“Tuyết Nhi muội muội, ngươi cứ yên tâm đi, cha ta và nhóm người Mộ Dung đại ca đều là lão giang hồ đã trải qua mấy ngàn năm muôn nghìn sắc thái của nhân gian, người nào chưa từng thấy, sẽ không bị tiểu tử thối miệng còn hôi sữa đó dễ dàng mê hoặc đâu!”
Trước đại điện của tông chủ, Mộ Dung Tuyết vẫn lộ ra vẻ giận đùng đùng như trước, u Dương Trường Thanh thấy vậy, không khỏi vội vàng tiến tới gần, vẻ mặt cười rạng rỡ a dua nói, dỗ dành nữ thần vui vẻ.
Nhưng mà vị nữ thần này cũng không quan tâm hắn ta chút nào, ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt một cái.
Mọi người Tây Châu đã sớm tập hợp xong, chỉ chờ Song Long chí tôn ra lệnh, chuẩn bị trở về bảo vệ quê hương. Nghe thấy lời nói của vị đệ tử đệ nhất Bắc Châu, những người còn lại đúng là không sao cả, nhưng đệ tử của Song Long Viện lại ai nấy đều lạnh lùng nhìn nhau, khinh thường nhếch miệng, nhất là Diệp Lân lại khinh miệt mà chế nhạo: “Khẩu khí thật lớn đó, lông mình vẫn còn chưa mọc đủ, vậy mà còn nói người khác miệng còn hôi sữa, ngươi cũng xứng sao?”
“Diệp Lân, đệ tử đệ nhất Tây Châu ngươi, lần trước rơi vào tay bản công tử, có phải trong lòng không phục hay không. Có muốn trước khi đi, chúng ta lại đến khoa tay múa chân một chút?”
“Khoa tay múa chân thì khoa tay múa chân, ai sợ thằng ranh con ngươi? Có điều phải nói rõ ràng điều kiện tiên quyết, trước kia ta là đệ tử đệ nhất của Tây Châu, nhưng bây giờ lão Đại của ta đã trở lại, ta cũng chỉ là đệ nhị. Nhưng mà dù vậy, muốn dạy dỗ ngươi vẫn dư dả thôi!”
“Được, vậy bản công tử dẫm nát ngươi dưới chân trước, sau đó tìm lão Đại trong địa lao kia của ngươi tính sổ. Tên tuổi của đệ tử đệ nhất năm châu này lại liên quan đến việc lớn cả đời của bản công tử, bản công tử tuyệt đối sẽ không dễ dàng nhường nhịn đâu, hừ hừ hừ!”
Răng rắc!
Nắm đấm trong tay vang lên từng tiếng bẻ khớp, vẻ mặt u Dương Trường Thanh mỉm cười quái dị nhìn về phía Diệp Lân. Diệp Lân hơi xoay cổ, cũng không sợ chút nào, bước lên phía trước một bước, khóe miệng nhếch lên một độ cong lạnh lùng.
Hai người tranh phong đối đầu, đã định ra tay thêm lần nữa.
Mọi người còn lại thấy vậy đều hơi lắc đầu, không thèm để ý tới, Mộ Dung Tuyết cũng không liếc mắt nhìn bọn họ, trong lòng âm thầm hừ lạnh, ấu trĩ!
Chỉ có Võ Thanh Thu chậm rãi khoát tay áo, đứng ở giữa hai người, ngăn cản hành động của bọn họ, cười nói: “Tiểu sư đệ, tốt xấu gì chúng ta cũng là khách từ xa tới, há có thể tùy tiện ra tay với nhà chủ? u Dương công tử, ngài là thiếu chủ của nơi này, lại há có thể dễ dàng tuyên chiến với khách nhân? Nếu như bị các trưởng bối của hai châu nhìn thấy, chỉ sợ các ngươi đều không có kết quả tốt. Theo ý ta, mọi người sẽ lập tức chia tay, sau này có gặp lại, có thể còn kề vai chiến đấu, vẫn nên để lại ấn tượng tốt cho nhau, chớ làm tổn thương đến hòa khí!”
Nghe được lời này, hai người liếc nhìn lẫn nhau, sau đó đều đồng thời tức giận hừ một tiếng, thu lại sát khí trên người, không chiến đấu nữa.
Võ Thanh Thu mỉm cười lắc đầu, chẳng nói rõ đúng sai. Mọi người còn lại thấy vậy thì nhìn chằm chằm Võ Thanh Thu, đều âm thầm gật đầu.
Mặc dù mạnh nhất Tây Châu là Diệp Lân, nhưng bàn về phong độ khắp nơi, sau này người có thể khống chế bánh lái Tây Châu vẫn là Võ Thanh Thu này thôi. Đứa trẻ này là một thanh niên hiểu đại cục, hiểu nguyên tắc, sau này người nắm các tông phái Tây Châu trong tay vẫn phải là hắn ta thôi.
Cũng chỉ có lòng dạ hắn ta rộng lớn, có thể hòa giải phân tranh giữa các tông. Điểm này các đệ tử còn lại so ra đều kém hơn...
“Hừ, mặc dù trận chiến này miễn trừ nhưng ta vẫn phải nói đạo lý!”
Bị Võ Thanh Thu nói dăm ba câu ngăn cản, không thể biểu hiện rực rỡ gì được trước mặt nữ thần, u Dương Trường Thanh suy tính một chút, không khỏi hừ nhẹ, nói: “Bản công tử là một người phân rõ phải trái, ta biết các ngươi vẫn sùng bái tên Trác Uyên kia, không phải là bởi vì thực lực của hắn mạnh hơn các ngươi sao? Ha ha ha... Điểm này, bản công tử đã tận mắt nhìn thấy, cũng không nghi ngờ gì. Nhưng mà thiên phú của hắn có mạnh mẽ bao nhiêu cũng chỉ mới qua vài chục năm, chẳng lẽ hiểu biết sâu sắc còn có thể so sánh với cha ta sao? Chuyện mà nhóm người cha ta đều không làm được, hắn nhất định có chủ ý sao? Ta đứng ở góc độ của nhóm người cha ta, nói hắn một câu miệng còn hôi sữa, sao nào, có sai không?”
Lần này Diệp Lân còn chưa đáp trả, Võ Thanh Thu đã bất giác bật cười, lắc đầu, buồn bã nói: “ u Dương công tử nói đúng, có điều đây là ngươi hoàn toàn không biết tình hình của Trác huynh, ngộ nhận mà thôi. Chỉ cần ngươi từng chiêm ngưỡng thủ đoạn của hắn, sẽ phát hiện hắn còn xảo quyệt hơn rất nhiều so với nhiều lão tiền bối. Nếu không Lăng tông chủ bọn họ ăn no rửng mỡ, nhất định phải tự hạ thấp địa vị đến địa lao thỉnh giáo cách giải quyết của một tên phạm nhân trong lúc đường cùng như vậy chứ?”
“Ai mà không có lúc sốt ruột cuống cuồng, đây không phải là cái gì cũng nên thử lúc tuyệt vọng sao!” âu Dương Trường Thanh bất giác trợn trắng mắt, chẳng nói đúng sai.
Diệp Lân nhếch miệng cười, bĩu môi khinh thường: “Vậy sao bọn họ lại không tìm ngươi chứ?”
“Ngươi...” Môi run lên, u Dương Trường Thanh hung tợn trừng mắt nhìn hắn ta, tức giận đến nói không nên lời.
Đúng lúc này, ở chỗ xa xa, bỗng dưng một đám người quen thuộc xuất hiện trước mắt mọi người, nhìn kỹ lại, đó chẳng phải là đám cao tầng các châu đến địa lao trước đó sao.
Có điều lúc này, bọn họ cũng không nhíu mày u ám như lúc trước, trái lại mỗi người vui như mở cờ trong bụng, trong mắt đều là vẻ hy vọng.
Mà trong vòng vây sao quanh trăng sáng của bọn họ, Trác Uyên vừa dắt theo bàn tay ngọc nhỏ dài của Sở Khuynh Thành vẫn thất thần như trước, một tay nắm Tước Nhi thông minh đáng yêu, chầm chậm xuất hiện trong mắt mọi người.
Về phần đám cao tầng chỉ tay năm ngón trong ngày thường, lại mỗi người khom lưng khuỵu gối, giống như cung phụng tổ tông sống, mọi người đi cùng Trác Uyên một đường đi tới.
Thấy cảnh tượng như vậy, bỗng dưng mọi người ở đây đều không khỏi sợ ngây người. Đây là xảy ra chuyện gì rồi? Sao bỗng nhiên cảm thấy tù nhân bị trông coi nghiêm ngặt lúc trước, đột nhiên nô lệ trở mình vùng lên hát vang, những người cầm quyền tuyệt đối của các châu lại đối xử khách sáo với hắn như vậy, thậm chí còn có chút ý tứ không có liêm sỉ, chẳng lẽ là...
Mí mắt bất giác hơi run lên, sau khi u Dương Trường Thanh choáng váng một khắc mới lấy lại tinh thần, mà lúc này đám người Trác Uyên được vây quanh đi ngang qua chỗ này của bọn họ, đi thẳng vào trên đại điện của tông chủ.
u Dương Trường Thanh không khỏi lập tức giữ chặt lấy u Dương Lăng Thiên đang định vào theo, vội vàng nói: “Khoan đã, cha, đây là có chuyện gì vậy? Sao thái độ của các ngươi đối với tiểu tử này lại ân cần như vậy? Chẳng lẽ... Hắn thật sự đưa ra chủ ý thiên đại hay, có thể xoay càn khôn của chiến sự lần này sao?”
“Ấy, vẫn chưa, có điều cũng sắp rồi!”
u Dương Lăng Thiên nhẹ nhàng vỗ tay hắn ta, gần như là đáp một câu cho có lệ, bỗng dưng đi vài bước lập tức bước vào trong đại điện, đúng là từ đầu đến cuối cũng chưa hề liếc mắt nhìn nhi tử của lão ta.
Da mặt bất giác hung hăng co rúm lại, u Dương Trường Thanh cứng ngắc quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt mọi người cũng ngớ ra, nhếch miệng nói: “Tên tiểu tử thối miệng còn hôi sữa này thật đúng là có bản lĩnh, vậy mà thật sự mê hoặc được nhiều lão gia hỏa như vậy. Ngay cả lão giang hồ như cha ta cũng không biết hắn có biện pháp giải quyết gì, cứ như vậy bằng lòng đi theo phía sau hắn, đến cuối cùng sao lại làm được chứ?”
Trong mắt cũng mê man, tất cả mọi người đều hơi lắc đầu, vẻ mặt khó hiểu.
“Ha ha ha... Ta đã sớm nói, có đôi khi Trác huynh này của chúng ta còn thật sự cay độc hơn so với một số lão gia hỏa này rồi!” Lúc này Võ Thanh Thu bất giác cười khẽ lên tiếng.
Trong mắt u Dương Trường Thanh phủ kín mơ màng, nhìn những người khác, vẫn khó mà nghĩ thông suốt được. Một tên tiểu tử thối, sao lại mê hoặc được lòng của nhiều lão già đó trong nháy mắt như vậy chứ?
Thấy đám bọn họ vui vẻ ra mặt, giống như gặp được chúa cứu thế, trong mắt còn tràn ngập tôn kính. Có thể khiến cho đám lão già đó kính trọng người trẻ tuổi, sao lại làm được điều này chứ?
Thần rồi!
Mà cha ta lại chưa từng lộ ra ánh mắt này với ta?
u Dương Trường Thanh đã hoàn toàn hỗn loạn, Mộ Dung Tuyết vẫn luôn nhìn Trác Uyên không vừa mắt thì càng thêm chẳng hiểu ra sao.
Ngay từ đầu cùng lắm nàng ta cho rằng, nếu những cao tầng này tiếp nhận chủ kiến tồi của Trác Uyên mà nói nhất định sẽ mang lại tai họa cho sinh linh trong thiên hạ, ai biết hắn sẽ đưa ra biện pháp tà ác dơ bẩn gì?
Nhưng mà bây giờ xem ra, tình hình còn bất lợi hơn nhiều so với dự đoán của nàng ta, những cao tầng của các châu này đã không chỉ là vấn đề tiếp thu ý kiến của hắn, hoàn toàn là nâng lên bầu trời, duy mệnh mà theo, cứ như vậy, chẳng phải hắn sẽ làm ác nguy hại lớn hơn nữa sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng Mộ Dung Tuyết bất an, đúng lúc Mộ Dung Liệt là người cuối cùng đi qua bọn họ, cũng muốn tức khắc tiến vào đại diện tông chủ này, bàn bạc chuyện lớn, Mộ Dung Tuyết không khỏi giữ chặt cánh tay của ca ca nàng ta, vội vàng hỏi: “Đại ca, đến cuối cùng là chuyện gì xảy ra? Không phải các ngươi đến hỏi hắn có chủ ý gì hay không sao, sao hắn lại được thả ra? Nếu đây chỉ là một điều kiện của hắn thì thôi, nhưng sao thái độ của các ngươi đối với hắn...”
“À, Tuyết Nhi, lúc ấy ngươi không ở đó cho nên không biết, nam nhân này, ngay từ đầu chúng ta thật đúng là đã quá coi thường hắn rồi!” Mộ Dung Liệt bất giác hít sâu một hơi, vẻ mặt nghiêm túc lên tiếng.
Lông mày nhíu lại, Mộ Dung Tuyết không rõ nguyên do: “Đại ca, ngươi có ý gì?”
“Ta nói là người này mưu hay chước giỏi, bày mưu nghĩ kế quả thực không giống người phàm, giống như người lại tựa như yêu. Có thể đối chọi với Bách Lý Kinh Vĩ đó về mưu lược, phỏng chừng cả năm châu cũng chỉ có mình hắn.”
Mộ Dung Liệt bất giác có chút kích động, tiếp tục nói: “Ngươi không biết đâu, vừa mới đến địa lao, chúng ta chưa nói vậy mà hắn đã sớm dự đoán được một loạt hành động của Bách Lý Kinh Vĩ. Phải biết rằng, chúng ta cũng vừa mới nhận được tin tức này, hắn không thể biết trước được, đây quả thực là thần tiên mà. Cho nên đoàn người chúng ta thương lượng, vì để phá giải nguy cơ lần này của bốn châu, nhất trí đề cử hắn thành Đại Nguyên soái của bốn châu, nắm toàn cục trong tay. Toàn bộ nhân mã của bốn châu, nghe mệnh lệnh của hắn, bao gồm cả mấy người chúng ta cũng ở bên trong.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!