“Không được, ma đầu này tùy tiện đưa ra một chủ ý tồi, đều sợ là mưu kế ác độc vẫn diệt trăm họ, làm sao có thể để hắn chủ đạo trận chiến này được? Như vậy, sinh linh trong thiên hạ nào có cơ hội sống đáng nói nữa?”
Mộ Dung Tuyết cân nhắc một chút, càng nghĩ càng giận, không khỏi oán hận vung nắm đấm, lúc này xông về phía đại điện tông chủ, trong mắt tràn đầy kiên định. Mọi người thấy vậy, bản thân vẫn còn đắm chìm trong đả kích, cũng sẽ không chú ý đến nàng ta.
Nhất là u Dương Trường Thanh bị đả kích, lần này lại hiếm khi không đuổi theo bước chân của nữ thần, mà khẽ than một tiếng, nhìn về phía Võ Thanh Thu bọn họ, lẩm bẩm nói: “Lớn đến vậy rồi, bản công tử vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, người có thể khiến đám lão gia hỏa này thần phục nháy mắt đấy. Đệ nhất đệ tử Tây Châu gì đó của các ngươi, tiểu tử Trác Uyên này đúng là yêu nghiệt mà. Quan trọng là, các ngươi ở Tây Châu ở cùng một chỗ với yêu nghiệt này cả ngày, tâm tình có dễ chịu không, sẽ không chịu đả kích, ảnh hưởng đến quá trình tu luyện của các ngươi sao?”
“Ầy... Cái này còn được, dù sao trước kia hắn chưa đến Song Long Viện đã truyền đến tin người chết mất tích, tâm hồn của chúng ta vẫn chưa từng bị tàn phá đến như thế, ha ha ha...”
Da mặt không khỏi run lên, đám người Võ Thanh Thu bất giác hơi dừng lại, cười gượng lên tiếng. u Dương Trường Thanh bất đắc dĩ nhìn bọn họ, khẽ gật đầu thở dài: “Vận số thật tốt, dù sao nếu bản công tử ở cùng với tên yêu nghiệt như vậy, còn thường xuyên bị người khác so sánh với yêu nghiệt này mà nói, chắc chắn sẽ tức chết, ài... sao hắn lại trở thành Thống soái của bốn châu chứ...”
u Dương Trường Thanh ngơ ngác ngồi dưới đất nghĩ không ra, Mộ Dung Tuyết đã hấp tấp xông vào bên trong đại điện, chỉ thấy Lăng Vân Thiên và đám cao thủ Quy Nguyên đang xoa bóp trên người Trác Uyên, đợi đến khi một đạo kình khí xông vào huyệt vị, đột nhiên thân thể của Trác Uyên bọn họ run lên, bỗng nhiên khí thế cường đại lập tức phát ra, cũng đã phá giải ấn quyết phong ấn tu vi của bọn họ.
Trác Uyên khẽ khoát tay áo, hài lòng gật đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười.
Mộ Dung Tuyết oán hận nhìn hắn, cũng không lên tiếng, mà là đi thẳng đến trước mặt Lăng Vân Thiên, khom lưng bái lạy, khẩn cầu nói: “Lăng tông chủ, ngài vừa mới nói là đi nghe hắn có thượng sách gì, tuy tiểu nữ có hơi khó chịu, nhưng vẫn chấp nhận. Nhưng mà người này lòng dạ bất chính, sao ngài lại có thể giao đại quyền chỉ huy bốn châu toàn quyền giao cho hắn chứ? Phải biết rằng, chuyện này liên quan đến sống còn của bao nhiêu sinh linh, chỉ một sơ suất, muôn dân sẽ nguy nan!”
“Mộ Dung tiểu thư, đúng là bởi vì cuộc chiến này liên quan đến trăm họ trong thiên hạ, đám người lão phu mới dứt khoát quyết định, để Trác tiên sinh thống lĩnh toàn cục. Bởi vì chỉ có hắn mới có thể đấu một trận với Bách Lý Kinh Vĩ tài tuyệt thế đó, thành kiến của Mộ Dung tiểu thư đối với Trác tiên sinh, có thể dừng lại một chút hay không?” Sắc mặt Lăng Vân Thiên lạnh như băng, dường như đã phiền chán tiếng om sòm của nữ nhân này, lạnh nhạt lên tiếng.
Mộ Dung Liệt thấy vậy, sau khi chứng kiến tài năng của Trác Uyên, lần này cũng không đứng về phe của Mộ Dung Tuyết, cũng lên tiếng khuyên nhủ: “Tuyết Nhi, đây là chuyện lớn thiên hạ, đừng hành động theo cảm tính, lấy đạo phân biệt người yêu ghét của mình mà dùng cho người khác. Nếu như làm lỡ đại cục, chúng ta ai cũng không đảm đương nổi!”
“Vậy thì ta yêu cầu phái người giám thị chức quyền của Trác Uyên, không thể để hắn ra lệnh tùy ý, mỗi một mệnh lệnh của hắn đều phải trải qua nhất trí tán thành mới có thể chấp hành. Nói như vậy, nếu hắn sử dụng quỷ kế ác độc làm hại thiên hạ gì đó, chúng ta cũng có thể kịp thời ngăn cản, tránh cho muôn dân gặp nạn!”
Mộ Dung Tuyết oán hận trừng mắt nhìn về phía vẻ mặt mặc sức của Trác Uyên, thấy đại ca mình cũng không ở bên cạnh mình làm chủ, biết những người này đã hoàn toàn bị lời đường mật của Trác Uyên mê hoặc, rất khó khuyên bảo, thì lùi lại để tiến thêm một bước, yêu cầu hạn chế quyền hành của hắn.
Mọi người hơi dừng lại, nghe thấy lời này, cũng cân nhắc một chút, chậm rãi nhìn về phía Trác Uyên, cũng có chút phân vân. Điều này quả thực có công hiệu bình định, ngược lại có chút ưu đãi đối với chiến sự, để phòng người chỉ huy xuất hiện sơ hở gì đó, cũng sửa chữa kịp thời.
Kết quả là tất cả mọi người dán mắt vào hắn, nhìn xem hắn có đồng ý hay không.
Trác Uyên mỉm cười, liếc xéo mọi người, chẳng nói đúng sai: “Các ngươi đây là có ý gì, chẳng lẽ đã quên trong địa lao, điều kiện thứ nhất của ta, là toàn quyền chỉ huy. Bây giờ các ngươi muốn hạn chế chức quyền của ta sao? Hừ hừ, được lắm, ta không làm nữa...”
“Ấy, từ từ, Trác tiên sinh bớt giận, chúng ta không có ý này, chỉ là...”
Lăng Vân Thiên vội vàng khoát tay áo, không khỏi cười rạng rỡ, hơi liếc về phía Mộ Dung Tuyết, buồn bã nói: “Chỉ là đề nghị này của Mộ Dung cô nương cũng là đề phòng bất trắc, nếu như tiên sinh làm sao có sơ sẩy gì, chúng ta cũng nhắc nhở kịp thời, để tránh có vấn đề lớn!”
Lông mày Trác Uyên bất giác nhíu lại, nhìn chằm chằm mọi người, lên tiếng trào phúng: “Sơ sẩy? Ha ha ha... đúng vậy, con người không phải bậc thánh hiền, ai có thể không mắc lỗi? Ta quả thực có thể sẽ xuất hiện sơ suất...”
“Như vậy ý của tiên sinh là có thể...”
“Không thể!”
Lăng Vân Thiên mới lộ ra một chút hy vọng, tưởng rằng Trác Uyên đã đồng ý đề nghị của Mộ Dung Tuyết, lúc này lại bị Trác Uyên nổi giận áp chế, quát mắng nói: “Lăng tông chủ, còn có Mộ Dung cô nương, các ngươi cảm thấy chiến tranh là cái gì?”
Hai người bất giác dừng lại, liếc nhìn lẫn nhau, cũng nhất thời không biết trả lời như thế nào. Bọn họ đều là người tu luyện bình thường, nào biết nói ý nghĩa của chiến tranh đâu, không phải là đánh nhau, tranh đoạt địa bàn và tài nguyên sao, còn có thể là cái gì?
Ánh mắt Trác Uyên lạnh lùng, biết bọn họ không trả lời được, mới tiếp tục nói: “Chiến tranh... chỉ là một trò chơi!”
“Cái gì, trò chơi?”
Lông mày nhướng lên, Mộ Dung Tuyết không khỏi lập tức giận dữ: “Một cuộc chiến tranh nổ ra, đến cuối cùng có bao nhiêu sinh linh lầm than, ngươi lại chỉ coi như một trò chơi? Đúng là một trò đùa. Làm sao ngươi có thể đánh thắng nếu cứ không nghiêm túc đối đãi với trận chiến này như vậy? Lăng tông chủ, ta vẫn cảm thấy hắn không thích hợp...”
“Mộ Dung cô nương, coi chiến tranh là trò đùa mới là ngươi chứ!”
Nhưng mà, nàng ta vẫn chưa nói xong, bỗng dưng Trác Uyên đã hét lớn, cắt ngang nàng ta, rồi sau đó vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía mọi người nói: “Chiến tranh vốn là một trò chơi, mọi người và vật tư, địa bàn, chẳng qua đều là quân cờ trong tay người chơi chiến tranh này mà thôi. Nếu muốn đánh thắng một cuộc chiến tranh, là muốn dùng cái giá ít nhất trong tay mình, đổi lấy cái giá lớn nhất của đối phương. Mà trong đó, muôn dân gì đó, tính mạng gì đó, đều không quan trọng. Nếu là một người chỉ huy, rất coi trọng những thứ này mà nói, lòng dạ đàn bà, sao có thể chiến thắng cuộc chiến tranh tiếp theo? Đến lúc đó, chiến tranh thua, tổn thất lại càng nhiều.”
Môi Mộ Dung Tuyết khẽ run, suy tính một chút, nhất thời không thể nói nên lời phản bác.
Trong mắt Trác Uyên lấp lóe hào quang lạnh lẽo, ngược lại hung hăng nhìn chòng chọc về đôi mắt của nàng ta, bình tĩnh nói: “Tóm lại mà nói, chiến tranh nào không có người chết chứ, dùng tính mạng của người một nhà, đổi lấy tính mệnh của người khác, đây là chiến tranh, ai cũng không thể thoát khỏi cái vòng này. Mỗi ngày, trong miệng Mộ Dung cô nương đều muôn dân thiên hạ không dứt, ngươi cho là bằng chút lòng thương yêu này của ngươi, có thể đánh thắng một cuộc chiến tranh sao? Nếu như ngươi đạt được quyền chỉ huy, thậm chí ở bên cạnh người chỉ huy cũng sẽ là vướng chân vướng tay mà thôi. Vì thắng lợi, ta quả thực có thể dùng rất nhiều sinh mệnh để đổi lấy, ngươi vẫn luôn mềm lòng, ngăn cản mệnh lệnh của ta, vậy cuộc chiến tranh này sẽ thất bại thảm hại, Ngươi muốn cứu vớt muôn dân, hay là thắng cuộc chiến, tự mình chọn đi!”
“Kìa... ta cảm thấy, thắng được chiến tranh là cứu vớt muôn dân, ha ha ha...”
Trong mắt Mộ Dung Tuyết tràn đầy kiên định, vẻ mặt trầm tĩnh, không nói được lời nào, Lăng Vân Thiên cũng cười gượng một tiếng, nói ra tâm tư của đa số người ở đây.
Có điều rất rõ ràng, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, chiến thắng chiến tranh và cứu vớt trăm họ, căn bản không có quan hệ tuyệt đối. Đại quân Trung Châu chiếm lĩnh Bắc Châu, muôn dân không nhất định diệt vong, Bắc Châu ngươi thắng cuộc chiến, muôn dân cũng không nhất định sống được.
Sở dĩ nói như vậy, chỉ là tự cho mình một lý do đường hoàng thôi.
Tóm lại, mục đích cuối cùng của bọn họ là muốn chiến thắng chiến tranh, mà không phải cứu vớt muôn dân. Tâm tư của một mình Mộ Dung Tuyết, và tâm tư của mọi người, ngay từ đầu đã không nhất trí với nhau rồi.
“Nếu chúng ta đã nói trước, coi Trác tiên sinh như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, Trác tiên sinh không đồng ý phương án này, chúng ta cứ gạt bỏ đi...”
“Khoan đã!”
Trác Uyên chậm rãi khoát tay áo, lại trợn mắt nhìn Mộ Dung Tuyết, sắc mặt hơi yên ả, sao đó mới nhìn về phía Lăng Vân Thiên: “Lăng tông chủ đừng hiểu lần, ta làm như vậy không phải chuyên quyền độc đoán, thật sự là bất đắc dĩ. Các ngươi cũng biết, đối phương chủ đạo chiến tranh là Bách Lý Kinh Vĩ, bên người không có gì cản trở. Ta ở chỗ này cũng không thể có, ngược lại không phải nói ta chắc chắn sẽ không sơ sẩy, nhưng mà cho dù ta có sơ sẩy, phỏng chừng các vị cũng không nhìn ra được, trái lại sẽ tạo ra ảnh hưởng đến chuyện của ta, giúp đỡ ngược lại vội vàng vậy sẽ không tốt!”
Ầy!
Mọi người bất giác dừng lại, sắc mặt hơi cứng đờ, cười gượng lên tiếng: “Trác tiên sinh, ngài đây là có ý gì...”
“Ha ha ha... thật xin lỗi, nói khó nghe, nhưng là sự thật. Mọi người hẳn là cũng biết rõ, nói cho cùng, trận chiến này là một trò chơi giữa ta và Bách Lý Kinh Vĩ. Cho dù chúng ta đùa nghịch quân cờ ra sao, tinh diệu trong đó, đại khái cũng chỉ có chúng ta tự biết mà thôi. Các vị ở bên cạnh nhìn thấy, cũng là mở mắt mù, cũng không cần lo nghĩ. Chỉ cần các ngươi làm theo như ta nói, đừng hỏi lý do là được!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!