuôn mặt của mình, cười nói: “Thác Bạt lão Nguyên soái, quân lệnh gì lại gấp gáp như vậy, ngươi tự mình chạy đến chỗ ta sao?”  

             “Đúng vậy, Thác Bạt Thiết Sơn, lúc trước mời ngươi gia nhập Lạc Minh, không phải tương đối kiêu ngạo sao, còn đưa ra một đống yêu cầu bất hợp lý mới bằng lòng gia nhập. Cũng đúng là lúc ấy gia chủ của chúng ta mềm lòng, kính trọng một đời lão soái của ngươi, mới đáp ứng, nếu như cho ta mà nói, hừ hừ.”  

             Lãnh Vô Thường khẽ liếc nhìn lão ta, không khỏi cười nhạo ra tiếng: “Bây giờ làm sao vậy, truyền một quân lệnh thôi còn tự mình chạy tới, làm thân vệ binh à. Vậy lúc trước ngươi còn phải đòi cùng ngồi ăn với gia chủ nhà ta ở trong liên minh, phải biết rằng, cho dù Ngự Hạ Thất Gia gia nhập Lạc Minh sớm nhất cũng chưa có đãi ngộ như vậy, một tướng bại trận của Khuyển Nhung ngươi còn...”  

             “Lãnh tiên sinh!”  

             Lạc Minh Viễn không khỏi liếc xéo lão ta, ngăn cản lão ta tiếp tục nói móc, sau đó không khỏi cười nhạt, chắp tay với Thác Bạt Thiết Sơn xin lỗi: “Thật xin lỗi, vừa rồi Lãnh quản gia đã bất kính nhiều với lão viên soái, tại hạ ở đây thay lão ta nhận lỗi, mong lão ngài tha thứ!”  

             “Ấy không không không, Lạc Nguyên soái đừng để lão hủ giảm thọ!”  

             Thác Bạt Thiết Sơn vội vàng khoát tay áo, không khỏi thở dài nói: “Thật ra, Lãnh tiên sinh nói rất đúng, lúc trước Lạc Minh mời lão phu gia nhập, lão phu quả thực là cậy già lên mặt, làm rất nhiều chuyện vô lễ. Có điều trước kia cũng bởi vì lão phu từng là tướng bại trận, sợ bị lạnh nhạt trong Lạc Minh như mặt trời ban trưa, mới cố ý làm khó dễ một chút. Nhưng mà không ngờ, lạc Nguyên soái đại nhân độ lượng, chiêu hiền đãi sĩ, thật sự là khiến cho lão hủ xấu hổ, Nói thật, lúc trước lão hủ biết hoàng thất Khuyển Nhung rất nhiều bí mật, vốn đã chuẩn bị tốt sẽ bị diệt khẩu, nhưng sau này nhờ sự che chở của Lạc Minh, mới tránh khỏi khó khăn, chỉ riêng điểm này, lão phu phải tạ ơn ân cứu mạng của Lạc Nguyên soái mới đúng!”  

             Nói xong, Thác Bạt Thiết Sơn bái lạy thật thấp với Lạc Minh Viễn, Lạc Minh Viễn lập tức đưa tay đỡ lấy lão ta, lạnh nhạt mỉm cười nói: “Thác Bạt Nguyên soái khách khí rồi, Thác Bạt Nguyên Soái là chiến thần bất bại nổi danh với nghĩa phụ ta, có thể gia nhập Lạc Minh, đúng là một chiến lực lớn cho Lạc Minh, lại là trưởng bối của tại hạ, Minh Viễn há có thể đứng nhìn nỗi khổ anh hùng bị triều đình hãm hại của Nguyên soái chứ? Chỉ là xuất ta một chút lực nhỏ, lão Nguyên soái không cần lo lắng trong lòng!”  

             Nghe được lời này, Thác Bạt Thiết Sơn nhìn chằm chằm Lạc Minh viễn, vẻ mặt kích động, cầm chặt lấy tay hắn.  

             “Tấm gương nhân nghĩa của Lạc gia, không hổ danh này!”  

             “Lão Nguyên soái, quá khen rồi!”  

             Khóe miệng nhếch lên thành nụ cười vui vẻ, Lạc Minh Viễn cũng siết chặt cổ tay lão ta. Lạc Minh Ngọc và Nguyệt Nhi thấy vậy, cũng liếc nhìn lẫn nhau, cảm thấy vô cùng vui mừng.  

             Chỉ có Lãnh Vô Thường nhìn thấy tất cả điều này, mặt không chút thay đổi, ngược lại nhìn về phía Gia Cát Ngọc Long ở bên cạnh, lặng lẽ nói: “Lão gia hỏa, nếu như lão Nguyên soái này biết lúc trước đột nhiên hoàng đế Khuyển Nhung nổi lên sát tâm với lão ta, là ngươi cố ý gây xích mích thị phi mà nói, không biết bây giờ còn có thể kích động đến lệ nóng quanh tròng như vậy hay không!”  

             “Xuỵt!”  

             Gia Cát Ngọc Long hung hăng lườm lão ta, lẩm bẩm nói: “Đừng để gia chủ nghe thấy, những chuyện lén lút này, chúng ta tự mình làm là được rồi, Lúc trước, gia chủ thành thật mời lão gia hỏa này nhập bọn, người này còn làm màu, bây giờ không giả vờ nữa đi, hừ. Nếu không phải gia chủ vẫn nhớ mãi không quên lão ta, chúng ta lại cần một tướng soái mở rộng quân lực mà nói, sao lão phu lại rảnh rỗi đi chạy một chuyến này chứ? Dù sao trợ giúp gia chủ hoàn thành ý nguyện của hắn, là trách nhiệm của chúng ta, năm đó không phải Trác quản gia cũng làm như vậy sao. Hơn nữa, nếu trong lòng tên hoàng đế Khuyển Nhung không có khúc mắc với lão ta, lão phu có khiêu khích như thế nào cũng vô dụng. Chung quy vẫn là quân thần bọn họ xảy ra vấn đề, chẳng qua lão phu chỉ vạch trần vấn đề này mà thôi, cũng coi như giúp lão ta. Nếu không sau khi vấn đề càng ngày càng nặng, bọn họ chỉ sợ cũng có hoạ sát thân, chúng ta cũng không cứu kịp. Cho dù, sau này gia chủ biết được, lão phu cũng là người tốt làm chuyện xấu thôi!”  

             Khóe miệng Lãnh Vô Thường nhếch lên, khẽ gật đầu: “Ai mà không phải chứ, ha ha ha...”  

             “Đúng rồi, lão Nguyên soái, vừa rồi thấy ngươi cực kỳ lo lắng, đến cuối cùng là xảy ra chuyện gì, khiến vị tướng như ngươi tự mình đưa quân tình đến nơi này?” Lạc Minh Viễn hoàn toàn không biết chuyện năm đó, vẻ mặt thản nhiên nhìn về phía Thác Bạt Thiết Sơn hỏi.  

             Mới nhớ đến chuyện chính của mình, Thác Bạt Thiết Sơn vội vàng trình ngọc giản đang cầm trong tay lên, nổi giận đùng đùng nói: “Mời Lạc Nguyên soái xem qua, đây đúng là nực cười mà. Những cao tầng này của bốn châu không hiểu sao lại thế này, lại hạ mệnh lệnh hoang đường như vậy, lại có thể để cho nhân mã của ba châu còn lại ngoài Bắc Châu ra, toàn bộ từ bỏ phòng ngự biên giới, rút lui đến chỗ trung tâm. Ngươi nói xem, đây không phải là kẻ mù quấy rồi sao? Trận thức phòng ngự của biên giới là chỗ dựa lớn nhất của chúng ta, một khi rút lui, người ta tiến quân thần tốc, chúng ta không có bình phong mà dựa vào, trong phút chốc, binh sẽ bại như núi đổ thôi. Đầu óc của những cao tầng này của các châu bị chó ăn rồi sao, đến cuối cùng là suy nghĩ cái gì vậy?”  

             “Cái gì, còn có chuyện này sao?”  

             Mày bất giác nhướng lên, Lạc Minh Viễn cũng chấn động, vội vàng lấy ngọc giản xem một chút, sắc mặt cũng tối sầm xuống, lẩm bẩm lên tiếng: “Lá chắn lớn nhất để cho địch thủ, quả thực là tự chui đầu vào rọ!”  

             Thác Bạt Thiết Sơn không ngừng gật đầu, cũng phẫn nộ nói: “Phải đó, đám cao tầng ngu ngốc đó hoàn toàn chưa từng lên chiến trường, lại chỉ huy những tướng lĩnh thân kinh bách chiến chúng ta, đúng là nực cười, chuyện này không thua cũng không có lẽ trời. Tuy rằng... mặc dù chúng ta cố sống chết để phòng thủ, cũng không nhất định thắng, nhưng mà sẽ không thua nhanh như vậy đâu. Lạc Nguyên soái, ngươi là tổng Nguyên soái Tây Châu do Song Long chí tôn bổ nhiệm trước khi đi, tất cả điều động trước trận đều nghe lời ngươi, ngươi nói làm thế nào mới được đây?”  

             “Tướng ở ngoài biên thùy, quân mệnh có điều không theo!”  

             Một tiếng bốp vang lên, Lạc Minh Viễn hung hăng ném vỡ ngọc giản này xuống đất, căm hận nói: “Mệnh lệnh giống như ngu ngốc vậy, hễ là có chút hiểu biết quân sự cũng sẽ không tuân thủ, đây quả thực là coi chiến tranh như trò đùa!”  

             “Phải đó, đầu óc của tất cả cao tầng đều bị ngốc rồi sao, mệnh lệnh như vậy cũng có thể cùng thông qua, rồi phát ra được? Cho dù cao tầng của một châu, đầu óc không sử dụng được, tất cả cao tầng của ba châu khác cũng ngu ngốc sao?”  

             Thác Bạt Thiết Sơn thở hổn hển, tức giận đến nổi trận lôi đình: “Thật khó tưởng tượng, người cầm quyền của bốn châu, cuối cùng tất cả đều là một đám nông cạn ngốc nghếch, thật không hiểu sao bốn châu này có thể sinh tồn đến bây giờ dưới sự xâm nhập không ngừng của Trung Châu, hừ, mụ nội nó!”  

             Nghe được lời này, mọi người cũng gật đầu tán thành, Lãnh Vô Thường suy tính một chút, mặt co mày cáu nói: “Gia chủ, mặc kệ mệnh lệnh ngây thơ này là ai hạ, cũng là ý của cao tầng. Nếu ngươi kháng mệnh không tuân theo, cho dù thắng, cũng sẽ bị cao tầng trừng phạt, có lẽ sau này Tây Châu sẽ không còn chỗ đứng nữa. Cứ như vậy, bất kể thắng hay thua, chúng ta cũng không có lợi lộc gì, cần gì phải chiến đấu chứ?”  

             “Đại trượng phu làm việc, có chuyện nên làm có chuyện không nên làm, quân nhân có thiên chức của quân nhân. Lạc Minh Viễn ta đánh một trận, là vì ngăn cản gót sắt của Trung Châu giày xéo lên lãnh thổ Tây Châu, tránh cho hàng vạn hàng nghìn sinh linh lầm than, không phải vì hùa theo cao tầng.  

             Lạc Minh Viễn không khỏi tức giận hừ một tiếng, gân cổ quát to: “Chỉ cần Lạc gia ta còn có một binh một tốt, nhất định phải che chở phía trước Tây Châu. Bằng không Đại Nguyên soái Tây Châu này ta làm vô ích rồi, về phần sau này thắng hay thua, cao tầng sẽ đối với ta thế nào, đều để cho bọn họ đi gặp quỷ đi, lão tử không thẹn với lương tâm, hừ!”  

             Lời vừa dứt, trong lòng mọi người bất giác rùng mình, nhìn về phía khuôn mặt của Lạc Minh Viễn, tràn đầy vẻ kính nể. Hai nữ nhân Lạc Minh Ngọc và Nguyệt Nhi thấy vậy, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn về phía hắn, khẽ gật đầu.  

             “Tính tình của phu quân... càng ngày càng giống sư phụ!”  

             “Hắn vốn là ở bên cạnh Trác Uyên nghe quen tai, nhìn quen mắt, có chút tính nết, thật đúng là không thể rời khỏi bóng dáng của tên người xấu kia!” Khóe miệng Lạc Minh Ngọc hơi nhếch lên, nhìn về phía Nguyệt Nhi, vui vẻ cười nói.  

             Thác Bạt Thiết Sơn dựng lên một ngón tay cái, tấm tắc khen ngợi: “Được, Lạc Nguyên soái đúng là trượng phu vĩ đại. Nếu Lạc Nguyên soái nguyện cùng tồn vong với Tây Châu, vậy lão phu sẽ chắc chắn theo, ha ha ha...”  

             “Nếu quyết ý của gia chủ đã định, vậy tất nhiên chúng ta sẽ vâng theo!”  

             Liếc nhìn lẫn nhau, trong lòng Tam Đại Trí Tinh Lãnh Vô Thường cũng tràn đầy bội phục, hơi khom lưng: “Có điều gia chủ cương trực không nghiêng, thà gãy chứ không cong, nhưng chúng ta cũng không thể bởi vậy mà khiến gia chủ gặp rủi ro, năm đó, ý đồ Trác quản gia để lại chúng ta, cũng đại thể như vậy, chuyện mà gia chủ không muốn làm, chúng ta sẽ làm. Thủ đoạn hòa giải với cao tầng còn phải để chúng ta làm thôi. Nhưng mà trước đó, trước tiên chúng ta phải thăm dò tình hình cụ thể của cao tầng mới được, Thác Bạt Nguyên Soái, đến cuối cùng mệnh lệnh này là ai trong cao tầng đưa ra, ai phản đối, cuối cùng làm sao thông qua, chúng ta đều phải biết rõ từng chút một, mới dễ dàng phá giải từng chuyện, để gia chủ thoát khỏi tội kháng mệnh này!”  

             Thác Bạt Thiết Sơn hơi khoát tay áo, không khỏi nhíu chặt mày: “Ta cũng không rõ điều này lắm, ta trực tiếp đến mệnh lệnh này mà thôi, có điều lão phu đã bảo người ta đi thăm dò, đã cả ngày rồi. Ta thật muốn xem, đầu óc người nào bị chó ăn vậy, hạ quân lệnh hoang đường như thế, hắn có tư cách ngồi trên chỉ huy sao?”  

             “Báo!”  

             Nhưng mà, còn chưa đợi lão ta nói xong, một tiếng hét lớp đã lập tức vang lên ở bên ngoài trướng.  

             Thác Bạt Thiết Sơn nhếch miệng cười, nhìn về phía mọi người nói: “Đã trở lại rồi, hì hì... vào đi!”  

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!