Cơ thể không khỏi run rẩy kịch liệt, Mộ Dung Tuyết nhìn bốn vị lão nhân này thật sâu, sắc mặt run lên, nói nhỏ: "Lăng tông chủ phái bốn vị kiếm chủ hộ vệ trông coi, đây là ý gì, sợ nữ hộ vệ của hắn quay lại cứu bọn họ sao?”
“Hahaha… Cô nương Mộ Dung đã biết rồi còn hỏi, nếu ta muốn rời đi thì ta đã sớm rời đi rồi, còn cần phải sống ở chỗ này chờ bốn lão nhân này tới trông coi phòng giam sao?”
Cười khẩy một tiếng, mặt Trác Uyên đầy tà dị nhìn nàng ta: “Huống chi Lăng Vân Thiên lão ta cũng biết, thứ nhất là ta phải ra biển, thứ hai là ta có thể đi mà không đi, điều đó có nghĩa là ta tự nguyện ở lại đây, cố ý tăng cường trông chừng một người tạm thời không muốn đi, thật sự không có ý nghĩa gì quá lớn. Một người vốn dĩ muốn ở lại, ngươi còn sợ hắn chạy trốn sao?”
Mi mắt khẽ run, Mộ Dung Tuyết tàn nhẫn nghiến răng, nắm chặt tay, tức giận tới mức cả người run rẩy, trong lòng đã hiểu ra điều gì đó.
Mộ Dung Liệt khẽ liếc nhìn nàng ta, bất bất lực thở dài, kéo ống tay áo của nàng ta nói: “Tuyết Nhi, đi thôi, Lăng tông chủ cũng là vì tình hình chung mà thôi!”
“Vì tình hình chung gì chứ?”
Bỗng dưng nổi giận gầm lên một tiếng, Mộ Dung Tuyết chăm chú nhìn bốn vị trưởng lão Tuyết Phong không rời, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bốn vị tiền bối, ta chỉ muốn biết, Lăng tông chủ để cho bốn vị tiền bối chăm sóc một tên tội phạm không muốn chạy trốn như vậy, ý đồ thực sự là gì?”
Liếc nhìn nhau, bốn vị trưởng lão Tuyết Phong trầm ngâm một chút, nhưng do đại cung phụng ra mặt nói nhỏ: “Tiểu thư Mộ Dung nên biết, tông chủ để cho bốn người chúng ta tới, chính xác là để trông coi tên nhóc này. Mặc dù nói bây giờ hắn không muốn chạy trốn nhưng sau này thì sao? Huống chi thực lực của nữ nhân kia thật sự là sâu không lường được, cả trên lẫn dưới tông môn cũng chỉ có bốn người chúng ta có thể ngăn nàng cứu người, đây là một, ngoài ra còn …”
Vừa nói, đại cung phụng cũng dè dặt nhìn hai anh em Mộ Dung Liệt, bỗng nhiên không lên tiếng.
“Nói đi, ngoài ra còn có gì nữa?” Trong lòng đã rõ ràng, nhưng Mộ Dung Tuyết vẫn không buông tha mà hét lớn. Nghe vậy, bốn vị trưởng lão của Tuyết Phong cũng không nói gì thêm, chỉ cúi đầu không nói gì, nhưng Trác Uyên trong ngục lại cười nói tiếp: "Tiểu thư Mộ Dung đừng làm khó bốn vị tiền bối, chẳng lẽ thực sự muốn xé rách mặt sao? Hahaha… Thật ra ngươi chắc chắn cũng biết, ý nghĩa khác của việc này, mục đích của bốn vị tiền bối này là để bảo vệ ta. Tránh một số người hành động theo cảm tính, vô tình giết nhân vật then chốt là ta, hai thanh thần kiếm đã mất khó có thể quay về, lỡ chuyện trọng đại của bốn châu. Nhất là người này lại còn có một người đại ca thực lực cường đại, nên càng cần cao thủ đến để trông chừng đề phòng, không phải sao?"
Môi nàng ta run lên kịch liệt, Mộ Dung Tuyết nghiến răng nghiến lợi, nhìn Trác Uyên thật sâu, sau đó nhìn về phía bốn vị trưởng lão, thấy họ vẫn im lặng không nói như trước, giống như thầm chấp nhận, bỗng nhiên tức giận hừ một tiếng, phất tay áo mang theo một bụng đầy ủy khuất nghênh ngang rời đi, thậm chí trong mắt còn có chút nước mắt.
Bốn vị trưởng lão lui sang một bên nhường đường, không dám phát ra tiếng động, Mộ Dung Liệt nhìn mọi người, lắc đầu đuổi theo.
Chỉ một thoáng, nơi này chỉ còn lại bốn vị trưởng lão Tuyết Phong, nhóm người Trác Uyên, còn có Thượng Quan Khinh Yên và Võ Thanh Thu.
“Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy Tuyết tỷ tức giận như vậy!”
Nhìn về phía bóng lưng của Mộ Dung Tuyết biến mất, Thượng Quan Khinh Yên không khỏi sững sờ, trong lòng trào lên một trận buồn bực, bất lực thở dài.
Nghe được lời nói này của nàng ta, Võ Thanh Thu cũng khẽ gật đầu, trong lòng cảm khái nói: "Đúng vậy, vốn đang nghĩ rằng những việc mình làm là trừ ma bảo vệ đạo, hành động vĩ đại bảo vệ thiên hạ. Nhưng khi quay đầu nhìn lại, liền thấy người đồng đạo đồng loạt phản bội, hơn nữa còn coi nàng thành đối tượng phải đề phòng, cô lập. Sợ rằng vào giờ phút này cô nương Mộ Dung không chỉ đơn giản là tức giận, mà đau lòng nhiều hơn!”
"Đúng vậy, bản thân mình cho rằng tà không thể thắng chính, lực lượng chính đạo có lớn mạnh như nào, nhưng khi quay đầu nhìn lại mới nhận ra, chỉ có một mình nàng ta cô độc chống lại yêu ma quỷ quái kia mà thôi, nàng ta không đau lòng thì ai đau lòng, ha ha ha..." Ngửa mặt lên trời cười một tiếng, Trác Uyên không ngừng chế nhạo.
Đảo mắt bất lực, Thượng Quan Khinh Yên trợn mắt nhìn Trác Uyên có chút oán trách: “Ngươi người này, nếu đã sống bình yên vô sự với nhau rồi thì cần gì phải nói ra những lời chọc tức Tuyết tỷ tỷ, khiến nàng ta tức giận!”
“Không phải ta chọc tức nàng ta, mà là nàng ta tự chọn con đường cô độc nhất mà thôi!"
Chậm rãi phất tay, Trác Uyên không thay đổi, sắc mặt ngưng trọng, nhẹ giọng nói: "Lòng người có dục vọng vô cùng vô tận, nếu có dục vọng cũng có ma, trên thế gian có rất ít người tu luyện chân chính. Hầu hết mọi người đều khoác cái vỏ chính đạo, nhưng lại khó loại bỏ ma tính trong lòng. Nàng ta muốn mạnh mẽ đi theo con đường trừ ma bảo vệ đạo, chỉ có thể chịu đựng cô độc và phản bội, chỉ có vượt qua chúng, nàng ta mới có thể đạt tới đỉnh cao của chính đạo. Nhưng mà việc này không dễ dàng, cho nên trong cuộc sống, người đi theo con đường chính nghĩa cũng rất khó thành công.”
"Hoặc họ đi theo dòng chảy và phá hủy con đường của chính bản thân, không phải tà cũng không phải chính, chẳng là gì cả, hoặc là ở trong thế giới đục ngầu này, bị tiêu diệt trong tay kẻ khác. Nhưng mà so với ma đạo thì chính đạo còn có một con đường tắt, đó chính là ra thế giới để tu luyện, thoát khỏi thế gian trần tục. Giữ tâm trong sáng và ít ham muốn, cảm nhận được lẽ phải của thế gian, dễ dàng thành đạo nhất. Cho nên con đường đi vào ma đạo chính là đi vào thế giới, còn đi vào chính đạo là thoát khỏi thế giới. Gần bùn mà không bị nhuốm bẩn, là người thanh cao chứ không phải yêu. Vì vậy Võ huynh, cũng là một người tu luyện chính đạo, tâm tư cũng không thấp, giống như một người bằng hữu ta khuyên ngươi một câu, sau khi đã kinh qua nhiều thứ ở thế gian, liền rút lui về ở ẩn núi rừng mà tĩnh tu, thế gian quá hỗn tạp, không thích hợp cho những người chân chính thuần túy nhập đạo!”
Nghe được lời này,Võ Thanh Thu suy nghĩ một lúc rồi nghiêm nghị chắp tay:" Cảm ơn Trác huynh đã chỉ điểm, ta xin nhận!”
“Chúng ta cũng xin nhận!”
Bốn trưởng lão Tuyết Phong cũng tự đánh giá hồi lâu, giống như có điều suy nghĩ cũng gật đầu, rối rít hướng về phía Trác Uyên giơ tay lên thi lễ, mặt đầy khâm phục, chân thành nói: "Tuy ngài là người tu luyện ma đạo, nhưng trí tuệ hơn người, bốn người bọn ta cảm ơn ngài đã chỉ điểm. Chỉ là hôm nay tông môn có nạn lớn, trong lòng bốn người chúng ta vẫn luôn nhớ tới, đợi sau khi cùng tông môn vượt qua giai đoạn khó khăn này, sẽ giống như ngài nói, về ở ẩn để tĩnh tu, không quan tâm đến cõi trần thế tục này nữa!”
Đảo mắt bất lực, Trác Uyên không khỏi bĩu môi: "Ta đang khuyên huynh đệ thì liên quan gì đến các người, tự bản thân các ngươi nghĩ nhiều rồi, hừ!”
Không nhịn được cười, bốn người lại hành lễ một cái, liền ngồi xuống trước cửa ngục, nhắm mắt thiền định, ngược lại cũng có chút điệu bộ của cao nhân.
Mà hai người Võ Thanh Thu với Thượng Quan Khinh Yên khi nhìn thấy cảnh này, cũng mỉm cười nhẹ, nhìn về phía Trác Uyên đầy kính trọng. Tuy rằng Trác Uyên không đồng đạo với bọn họ, nhưng sự thấu hiểu tình cảm nhân tâm này thực sự trân quý, nếu không bốn vị trưởng lão của Tuyết Phong sẽ không bội phục mà cúi đầu trước Trác Uyên, tỏ vẻ cảm kích.
Có thể thấy, Trác Uyên là thật lòng khuyên bảo đối với hắn ta, một người bằng hữu chân chính đúng nghĩa…
Bên trong tù, bởi vì lời nói xuất phát từ đáy lòng của Trác Uyên, tất cả mọi người đã tỉnh ngộ ít nhiều, nhưng một đám người thế tục bên ngoài nhà tù lại không có được phúc khí như vậy, không nghe được những lời nói của Trác Uyên, còn đang nói một ít chuyện phàm tục, lục đục với nhau phiền não không ngừng.
“Lăng tông chủ, ngài cứ như vậy mà tin tưởng tên nhóc kia trả lại kiếm sao?”
Bộ Hành Vân sợ thiên hạ không loạn, vẫn còn ở bên tai đám người Lăng Vân Thiên nói oang oang: “Nếu như mấy ngày nữa hắn thực sự trả lại kiếm, nhưng mà từ trên xuống dưới môn phái đã chết rất nhiều người, ngài cũng không truy cứu sao? Nói thế nào đi nữa, cho dù không giết hắn cũng phải lấy đi một lớp da của hắn để cảnh cáo, nếu không ngươi sẽ giải thích thế nào với những trưởng lão đã chết này? Mặt mũi Hải Minh Tông để đi đâu?”
Sau khi liếc nhìn lão ta một cái, Lăng Vân Thiên không nhịn được cười: “Bộ tông chủ, bây giờ ta đã biết vì sao Hải Dương Tông đột nhiên khiêu khích tới Lãnh Vũ Kiếm Vương khiến toàn môn hủy diệt, xem ra không chỉ là cấp dưới có vấn đề!”
“Ách, Lăng tông chủ, ý của ngài là gì?”
Sửng sốt một chút, Bộ Hành Vân mặt dày không hiểu: “Tên nhóc này gian trá xảo quyệt, bây giờ nhìn lại một tràng tai họa kia của Hải Dương Tông, hắn tuyệt đối không thoát khỏi có liên quan, điều này có vấn đề gì liên quan đến ta..."
Bật cười xua xua tay, cắt đứt lời nói của lão ta, Lăng Vân Thiên nói nhỏ: "Là người đứng đầu một môn phái, ngươi nên quan tâm đến tình hình chung. Trác Uyên đích thực là người rất xảo quyệt, hơn nữa hắn rất giỏi về đánh Thái Cực. Vừa rồi ngươi cũng đã thấy rồi, chúng ta đến đó, hắn không phủ nhận bất cứ điều gì, giải thích tất cả mọi thứ và đáp ứng mọi thứ. Nhưng thực chất, không một món đồ nào ở trong tay chúng ta, không giải phong ấn Xung Thiên Kiếm, Phong Thiên Kiếm cũng không ở trong tay, hắn vẫn giữ điểm yếu của chúng ta.”
“Chúng ta phải làm sao, tra tấn ép hắn khai? Hắn đã nói rồi, ép cái gì nữa? Bởi vì những người đó chết đi sẽ tìm hắn tính sổ? Haizzz… Trong tay hắn còn cầm hai lá bài của chúng ta, chúng ta đã thỏa hiệp với hắn, hai lá bài này có thể lập tức trở về, nếu bởi vì chút chuyện nhỏ này mà đi tính sổ, phá hủy điều kiện mà chúng ta thương lượng trước đó, không lấy được hai thanh thần kiếm, mà người Trung Châu đánh tới, chúng ta sẽ chết càng nhiều người. Đến lúc đó ai sẽ chịu trách nhiệm, Bộ tông chủ sao?”
Ực!
Tự nhiên đi chậm lại, Bộ Hành Vân á khẩu không trả lời được.
Lắc đầu bất lực, Lăng Vân Thiên không khỏi thở dài: “Chao ôi, lời nói này của Trác Uyên vừa cứng vừa mềm, chúng ta không thể làm gì được, chỉ có thể bị hắn dắt mũi dẫn đi. Ngay từ khi bắt đầu người này đã tính toán xong hết mọi chuyện, cho người lập tức mang Phong Thiên Kiếm đi, không cho chúng ta cơ hội đoạt lại thần kiếm. Giống như thả diều treo chúng ta vậy, chúng ta có sức lực nhưng không có chỗ nào dùng. Mặc dù bây giờ hắn ta bị chúng ta nhốt lại, nhưng nhìn tổng thể mà nói, chúng ta giống như con rối, bị tên nhóc kia khóa chặt!”
"Hơn nữa..."
Vừa nói, Lăng Vân Thiên lại vừa quay đầu nhìn về phía gia chủ Thượng Quan gia cùng với Song Long chí tôn, trong mắt lóe lên tia sáng: “Tên nhóc kia và người hai châu đều quen biết, quan hệ cũng rất rộng, dây dưa về mặt lợi ích không dứt ra được. Nếu chúng ta muốn động vào hắn, bọn họ cũng không đồng ý. Hơn nữa ta cũng không muốn động đến hắn, tránh phá hủy ước định về Phong Thiên Kiếm. Cho nên trong bốn châu, ba châu đã đạt được thỏa thuận ngầm, chỉ có Nam Châu là không thành vấn đề, tính tình tiểu cô nương Mộ Dung Tuyết kia ương ngạnh, đáng tiếc chỉ có một mình chống đỡ. Cho nên ngay từ khi bắt đầu, dù cho hắn ở trong ngục, phong ấn tu vi, chúng ta nhiều người vây quanh hắn như vậy nhưng không có người nào dám động đến một cọng tóc của hắn. Hắn không hề sợ hãi!”
Trong lòng rét run, hai mắt Bộ Hành Vân đảo loạn, không hiểu lý do vì sao mà cả người lại một phen ớn lạnh: "Vậy thì tên nhóc này cũng quá đáng sợ đi, không lộ núi lộ sông, mà có thể trói hết tay chân mọi người chúng ta!”
"Đúng vậy, ở Tây Châu đây là một nhân vật cực kỳ khủng khiếp, đáng tiếc bây giờ đã không còn là người của Tây Châu nữa, haizzz!” Nhìn Song Long chí tôn một cái thật sâu, Lăng Vân Thiên chau mày, xúc động.
Đúng lúc này thì Mộ Dung Tuyết tức giận thở phì phò từ trong ngục giam đi ra, cũng không lên tiếng chào hỏi mọi người, mà tự ý rời đi.
Biết được tâm trạng của nàng ta, Lăng Vân Thiên cũng không bận tâm, chỉ lặng lẽ nhìn nàng ta.
Nhưng ngay sau đó, Mộ Dung Liệt cũng đi theo sau ra ngoài, lúc này Lăng tông chủ mới di chuyển, ngăn cản trước mặt hắn ta. Cơn tức giận của cô nương Mộ Dung Tuyết này lão ta có thể bỏ qua, nhưng khúc mắc trong lòng Mộ Dung Liệt, lão ta nhất định phải xoa dịu, nếu không liên minh giữa hai châu sau này sẽ không tốt.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!