Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Ba ngày sau, Hải Minh Tông chính thức tiến vào trạng thái chiến tranh, các đệ tử, ai nấy đều giống như được bơm máu gà, vũ trang đầy đủ. Đan dược, linh binh, linh thú gì đó đều được chuẩn bị đầy đủ.  

             Hơn nữa, từng đạo hào quang của đại trận truyền tống, lại giống như sao băng rơi xuống, từng đạo đáp xuống trong tông môn, là quân cứu viện do các châu còn lại phái đến thông qua thông đạo truyền tống đều chạy đến, là đặc biệt đến đánh trận đại chiến kinh thiên này thay Bắc Châu.  

             Mà đám đệ tử của Tây Châu, biết ngày đó người ra tay ở trường diễn võ là Trác Uyên đã chết nhiều năm, bất giác đều cực kỳ sợ hãi, muốn đến thăm. Nhưng bởi vì chiến sự khẩn cấp, nội tông canh gác nghiêm ngặt hơn mà không thành công, cũng hơi thất vọng.  

             Dù sao vị đệ tử đệ nhất chân chính của Tây Châu lại xuất hiện, bọn họ vẫn muốn lĩnh hội phong thái đó, tuy rằng bây giờ là tù nhân.  

             Nhất là mấy bằng hữu cũ trong đó, càng muốn ôn chuyện với hắn ta, lại bởi vì giới nghiêm của nội tông, không thể trông mong gì.  

             Về phần những cao tầng tông môn đó, tất cả đều đang vây quanh trên đại điện của tông chủ đã nhiều ngày, đối với sa bàn địa hình của năm châu, suy diễn chiều hướng chiến tranh đã bận tối mày tối mặt, căng thẳng đến tinh thần không yên.  

             Có nói như thế nào, lần này đối phương là thế công hỏa lực mạnh mẽ, Bất Bại Kiếm Tôn đã một mình đột kích vào nội địa của bọn họ, bắt đầu ẩn náu, là một quả bom hẹn giờ lớn nhất, khiến bọn họ như hóc xương cá trong cổ, rất nhiều cao thủ cũng không thể dễ dàng rời đi, để tránh đại bản doanh bị người khác phá hủy. Mà tiền tuyến lại có Đan Thanh Sinh dẫn đầu đại quân tiến đến, hỏa lực cũng không kém, không có cao thủ trấn giữ, tất nhiên bọn họ liên tiếp bại lui.  

             Trong lúc hai bên cản trở, trận đại chiến này thực sự rất khó đánh...  

             “Quả nhiên Bách Lý Kinh Vĩ là một thiên tài tuyệt thế, đầu tiên phái đám người Bất Bại Kiếm Tôn công kích vào nội địa châu ta, biến mất không hề xuất hiện, kiềm chế chiến lực của chúng ta. Mặc dù bọn họ án binh không hành động, chúng ta cũng không dám dễ dàng ra quân. Mà tiền tuyến lại bước từng bước như tằm ăn lên, chúng ta cũng chỉ có thể nhìn, quả nhiên là khiến người ta trơ mắt nhìn bản thân chết đi!”  

             Lông mày Lăng Vân Thiên nhíu chặt lại, vẻ mặt bi thảm, nhìn về phía những đại lão của các châu nói: “Không biết các vị có kế sách giải quyết gì đối với việc này, kính xin ý kiến!”  

             Mộ Dung Liệt nhìn chằm chằm lão ta, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu: “Nơi này của chúng ta phần lớn là quân nhân, đơn thân độc đấu còn được, nếu muốn giải quyết cục diện kinh thiên này, cũng không phải chúng ta kéo dài là được. Huống hồ, đây còn không phải mưu sĩ bình thường sắp xếp, là kế hoạch của Bách Lý Kinh Vĩ, chúng ta càng khó chống đỡ!”  

             “Đúng vậy, ngược lại Tây Châu chúng ta có mấy mưu sĩ không tầm thường, còn có một đám người có năng lực hành quân, bảo vệ biên giới Tây Châu, đáng tiếc lão phu không dẫn đến. Nếu không mà nói, bọn họ có thể có chút biện pháp!”  

             Mày nhíu lại thật sâu, Hắc Nhiêm chí tôn không khỏi yếu ớt lên tiếng.  

             u Dương Lăng Thiên hiểu rõ gật đầu, cũng nói theo: “Vài năm trước, Tây Châu có Lạc Minh, lấy nhà tướng soái đứng đầu, quả thực phát triển rất nhanh, hiện giờ chắc hẳn cả biên giới Tây Châu đều do bọn họ nắm trong tay!”  

             “Không sai, sau khi bọn họ tiếp nhận, quả thực an toàn của Tây Châu mạnh hơn nhiều so với trước kia, ha ha ha...” Bạch Mi chí tôn không khỏi bật cười một tiếng, trên mặt cũng có chút tự hào.  

             “Chỉ tiếc hiện giờ, bọn họ là trụ cột vững vàng cho phòng vệ của Tây Châu, nếu không mà nói kéo bọn họ đến viện trợ tiền tuyến Bắc Châu, nói vậy chúng ta cũng không cần phải quá quan tâm chiến sự trước mắt như vậy!”  

             Bộ Hành Vân bĩu môi châm biếm, không khỏi bật cười một tiếng: “Xem ra Bạch Mi chí tôn rất tự tin với phòng tuyến của Tây Châu đó, Lạc Minh của đám Tây Châu các ngươi lợi hại như vậy, đó không phải là lần đó sau khi Tây Châu bị Trung Châu vây công, chúng ta không cần gấp gáp viện trợ như vậy sao? Dù sao, các ngươi có thể chống đỡ rất lâu, hừ hừ!”  

             Râu hơi rung lên, Bạch Mi chí tôn khẽ liếc lão ta, cũng âm thầm hừ một tiếng, từ chối cho ý kiến bĩu môi, không lên tiếng.  

             “Báo!”  

             Nhưng mà đúng lúc này, bỗng một tiếng hét lớn vang lên, một gã đệ tử hoảng hoảng hốt hốt chạy từ bên ngoài vào, khom lưng cúi đầu, lập tức trình ngọc giản trong tay lên, cũng không đưa cho tông chủ Lăng Vân Thiên của bản tông, mà là bái lạy dưới người Song Long chí tôn: “Hai vị chí tôn đại nhân, ngọc giản khẩn cấp, Tây Châu nguy nan!”  

             Cái gì?  

             Đồng tử không nhịn được co rút lại, Hắc Nhiêm chí tôn vội vàng cầm lấy ngọc giản nhìn qua, bất giác vô cùng hoảng sợ: “Tây Châu nguy nan, một trong Cửu Kiếm Vương là Cầm Sắt Kiếm Vương đang dẫn quân xâm chiếm Tây Châu?”  

             Lời vừa dứt, mọi người đồng loạt hoảng hốt lên tiếng.  

             “Gì cơ, sao lại có thể, Bách Lý Kinh Vĩ này lại muốn đồng thời đánh chiếm hai châu? Chiến lực của Trung Châu mạnh đến vậy sao?”  

             “Các vị, Tây Châu gặp nạn, có thể...” Hắc Nhiêm chí tôn cung kính chắp tay với mọi người, vẻ mặt nôn nóng, Bộ Hành Vân thấy vậy cũng nhếch miệng cười, vui sướng khi người gặp họa: “Hắc Nhiêm chí tôn chớ nôn nóng quá, ai trong chúng ta chẳng biết, phòng tuyến Tây Châu có Lạc Minh biết đánh giặc nhất của các ngươi chống đỡ, sẽ không sa vào tay giặc nhanh như vậy. Bây giờ là phải ứng phó phiền phức của Bắc Châu trước, sau đó lại quan tâm đến Tây Châu cũng không muộn đâu!”  

             “Ngươi...” Đôi mắt bất giác trợn lên, Hắc Nhiêm chí tôn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, sau đó vẫy vẫy tay nói: “Thông báo xuống dưới, bảo người Tây Châu chuẩn bị một chút, chúng ta quay về Tây Châu!”  

             “Hai vị chí tôn, chớ nóng vội, bốn châu một thể, chúng ta đều không phải là muốn từ bỏ Tây Châu, chớ nghe Bộ tông chủ nói bậy!” Lăng Vân Thiên không khỏi quýnh lên, vội vàng khom lưng cúi đầu giải thích.  

             Hắc Nhiêm chí tôn chậm rãi khoát tay áo, cũng cúi đầu thật thấp, cực kỳ áy náy: “Lăng tông chủ khách khí rồi, lão phu không phải người bụng dạ hẹp hòi như thế. Nhưng mà Tây Châu gặp nạn lớn, chúng ta không thể không quan tâm. Lần này không thể hỗ trợ chiến sự của Bắc Châu, thật sự rất có lỗi. Đợi chúng ta ổn định chiến sự Tây Châu sẽ ra tay, chắc chắn sẽ đến giúp Bắc Châu một tay.”  

             “Đó là đương nhiên, bốn châu bốn nơi một thể, nên viện trợ lẫn nhau mới đúng.”  

             Lăng Vân Thiên cũng cúi đầu thật thấp, lão ta cũng là người hiểu lễ nghĩa, vội vàng nói: “Tây Châu gặp nạn, các vị nên bảo vệ Tây Châu trước, đợi chiến sự của Bắc Châu ổn định, nhất định sẽ tiến đến giúp đỡ!”  

             Nghe được lời này, vẻ mặt Song Long chí tôn cũng biết ơn, bái lạy thật thấp.  

             Mà cũng ngay tại lúc này, mọi người Tây Châu đã tập hợp xong ở ngoài cửa điện, chuẩn bị theo đội ngũ về đất đai của bản châu. Mọi người của ba châu còn lại, đồng loạt tiễn đến ngoài cửa, cực kỳ ân cần.  

             Nhưng đúng lúc này, thêm một tiếng hét lớn vang lên, lúc này một gã đệ tử chạy đến trước mặt mọi người, trong tay cầm một tấm ngọc giản xanh biếc, cũng khom lưng trình đến trước mặt Mộ Dung Liệt: “Mộ Dung gia chủ, Nam Châu cấp báo, Tửu Kiếm Tiên dẫn dắt đại quân tiến cận khu vực Nam Châu, xin Mộ Dung gia chủ nhanh chóng quay về phòng ngự!”  

             “Cái gì, Nam Châu cũng...”  

             Da mặt không nhịn được hung hăng co rúm lại, cả người Mộ Dung Liệt chấn động mạnh mẽ, ngẩn ra trong nháy mắt. Chỉ là không đợi hắn ta phản ứng lại, thì một tiếng cấp báo lại vang lên, thêm một gã đệ tử trình lên một tấm ngọc giản xanh biếc trước người Thượng Quan Phi Hùng, vội vã nói: “Thượng Quan gia chủ, Đông Châu cấp báo, Thượng Quan Phi Vân dẫn ba nghìn vạn đại quân Trung Châu xuất hiện ở nơi biên giới Đông Châu, hy vọng Thượng Quan gia chủ quyết định!”  

             “Làm sao, ngay cả Đông Châu cũng...”  

             Khóe miệng Thượng Quan Phi Hùng không nhịn được hung hăng giật giật, nghe thấy tin tức như vậy, đã sợ ngây người trong nháy mắt. Mọi người còn lại nghe xong, tất cả cũng đều trợn tròn mắt.  

             Từ sau khi Bắc Châu xuất hiện chiến sự, Đông Tây Nam ba châu lại đồng thời xuất hiện quân địch, hơn nữa tất cả những người dẫn quân đều là cao thủ cấp bậc Kiếm Vương. Bách Lý Kinh Vĩ này muốn làm gì, phát ra toàn bộ binh lực của Trung Châu, lấy một chọi bốn, một mạch cố gắng chiếm được bốn châu sao?  

             Một tiếng bịch vang lên, Lăng Vân Thiên ngã quỵ xuống đất, hai mắt kinh ngạc, đã hoàn toàn ngây dại, lẩm bẩm lên tiếng: “Bách Lý Kinh Vĩ này là người lòng dạ âm hiểm, bày mưu tính kế trong truyền thuyết, sao đột nhiên lại to gan như vậy, làm theo kế sách quyết đánh đến cùng, xuất ra toàn lực chứ?”  

             “Đúng thế, cứ như vậy, Trung Châu trống rỗng, hắn ta không sợ nội loạn nổi lên khắp nơi sao? Có nói như thế nào, với lực lượng của một Trung Châu, muốn khai chiến đồng thời với bốn châu, cho dù là Kiếm Tinh Đế Quốc cũng phải vắt sạch quân lực đó. Lúc này, một khi trong nước rung chuyển, Kiếm Tinh có nguy cơ mất nước, sao hắn ta lại...”  

             Mí mắt không khỏi hung hăng run lên, vẻ mặt của tất cả mọi người đều mê man, không rõ nguyên do.  

             Thượng Quan Phi Hùng suy nghĩ một chút, cũng không nhịn được bật cười: “Chúng ta còn nói gì mà người ta mất nước, nếu chúng ta không có biện pháp gì, chỉ sợ chết trước là chúng ta đấy!”  

             “Đúng vậy đúng vậy, thật xin lỗi, Lăng tông chủ, chúng ta phải trở về bảo vệ quốc gia, cáo từ!”  

             “Đúng đó, chúng ta cũng rất muốn quan tâm đến Bắc Châu, nhưng bây giờ chúng ta khó mà bảo toàn bản thân được, thật có lỗi mà!”  

             “Lăng tông chủ, mặc dù chúng ta là bạn bè cũ, nhưng đáng tiếc bây giờ chúng ta như Bồ Tát bùn qua sông, đành chịu thôi, ài, thật xin lỗi...”  

             ...  

             Mọi người đều hoang mang rối loạn, Lăng Vân Thiên ôm nắm đấm, chuẩn bị muốn rời đi. Bây giờ bọn họ vẫn nên quan tâm nhà mình trước, rồi mới để ý người khác đi.  

             Nét mặt Lăng Vân Thiên mất mát, tê liệt ngã xuống đất, bất đắc dĩ thở dài một hơi, lắc đầu nói: “Tản, tản đi, mọi người cùng nhau tản đi, đều đồng thời xong cả rồi. Thử hỏi nếu bốn châu chúng ta không hợp lực, châu nào có thể một mình đối phó cuộc chinh phạt của Trung Châu đây? Bây giờ Bắc Châu là nơi gặp nạn nặng nhất, Bất Bại Kiếm Tôn và ngũ đại Kiếm Vương đều ở đây, nhất định sẽ mất mát trước tiên. Sau đó là những châu khác, cả đám mất mát. Nếu như chúng ta không thể đoàn kết cùng nhau, kết cục cuối cùng của mỗi châu, sẽ bị diệt vong, chỉ là ai trước ai sau mà thôi!”  

             “Chúng ta cũng hiểu rõ lời của Lăng tông chủ, có điều... phải hy sinh ai đây?”  

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!