“Ngươi...”
Thân mình run lên, Bộ Hành Vân tức giận đến hai mắt đỏ bừng, Lăng Vân Thiên cũng hung hăng trừng mắt nhìn lão ta, sau khi đẩy lão ta lùi ra, mới mỉm cười đi đến trước sa bàn, khom lưng nhìn về phía Trác Uyên nói: “Trác tiên sinh, mời bước lên một bước, lão phu sẽ giới thiệu một chút cho ngài về thế cục gần đây trước, sau đó nghe ngài điều khiển như thế nào. Ha ha ha... Trước mắt mà nói, lực lượng phòng thủ của tiền tuyến chúng ta coi như kiên cố, hai nơi Đông Tây...”
“Không cần!”
Trác Uyên chậm rãi khoát tay áo, trong mắt chợt lóe tinh mang, cũng không xem xét nơi đó, cười khẽ lên tiếng: “Lăng tông chủ, ta đã sớm nói rồi, Bách Lý Kinh Vĩ hắn ta là một chính khách, mấu chốt của trận chiến này không ở tiền tuyến, cho nên không cần chú ý nhiều đến nơi đó lắm!”
Ấy, không cần quan tâm đến tiền tuyến sao?
Mộ Dung Tuyết không khỏi sửng sốt, vẫn là lần đầu tiên nghe thấy lý do như vậy, vẻ mặt bất giác ngờ vực nhìn về phía hắn nói: “Ngươi thân là Đại Nguyên soái thống lĩnh toàn cục, còn không cho người khác xen vào chỉ huy của ngươi, bản thân còn không chú ý đến thế cục, vậy đánh trận này như thế nào, ngươi muốn chỉ huy như thế nào? Tuy rằng tiểu nữ tài hèn học ít, không biết đạo hành quân, nhưng mà cũng từng hiểu biết một số kế sách hành quân của mọi người, chưa bao giờ thấy chỉ huy mù lòa không hiểu tình hình xung quanh gì giống như ngươi vậy. Ngươi cho rằng ngươi là ai, thần sao?”
“Bây giờ ngươi đã gặp được rồi... ta cũng như thần, ha ha ha!”
Trác Uyên hơi nhún vai, chẳng nói đúng sai, sau đó chậm rãi tựa vào ghế thái sư, thong thả tuyên bố mệnh lệnh: “Truyền lệnh xuống đi, ngoại trừ Bắc Châu ra, tất cả tướng sĩ biên phòng của ba châu còn lại, toàn bộ lùi về phía sau, vứt bỏ biên giới, đi sâu vào nội địa. Giống như Tây Châu thì đến Song Long Viện, những nơi khác đều đến trung tâm của các châu đợi lệnh, trong vòng ba ngày, tất cả tập hợp ở phần trung tâm!”
Cái gì?
Đồng tử không nhịn được co rút lại, mọi người ở đây đồng loạt kinh hãi, cho dù là bàn tay đang chỉ vào sa bàn của Lăng Vân Thiên cũng không khỏi run rẩy, bị một mệnh lệnh này dọa sợ rồi.
“Trác... Trác tiên sinh, ngươi vừa mới nói cái gì? Tất cả đội ngũ quân đội của các châu đều lui về trong biên giới, còn đi sâu vào trong trung tâm của từng châu? Vậy cứ như thế, biên giới sẽ trực tiếp không giữ được, đối phương tiến quân thần tốc, chúng ta khó có công sự hiệu quả để chống đỡ. Nói như vậy, không phải là trực tiếp tặng ba châu khác cho đối phương sao? Trác tiên sinh, suy đi nghĩ lại ba lần...”
“Các ngươi không tin ta?”
Mày nhướng lên, Trác Uyên liếc mắt nhìn mọi người, bất giác cười nhạo một tiếng: “Một khi đã như vậy, các ngươi tự mình đánh đi, ta mặc kệ!”
“Ấy, đừng đừng đừng, Trác tiên sinh, chúng ta chỉ cảm thấy mệnh lệnh này thực sự rất... không thể tưởng tượng nổi. Không biết tiên sinh đưa ra lệnh như vậy, đến cuối cùng là ý đồ gì...”
Sắc mặt Lăng Vân Thiên bất giác đau khổ, liếc mắt nhìn mọi người, đều lộ vẻ lúng túng.
Khóe miệng Trác Uyên nhếch lên, lộ ra nụ cười thần bí, không khỏi thản nhiên lên tiếng: “Ta đã nói trước rồi, ta ra tay này bố, sao các ngươi có thể nhìn ra tinh diệu trong đó được? Đây không... cản trở đi. Dù sao, mệnh lệnh này của ta là phải lập tức phát ra, nếu như các ngươi kéo dài, để lỡ cơ hội thắng, thua chiến tranh, đừng trách ta đó!”
Nói xong, Trác Uyên trợn trắng mắt, nâng một chân lên bắt chéo, thong thả bình tĩnh ngâm nga khúc nhạc nhỏ, đúng là dáng vẻ không hề quan tâm.
Nhưng mà cũng đúng, đây là đại chiến giữa năm châu, có chút liên quan đến hắn.
Chỉ là hắn không quan tâm, những người khác thấy vậy cũng đã như kiến bò trên chảo nóng, cuối cùng khó mà đứng vững gót chân.
Bọn họ đều tin tưởng mà không nghi ngờ gì tài năng và tầm nhìn của Trác Uyên. Một người có thể dễ dàng trộm Phong Thiên Kiếm của bọn họ, dễ dàng giúp Thượng Quan gia đoạt lại Xung Thiên Kiếm, là người giao thủ hai lần với Bách Lý Kinh Vĩ cũng không rơi vào thế hạ phong, chuyện này mới có thể khiến không ai nghi ngờ.
Có điều, trong thời khắc quan trọng này, Trác Uyên vừa mở miệng, không hề có lý do gì, đã phát ra mệnh lệnh tự sát như vậy, cũng khiến cho tất cả mọi người kinh hồn bạt vía.
Nếu như đạo mệnh lệnh này phát ra, không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, trong vòng một tháng, ba châu chắc chắn sẽ sa vào tay giặc. Nhưng nếu không phát ra đạo mệnh lệnh này, ước chừng ba châu còn có thể chống đỡ hắn ta thêm một năm rưỡi nữa.
Nhưng mà không biết mệnh lệnh thần bí này của hắn, đến cuối cùng là có chỗ nào kỳ dị!
Trong lúc nhất thời, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vẻ mặt đều lộ ra thái độ do dự, không biết nên làm như thế nào.
“Lăng tông chủ, đại ca, ta đã nói tiểu tử này chắc chắn sẽ đưa ra chủ kiến tồi, mọi người đừng để hắn lừa, mệnh lệnh này của hắn không phải là để cho các châu tự sát sao?” Mắt phượng ngậm sát ý, cuối cùng Mộ Dung Tuyết cũng bắt được điểm yếu của Trác Uyên, là lúc mọi người nghi ngờ hắn, không khỏi vội vàng quát nói.
Nghe được lời này, mọi người nhíu mày, nhìn Trác Uyên thoải mái tự tại, do dự không quyết được. Trác Uyên cũng cười nhạo một tiếng, lên tiếng châm biếm: “Nếu không phải các ngươi đã gặp nạn đến nơi, cần gì phải khom lưng khuỵu gối, mời ta ra tay làm gì? Nếu là người đã sắp chết rồi, chẳng lẽ còn sợ chết sớm hơn vài ngày sao, hừ hừ hừ... kẻ ngốc mà!”
“Được, người đâu!”
Lăng Vân Thiên hơi cân nhắc hồi lâu, lưỡng lự không ngừng, cuối cùng vẫn nghiến răng, tuyên bố mệnh lệnh này ra ngoài: “Thông báo cho nhân mã các châu, toàn bộ rút lui về, từ bỏ biên giới, trở lại tổng bộ của các châu đi, trong ba ngày tới, không được có sai sót!”
Vâng!
Người đến hét lớn một tiếng, đi xuống truyền lệnh.
Mọi người nghe được, thân mình bất giác run lên, vội vàng lên tiếng: “Lăng tông chủ, đây...”
“Ôi chao, liều một phen đi, chẳng lẽ các ngươi có ý kiến hay gì sao?” Lăng Vân Thiên không khỏi bất đắc dĩ tha thở, sau đó nhìn về phía Trác Uyên, cười khổ nói: “Trác tiên sinh, chúng ta đã làm theo ý của ngài, không biết tiếp theo nên làm như thế nào?”
Trác Uyên duỗi lưng, khẽ cười một tiếng, chẳng nói đúng sai: “Chờ đi, ba ngày sau rồi hành động!”
“Còn phải ba ngày nữa mới có thể nhìn thấy hiệu quả sao?” Lăng Vân Thiên không khỏi ngẩn ra, bất giác có chút gấp gáp, những người khác cũng như vậy. Dù sao, mệnh lệnh này thật sự khiến cho người ta lo lắng không yên mà.
Trác Uyên nhếch miệng cười, bình tĩnh gật đầu: “Đúng vậy, vội vàng không ăn được đậu phụ nóng. Yên tâm, trong vòng ba ngày, ba châu sẽ không mất đâu. Hơn nữa, để các ngươi nguyện ý tin tưởng phản hồi của ta, bên này ta cũng sẽ phối hợp hành động, coi như là phần thưởng vậy.”
Nói xong, sắc mặt Trác Uyên nghiêm lại, không khỏi vẫy vẫy tay, gọi một tên hộ vệ của thương đội đến bên cạnh, thì thầm bên tai hắn ta một lát: “Bây giờ các ngươi trở về, lập tức truyền tin tức cho Ngô Nhiên Đông, để thương hội khôi phục ở Trung Châu đi... Ấy không, là ở bốn châu khác ngoài chiến trường Bắc Châu ra, đều có thể khôi phục.”
“Nhanh như vậy, nhưng bây giờ đại chiến năm châu...”
“Thời buổi loạn lạc mới có thể tranh được một chỗ, mượn cơ hội hai bên tranh đấu, tuy rằng thế lực của chúng ta còn phải đi lại trong bóng tối, nhưng mà có thể nhân cơ hội mở rộng. Đợi sau khi tất cả yên bình lại, ai muốn thu dọn cục diện rối rắm này, đều tuyệt đối không có khả năng!” Trong mắt Trác Uyên chợt lóe tinh mang, bình tĩnh lên tiếng: “Nhất là Trung Châu, phải làm lớn lên cho ta. Ta muốn để chuyện mà Bách Lý Kinh Vĩ lo lắng nhất, sẽ lập tức xuất hiện trước mặt hắn ta, nhưng lại không thể giải quyết, ha ha ha...”
Người đó yên lặng gật đầu, khom lưng cúi đầu: “Xin tuân theo phân phó của tiên sinh!”
Sau đó, hắn ta dẫn theo người của thương đội cùng nhau rời khỏi. Lăng Vân Thiên nhìn bóng dáng biến mất nhanh chóng của bọn họ, vẻ mặt không khỏi mê muội nói: “Trác tiên sinh, bọn họ đây là...”
“Ừ... ta bảo người của chúng ta phối hợp với hành động của các ngươi, mặc dù núi Thiên Ma chúng ta là tông môn lánh đời, không hỏi thế tục, nhưng thật ra có không ít thế lực trong thế đời. Ta bảo bọn họ đi liên lạc, giúp các ngươi tạo phiền phức cho Bách Lý Kinh Vĩ!”
“Thật sao?”
Trước mắt bất giác sáng ngời, vẻ mặt Lăng Vân Thiên lập tức vui mừng, khom lưng bái lạy: “Lần này có thể được Thiên Ma sơn tiếng tăm lừng lẫy tương trợ, thật sự là khiến kẻ khác mừng rỡ như điên, cảm tạ tiên sinh viện trợ.”
Mọi người còn lại nghe thấy vậy, sắc mặt cũng vui mừng, đây là trợ lực lớn đó. Đại Nguyên soái của bốn châu Trác Uyên này thật đúng là không đề cử vô ích rồi, vậy mà còn mang theo thành viên nòng cốt của nhà mình đến tiếp viện bọn họ, đúng là rất đáng giá.
Nét mặt Trác Uyên cũng mỉm cười khoát tay, từ chối cho ý kiến: “Sao vậy, chỉ là một lực lượng thế tục bình thường mà thôi, sơn môn bản tông vẫn lánh đời, không hỏi thế tục, ha ha ha...”
Hơn nữa, đây cũng không phải giúp các ngươi, chỉ là thuận đường phát triển thế lực của bản thân ta mà thôi. Phát tài trong chiến tranh, không trắng không phát, chúng ta sở trường nhất, há há!
Mí mắt Trác Uyên hơi nhướng lên, lẩm bẩm trong lòng. Mộ Dung Tuyết cũng dán mắt vào hắn, không hề nhúc nhích, giống như trông coi phạm nhân vậy.
Ngươi tuyệt đối đừng chơi đùa thủ đoạn bịp bợm gì, bổn cô nương sẽ nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của ngươi, hừ!
Mà ở bên khác, chỗ biên giới của Tây Châu, Minh chủ Lạc Minh Lạc Minh Viễn cùng với Tam Đại Trí Tinh của Lạc Minh là Gia Cát Ngọc Long, Lãnh Vô Thường và U Minh đang suy luận thế cục chiến tranh ở trong lều lớn, mỗi người đều nhíu chặt mày, bất đắc dĩ than thở.
“Các vị, đã suy luận ba ngày ba đêm rồi, các ngươi có thể có thượng sách phá địch gì không?” Lạc Minh Viễn khẽ xoa xoa trán, sắc mặt có chút tiều tụy, nhìn về phía Tam Đại Trợ Lực nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!