u Dương Trường Thanh cũng nhìn về phía Trác Uyên, trong lòng lập tức ngũ vị tạp trần. Mặc dù hắn ta cũng ý thức được sự mạnh mẽ của đối phương, nhưng ngoài miệng vẫn có chút không phục, lẩm bẩm lên tiếng: "Còn chưa chính thức so tài, sao biết đến lúc đó ai thắng ai thua cơ chứ?"
"Còn cần chính thức so tài nữa sao, chỉ một chút vừa rồi kia đã có thể nhìn ra chênh lệch lớn giữa các ngươi rồi!"
u Dương Lăng Thiên lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn ta rồi lại nhìn về phía Trác Uyên nơi đó, trong mắt lấp lánh ánh sáng, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Phải biết, sức mạnh của Băng Long vừa rồi có thể xem là một con quái vật do ngươi và tên đệ tử Tây Châu kia hợp lực tạo ra, tương đương với hai người các ngươi liên thủ ra oai. Lấy một địch hai, người ta còn có thể chặn lại dễ dàng, chênh lệch giữa ngươi và hắn đã không có cách nào tính toán. Công lực của hắn phải mạnh mẽ hơn ngươi gấp năm lần trở lên, hơn nữa..."
u Dương Lăng Thiên nói đến đây, giọng điệu bất giác hơi chậm lại, sắc mặt cũng trở nên nghiêm nghị hơn, không tiếp tục nói nữa. u Dương Trường Thanh thấy vậy, trong lòng vô cùng khó hiểu: "Hơn nữa cái gì?"
"Hơn nữa sức mạnh lớn nhất của Băng Long kia chính là Phong Thiên Kiếm quyết của ngươi, nhưng hắn lại có thể giải quyết dễ dàng như thế, điều này đã nói rõ lực lượng của hắn và ngươi tương khắc, thậm chí là áp chế. Ngươi đọ sức với hắn sẽ khác khi ngươi đọ sức với đệ tử đệ nhất Tây Châu kia, không có lấy nửa phần ưu thế, hoàn toàn không thắng được!"
Lúc này, Mộ Dung Tuyết bên cạnh nhấc chân tiến lên trước một bước, tiếp lời còn chưa nói hết của u Dương Lăng Thiên, trong mắt tràn đầy vẻ dò hỏi. u Dương Lăng Thiên nhìn chằm chằm Mộ Dung Tuyết một chút, tán thưởng gật đầu: "Tuyết Nhi nói không sai, đúng là như thế. Chỉ là lão phu hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa từng thấy phát sinh tình huống kiếm quyết thần kiếm bị khắc chế, cho dù là Phách Thiên Kiếm đạo của Bất Bại Kiếm Tôn cũng không có sức mạnh như vậy, nhưng tiểu tử này... Haiz, rốt cuộc là thần thánh phương nào đây?"
Đôi mắt u Dương Lăng Thiên hơi híp lại, nhìn chằm chằm Trác Uyên không tha, trong mắt đều là nghi hoặc. Đám người còn lại thấy vậy cũng mang vẻ mặt kinh dị nhìn về phía Trác Uyên, suy đoán lai lịch của nhân vật thần bí này. Ít nhất cũng không phải giống như lời hắn nói, chỉ là một tiểu quản sự thương nhân mà thôi.
Mộ Dung Tuyết đứng một bên quan sát, thực hiện ước định với Thượng Quan Khinh Yên, không vạch trần hắn. Thế nhưng giờ khắc này, nàng ta có nói hay không cũng không quan trọng, bởi vì Trác Uyên đã hoàn toàn bại lộ trong tầm mắt của tất cả mọi người, toàn bộ ánh đèn đều chiếu lên người hắn, muốn lui cũng không kịp nữa.
Mà Hải Minh Tông cũng sẽ không để mặc cho một nhân vật thần bí nguy hiểm như thế lẫn vào trong tông, không quan tâm ngó ngàng gì!
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Trác Uyên không nhúc nhích, giống như đang quan sát một động vật hiếm có. Mà Trác Uyên cũng xem như không có chuyện gì xảy ra, cứ ngồi yên ở đó, người đẹp bên cạnh bất động thì hắn cũng bất động, tránh quấy rầy người đẹp tu dưỡng.
u Dương Lăng Thiên trầm ngâm, tinh tế quan sát một trận, chỉ thấy dưới tình cảnh hỗn loạn như thế mà Trác Uyên vẫn bình tĩnh tự nhiên, phong thái phi phàm, nhất định không phải hạng người bình thường. Cuối cùng u Dương Lăng Thiên chậm rãi tiến lên, đi tới chỗ của Trác Uyên. Mặc dù đối mặt với một tu giả nhìn qua mới chỉ là Thần Chiếu cảnh, nhưng từ một chiêu vừa rồi của Trác Uyên, lão ta cũng không dám xem nhẹ, cho nên mới cung kính ôm quyền, thản nhiên lên tiếng: "Tại hạ Hải Minh Tông u Dương Lăng Thiên, không biết tiên sinh là ai, đến từ đâu, muốn đến Hải Minh Tông ta làm gì?"
Nhìn thấy tất cả những chuyện này, trong lòng mọi người bất giác run lên, sắc mặt cũng nghiêm túc hơn một chút. Nhất là u Dương Trường Thanh càng khó có thể tin, mở to hai mắt. Phụ thân của hắn ta đường đường là đệ nhất cao thủ Bắc Châu, thế mà lại thi lễ ngang hàng với một tên tiểu bối, hơn nữa còn dùng lễ đối đãi như thế, có thể thấy được trong lòng vị đệ nhất cao thủ Bắc Châu này cực kỳ coi trọng Trác Uyên, không phải vì mặt mũi của chưởng sự các châu, mà chỉ vì một long trảo kinh thiên vừa nãy của hắn.
Dù sao, đây chính là người chỉ cần một chiêu đã lập tức phá hủy Phong Thiên Kiếm đạo không gì địch nổi, nói trắng ra chính là khắc tinh của Phong Thiên Kiếm. Điều này có thể nào không khiến cho người cầm Phong Thiên Kiếm như lão ta càng thêm coi trọng?
Tuy nói thực lực người này cách lão ta rất xa, nhưng thủ đoạn lại làm lão ta sợ hãi, không dám đối đãi tùy tiện.
Trác Uyên giương mắt liếc nhẹ lão ta, cũng biết sau khi trải qua chuyện này mình khó mà giấu mình, không tiếp tục câu nệ như vậy nữa, trái lại khôi phục bản tâm, tùy ý mà làm. Nhìn thấy vị tiền bối Bắc Châu này, hắn cũng không đứng dậy hành lễ, cứ ngồi yên như thế, thản nhiên đáp lời: " u Dương tiền bối minh giám, tại hạ chỉ là một quản sự của Tiền gia, tới đây để vận chuyển vật tư cho quý tông, tạm thời nghỉ chân ở chỗ này, chỉ thế thôi!"
"Quản sự Tiền gia? Ha ha ha... Tiên sinh xem lão phu là tiểu hài nhi ba tuổi sao? Nội tình của Tiền gia chúng ta đều biết rõ ràng, sẽ không xuất ra dạng người tài ba như tiên sinh!"
u Dương Lăng Thiên mỉm cười lắc đầu, từ chối cho ý kiến: "Tiên sinh không muốn nói rõ tình hình thực tế, tại hạ cũng không tiện ép hỏi. Nhưng chuyện trước mắt quá khẩn cấp, người như tiên sinh đột nhiên xuất hiện ở nơi này quả thật khiến cho bọn ta sợ hãi, không khỏi có chỗ sơ suất, nói không chừng còn phải uất ức tiên sinh. Nếu có chỗ nào đắc tội, mong tiên sinh rộng lòng tha thứ!"
u Dương Lăng Thiên vừa dứt lời, sắc mặt đã trở nên lạnh lẽo, nháy mắt ra hiệu cho những lão giả bên cạnh.
Một đám cao thủ Quy Nguyên cảnh lập tức hiểu ý tứ của lão ta, khoảng hơn mười người đi đến trước mặt Trác Uyên, vây kín mấy người trong thương đội chật như nêm cối.
Thấy tình cảnh này, sắc mặt đám người thương đội bất giác căng thẳng, đồng thời nhìn về phía Trác Uyên, chờ hắn phân phó.
Thượng Quan Khinh Yên cũng không khỏi giật mình, hai nắm đấm siết chặt đặt trước ngực, chau mày, quả tim đã sắp nhảy vọt đến cổ họng.
Mộ Dung Tuyết thấy bộ dáng nàng ta như thế chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, còn những đệ tử còn lại của Tây Châu và Hải Minh Tông thì kinh ngạc nhìn một màn này, chờ đợi hướng phát triển tiếp theo của sự tình.
Nhất là hai người Thủy Nhược Hoa càng mơ hồ hơn, ánh mắt nhìn về phía Trác Uyên cũng không chớp lấy một cái, bên trong đều là vẻ hoang mang. Sao chỉ mới trong thoáng chốc mà vị tiên sinh này đã biến thành phần tử nguy hiểm, sắp bị bắt đi rồi? Rốt cuộc hắn là ai vậy?
Trác Uyên cảm nhận được phần ấm áp nơi đầu vai kia, vẫn không có bất kỳ động tác gì, khóe miệng xẹt qua một đường cong lạnh nhạt, hoàn toàn không để những này người vào mắt.
Hắn giương mắt khẽ liếc u Dương Lăng Thiên một chút, thản nhiên lên tiếng: " u Dương tiền bối, có thể cho ta chút thời gian để ta an ổn ngồi ở chỗ này một lát được không?"
"An ổn ngồi một lát? Ngươi muốn làm gì?" Lông mày run lên, u Dương Lăng Thiên không rõ ràng cho lắm, quay đầu nhìn chung quanh, lại hoàn toàn không nhìn ra Trác Uyên đang chơi trò gì.
Trác Uyên thản nhiên cười, sâu xa lắc đầu: " u Dương tiền bối không cần hoài nghi, tại hạ chỉ muốn ngồi ở đây một chút, không có mục đích gì khác. Lại nói... Trải qua một trận Băng Long ầm ĩ vừa rồi, cảnh băng tuyết trắng ngần dưới nắng chiều trong phế tích này đúng là một phong cảnh không tệ!"
Thưởng thức phong cảnh?
Lông mày u Dương Lăng Thiên không nhịn được nhảy lên, quay đầu nhìn bốn phương đổ nát thê lương, chỉ thấy toàn là gió sương mưa tuyết, lại nhìn về phía Trác Uyên đang nhếch lên đường cong thần bí, lập tức cảm thấy mơ hồ.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy? Sắp bị bắt nhưng lại có thể không hoảng sợ không bối rối không khiếp đảm không nổi giận, lại còn có tâm tư thưởng thức phong cảnh, rốt cuộc trong hồ lô của hắn đang bán thứ gì?
u Dương Lăng Thiên nhìn đôi đồng tử sâu không thấy đáy dưới chiếc mặt nạ diều hâu kia, đột nhiên ngây ngẩn cả người, trong mắt chỉ có nghi hoặc vô tận.
Lão ta không tài nào hiểu rõ yêu cầu của Trác Uyên. Người chung quanh nhìn thấy u Dương Lăng Thiên mãi không có quyết định, cũng không biết phải làm gì tiếp theo.
Bỗng dưng, tất cả mọi người ngây ngốc sững sờ vây quanh Trác Uyên, nhìn hắn vô cùng khoan thai thưởng thức mặt trời lặn ở phương xa, không biết nên làm thế nào cho phải.
Nói thật, sống nhiều năm như vậy, mấy lão gia hỏa bọn họ cũng đã gặp qua đủ loại đối thủ, thắng đủ loại hồ ly giảo hoạt, nhưng vẫn là lần đầu tiên gặp phải người kỳ hoa như Trác Uyên.
Ưm!
Bỗng nhiên, một tiếng ưm vang lên. Mí mắt Sở Khuynh Thành có chút run rẩy, cuối cùng đôi con ngươi sáng rỡ kia chậm rãi mở ra, mặc dù đã sáng hơn lúc trước rất nhiều nhưng vẫn còn hơi vô thần, chậm rãi rời khỏi đầu vai Trác Uyên.
"Khuynh Thành tỉnh rồi!"
Thấy tình cảnh này, hai mắt Thủy Nhược Hoa không khỏi tỏa sáng, kêu lên sợ hãi, trong mắt đều là vẻ vui mừng: "Đã bao nhiêu năm rồi nàng không được bình yên nghỉ ngơi, không nghĩ tới ở nơi huyên náo này nàng lại có thể ngủ trong khoảng thời gian dài như vậy, cũng có thể xem như kỳ tích..."
Nói xong, trong mắt Thủy Nhược Hoa bất giác rịn ra nước mắt. Trác Uyên chăm chú nhìn Sở Khuynh Thành, cũng khẽ gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía u Dương Lăng Thiên, nói: " u Dương tiền bối, chúng ta đi thôi. Thủy cô nương, Sở cô nương giao cho ngươi chiếu cố!"
"Chẳng lẽ... Vừa rồi ngươi liên tục không động đậy là vì sợ quấy rầy nàng?"
Trong lòng u Dương Lăng Thiên bất giác run lên, chăm chú quan sát sắc mặt như giếng cổ không gợn sóng của Trác Uyên, sau đó chợt hiểu ra cái gì, khẽ gật đầu: "Thì ra là thế, lão phu hiểu rồi. Tiên sinh, mời đi!"
Nói xong, u Dương Lăng Thiên vung tay lên, mấy lão giả bỗng dưng đi đến bên người Trác Uyên chuẩn bị áp giải hắn đi, mà Trác Uyên cũng không phản kháng, sau khi giao Sở Khuynh Thành vào tay Thủy Nhược Hoa liền quay người rời đi, trong mắt tràn đầy tia sáng rạng rỡ.
Khuynh Thành, nàng yên tâm. Chờ sau khi cứu được Tiểu Tam Tử, ta liền trở về đưa nàng rời đi, đời này kiếp này cũng sẽ không buông tay nàng ra nữa...
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!