Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Ầm!  

             Hắc trảo Lôi Viêm kinh khủng hung hăng bóp một cái, song trảo của Băng Long kia nhất thời ầm vang một tiếng, vỡ thành vụn băng đầy trời, hơn nữa vụn băng kia vừa định trở lại thể nội Băng Long đã lập tức bị Lôi Viêm vô tận thiêu đốt gần như không còn, biến mất không còn tăm tích.  

             Thân thể Băng Long kia không nhịn được run rẩy, vô cùng sợ hãi, trên mặt đều là vẻ hoảng hốt.  

             Sao hắn ta có thể ngờ đến, vị nam tử lẳng lặng ngồi ở một bên không nhúc nhích, thoạt nhìn là một người dễ ức hiếp này, thể nội lại có thể sở hữu năng lượng kinh khủng như vậy, ngay cả lực Phong Thiên của hắn ta cũng không phong ấn được?    

             Đuôi rồng có hơi vung vẩy, thân thể Băng Long run rẩy, không ngừng lui về phía sau. Trên trời, kiếm mang lạnh lẽo vẫn hết đạo này đến đạo khác vọt tới trên người hắn ta, dung nhập vào thân thể hắn ta, bổ sung năng lượng mà hắn ta đã mất đi, mà hai trảo của hắn ta cũng bắt đầu chậm rãi khôi phục trong luồng năng lượng bổ sung này.  

             Thế nhưng sao Trác Uyên lại có thể để cho hắn ta có cơ hội thở dốc dễ dàng như thế? Dù sao cũng đã ra tay, vậy thì phải làm đến cùng!  

             Trong mắt Trác Uyên lóe lên một đạo hàn mang, tâm niệm vừa động, trảo Lôi Viêm khổng lồ kia nhất thời thừa thắng xông lên, chỉ trong nháy mắt đã nắm chặt Băng Long, ầm vang một tiếng, một lần nữa cào nó nát bấy.  

             Đồng thời, trong vụn băng bay tán loạn, băng tinh do lực lượng thiên địa ngưng tụ thành lập tức hóa thành hư vô dưới uy lực khủng bố của Lôi Viêm.  

             Ngay sau đó, quỷ trảo Lôi Viêm kia nương theo Băng Long, một đường hướng về phía trước túm lấy, mà thân rồng hơn trăm trượng kia thì ầm ầm vỡ vụn bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được. Chỉ trong thời gian vài hơi thở, dưới một đường hát vang tiến mạnh của lôi trảo kia, tất cả bỗng dưng đều nát bấy thành băng tinh, tiêu tan không còn bóng dáng.  

             Mà cuối cùng trong cơ thể Băng Long kia, lôi trảo vừa thu lại cũng túm ra một thứ hình người đến bên cạnh Trác Uyên, nhẹ nhàng buông lỏng bịch một tiếng, người rơi trên mặt đất kia không thể nghi ngờ chính là Diệp Lân.  

             Chỉ có điều vào giờ khắc này, dường như hắn ta vừa mới được giải phong ấn, đầu óc còn hết sức mơ hồ, lảo đảo lắc lư ngồi thẳng người trên đất, thân thể có chút hư vô. Thế nhưng hắn ta vẫn ý thức được bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, không khỏi chóng mặt lẩm bẩm nói: "Đa tạ đại ca. Đã nhiều năm như vậy rồi, không nghĩ tới ta vẫn không sánh được với ngươi!"  

             "Đừng khách khí, lần sau cẩn thận một chút!"  

             Trác Uyên thu long trảo kia vào thể nội, cũng không nhìn Diệp Lân một cái, vẫn bình tĩnh, lẳng lặng mà ngồi như thường. Sở Khuynh Thành tựa trên đầu vai hắn, từ đầu đến cuối không hề tỉnh lại. Mặc dù vì trận huyên náo vừa rồi mà mặt đất nơi bọn họ đứng đã sụt lún, lộn xộn vô cùng, thế nhưng từ đầu đến cuối, Trác Uyên ở bên cạnh Sở Khuynh Thành trông coi lại không để cho nàng cảm thấy chấn động một chút nào.   

             Nhìn tất cả những thứ này, tất cả mọi người ở đây không khỏi sợ ngây người!  

             Nhất là người luôn cao ngạo như  u Dương Trường Thanh càng trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Trác Uyên, thật lâu chưa hoàn hồn lại. Sao hắn ta ta có thể ngờ đến tên quản sự thương đội hắn ta mời đến trợ uy lại là một cao thủ tuyệt thế như vậy chứ!  

             Chí ít một chiêu vừa rồi, thần kỹ bóp nát Phong Thiên Băng Long trong nháy mắt quả thật khiến người ta nhìn mà than thở. Phải biết rằng Băng Long có Phong Thiên đại đạo kề bên người, nếu không có thần kiếm tương trợ, cho dù là phụ thân hắn ta cũng chưa chắc đã có thể phong ấn con quái vật kia.  

             Thế nhưng tiểu tử này... Mẹ nó, hắn là thần thánh phương nào vậy?  

             Thượng Quan Khinh Yên nhìn hắn, trong mắt cũng tràn đầy vẻ sùng kính. Thế nhưng khi nàng ta nhìn thấy mười ngón tay Trác Uyên và Sở Khuynh Thành đan chặt nhau, còn có khuôn mặt yên bình của mỹ nhân đang tựa trên đầu vai Trác Uyên, thân thể lại run lên, vẻ mừng rỡ trên mặt không khỏi chìm xuống, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.  

             Nữ nhân này... Có quan hệ gì với hắn? Vì sao hắn đối xử ôn nhu, săn sóc nàng như thế? Ta chưa từng thấy hắn bình tĩnh ở chung với người khác như vậy...  

             "Cổ Liệt Uyên?"   

             Nhưng mà đúng lúc này, một tiếng nỉ non nhẹ nhàng nhất thời vang lên bên tai nàng ta. Thượng Quan Khinh Yên không khỏi giật mình, vội vàng quay người nhìn, lại thấy Mộ Dung Tuyết nhíu mày nhìn chằm chằm Trác Uyên không tha, trong mắt lóe lên vẻ phức tạp.  

             Thượng Quan Khinh Yên không khỏi giật mình nhìn hai bên một chút, thấy không có người chú ý tới mới hạ giọng, vội vàng hỏi: "Tuyết tỷ, có phải ngươi nhìn lầm hay không, sao có thể nhìn ra hắn là Cổ Liệt Uyên?"  

             "Mặc dù hắn đeo mặt nạ, nhưng ta biết đứa bé bên cạnh hắn!"  

             Trong mắt Mộ Dung Tuyết lóe lên tinh mang, vô cùng khẳng định: "Hơn nữa ta cũng biết chiêu Lôi Viêm vừa rồi của hắn, ta đã từng thấy qua. Phóng mắt nhìn khắp toàn bộ đại lục, hỏa diễm cũng rất thưa thớt, nhất định là hắn không sai!"   

             Thượng Quan Khinh Yên siết nắm tay, cắn chặt hàm răng, có hơi cúi đầu xuống, trên mặt tràn đầy vẻ chần chừ. Bây giờ cái tên đáng đâm ngàn đao này bị Tuyết tỷ nhận ra, phải làm thế nào để giúp hắn vượt qua trót lọt đây?  

             Đáng chết, Tuyết tỷ luôn cương trực công chính, nhận ra hắn nhất định sẽ lập tức bẩm báo bắt lại, nàng ta nên làm thế nào mới tốt?  

             Thượng Quan Khinh Yên gấp rút dẫm chân, nhìn Trác Uyên một chút, lại nhìn về phía Mộ Dung Tuyết, có chút khó khăn.  

             Dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng Thượng Quan Khinh Yên, Mộ Dung Tuyết nghi ngờ nhìn nàng ta, thấp giọng nói: "Yên Nhi, chẳng lẽ ngươi đã sớm biết hắn?"  

             "A, làm sao có khả năng, ta cũng là nghe các ngươi nói, ha ha..." Da mặt Thượng Quan Khinh Yên bất giác co lại, cố gắng tự trấn định.   

             Mộ Dung Tuyết chậm rãi lắc đầu, bình tĩnh nhìn nàng ta, nghiêm túc nói: "Yên Nhi, ngươi nói ngươi không biết hắn? Vậy sao vừa thấy hắn gặp nạn đã lộ ra vẻ vội vã như vậy? Ngươi nói thật với ta, có phải ngươi đã sớm biết hắn đến hay không?"   

             Thượng Quan Khinh Yên do dự một trận, không khỏi nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị kia của Mộ Dung Tuyết, thấy cũng không dối gạt được nữa, đành bất đắc dĩ gật nhẹ đầu.  

             "Vậy ngươi còn giúp hắn giấu diếm? Ngươi có biết hắn là người nguy hiểm cỡ nào không hả?"   

             "Tuyết tỷ, hắn nói hắn chỉ đến đây để cứu mạng nhi tử, sẽ không có uy hiếp gì với bốn châu chúng ta!"  

             "Lời của hắn mà ngươi cũng tin?"   

             "Đương nhiên là ta tin rồi, hắn đã giúp chúng ta đoạt lại Xung Thiên kiếm!" Thượng Quan Khinh Yên nghểnh cổ lên, nhìn về phía Mộ Dung Tuyết, vẻ mặt kiên định: "Hơn nữa, ta đã thấy tình nghĩa của hắn đối với nhi tử, hắn sẽ không lấy nhi tử làm cớ, nhất là chuyện liên quan đến sinh mệnh!"   

             Mộ Dung Tuyết cau mày nhìn chằm chằm nàng ta, đôi đồng tử khẽ run, bỗng dưng trầm mặc.  

             Thấy tình cảnh này, Thượng Quan Khinh Yên trầm ngâm một chút, vội vàng nói: "Tuyết tỷ, ta xin ngươi đừng vạch trần hắn, đừng giao hắn ra, ta van ngươi, hắn thật sự không phải người xấu!"  

             "Nếu hắn không phải người xấu, thiên hạ này cũng không có người nào tốt!"  

             Mộ Dung Tuyết bất đắc dĩ trợn mắt, từ chối cho ý kiến, sau đó đánh giá nàng ta một chút, lại nhìn về Trác Uyên phía xa xa, bất đắc dĩ thở dài: "Thật ra qua màn ra tay vừa rồi của hắn, chỉ sợ không cần ta vạch trần, hắn cũng sẽ trở thành bia ngắm của mọi người. Hiện tại có lẽ Hải Minh Tông sẽ coi hắn là đối tượng chăm sóc trọng điểm, sớm muộn gì hắn cũng bị lộ thôi!"     

             "Vậy thì cứ để hắn... Giả bộ thêm một hồi cũng được!" Thượng Quan Khinh Yên không khỏi phun ra một ngụm trọc khí thật dài, quay đầu nhìn Trác Uyên nơi đó một chút, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng.  

             Mộ Dung Tuyết thấy vậy cũng bất đắc dĩ thở dài, khẽ lắc đầu, nhắm mắt lại không lên tiếng.  

             Trác Uyên đặt tất cả mọi thứ vào trong mắt. Một gã hộ vệ cũng lập tức cúi thân, nói nhỏ bên tai Trác Uyên: "Tiên sinh, hiện tại e rằng chúng ta đã bị đẩy ra dưới ánh đèn, khó mà giấu mình!"   

             "Ta biết!"  

             Trác Uyên khẽ gật đầu, quay đầu nhìn Sở Khuynh Thành điềm tĩnh một bên, lại mỉm cười nói: "Nhưng mà... Những chuyện đó đều là đáng giá. Có lẽ phải bao nhiêu năm rồi Khuynh Thành mới được nhắm mắt tu dưỡng như bây giờ. Đây là ta thiếu nàng, thiếu nàng..."   

             Trác Uyên lẩm bẩm trong miệng, đôi đồng tử có chút lo lắng. Hộ vệ kia thấy vậy, trong lòng hiểu rõ gật đầu một cái, lại lui trở về.  

             Mà hai người Thủy Nhược Hoa thì kinh ngạc nhìn đôi mắt tràn đầy thâm tình của Trác Uyên, không khỏi có chút ngây dại: "Tiên sinh, ngươi cho chúng ta cảm giác rất quen thuộc, không biết trước kia chúng ta đã từng gặp nhau chưa?"  

             Trác Uyên không trả lời, trầm mặc không nói.  

             Vù!  

             Đúng lúc này, một bóng dáng lóe lên, Hắc Nhiêm Chí Tôn xuất hiện trước mắt mọi người.  

             Sau khi nhìn thoáng qua Trác Uyên, Hắc Nhiêm Chí Tôn vội vàng đỡ Diệp Lân trên mặt đất dậy, ôm quyền với Trác Uyên, nói: "Đa tạ tiên sinh ra tay cứu giúp, không biết xưng hô thế nào?"    

             "Quản sự Tiền gia, Tiền Uyên!" Trác Uyên cười nhạt một tiếng, từ chối cho ý kiến.  

             Hắc Nhiêm Chí Tôn không khỏi khẽ giật mình, bỗng dưng có chút ngây ngẩn cả người: "Tiền gia... Chính là Bắc Châu..."  

             "Đúng!"  

             "Ồ... Bắc Châu đúng là xuất nhân tài!" Hắc Nhiêm Chí Tôn hiểu rõ gật đầu, lại nhìn chằm chằm Trác Uyên một chút, trong bụng oán thầm.  

             Lão ta vẫn cho là Tây Châu cho ra hai nhân tài như Diệp Lân và Trác Uyên đã ghê gớm lắm rồi, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới Bắc Châu cũng là vùng đất địa linh nhân kiệt, cho ra một tên quái vật như thế. Quả nhiên là đời nào cũng xuất hiện người tài, mỗi người tỏa sáng mấy trăm năm (1).  

             (1) 当真是江山代有才人出, 各领风骚数百年啊: Đất nước có nhiều người tài từ đời này sang đời khác, những bài thơ, bài văn và sự nổi tiếng của họ sẽ được lưu truyền qua hàng trăm năm.  

             Thế giới này muốn lật trời rồi.  

             Ngay sau đó, Hắc Nhiêm Chí Tôn xem xét thân thể hư nhược của Diệp Lân một chút, lại nhìn về phía Thủy Nhược Hoa nói: "Đỡ Khuynh Thành lên, lão phu đưa các ngươi về chữa thương!"  

             "Chậm đã!"  

             Thủy Nhược Hoa nghe thấy mệnh lệnh của sư tôn, vội vàng gật đầu một cái, muốn đưa Sở Khuynh Thành đi, nhưng Trác Uyên lại khoát tay áo, ngăn cản bọn họ.  

             Quay đầu nhìn thoáng qua vẻ mặt yên bình, đôi mắt còn chưa mở ra của Sở Khuynh Thành, Trác Uyên không khỏi thản nhiên lên tiếng: "Người bị thương chính là vị huynh đài này, tiền bối dẫn hắn ta trở về là đủ. Thứ vị cô nương này cần chính là yên bình tu dưỡng, không nên quấy rầy nàng, ngươi cứ vội vàng phần mình trước đi, dù sao đối với ngươi mà nói vị huynh đài kia quan trọng hơn, tuyệt đối đừng để thương thế trở nặng!"  

             Ách!  

             Hắc Nhiêm Chí Tôn bất giác ngưng lại, nghe được ý trong lời của hắn rõ ràng đang châm chọc quyết định bảo vệ Diệp Lân mà từ bỏ những người khác của mình, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài không nói, sau đó ôm quyền, dìu Diệp Lân rời khỏi nơi này.  

             Hai người Thủy Nhược Hoa thì sững sờ tại chỗ. Bây giờ các nàng phải làm sao?  

             Vù!  

             Đúng lúc này lại một tiếng xé gió vang lên,  u Dương Lăng Thiên hạ xuống đài diễn võ, thấy dáng vẻ không hề hấn gì của nhi tử nhà mình, lúc này mới vỗ bàn tay xuống, dọa cho  u Dương Trường Thanh hoảng hốt lo sợ, chạy trối chết một trận.  

             "Nghịch tử, ngươi có biết suýt chút nữa đã gây ra đại họa không hả?"  

             "Ta đã biết, vừa rồi mấy vị trưởng lão đã nói qua với ta!"  u Dương Trường Thanh ôm đầu, mặt mũi tràn đầy uất ức, vội vàng chỉ lên bầu trời, đổi chủ đề: "Chỉ có điều việc cấp bách của ngươi bây giờ có phải là nên phong ấn thông đạo thiên địa này trước, miễn cho lực lượng thiên địa tiếp tục lộ ra hay không... Ách, chuyện gì xảy ra, tại sao trên trời không còn kiếm khí nữa vậy?"   

             u Dương Lăng Thiên không khỏi hừ lạnh một tiếng, căm tức nói: "Thông đạo thiên địa này không cần phong ấn, bởi vì đã tự động tu bổ tốt rồi!"  

             "A, thần kỳ như vậy sao, mới vừa rồi còn..."  

             "Có phải ngươi vẫn không biết gì không hả, còn dám nói trưởng lão đã nói rõ với ngươi rồi?"  u Dương Lăng Thiên tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hét lớn một tiếng: "Ranh con, ngươi nghe kỹ cho ta. Lực lượng thiên địa cần phải có kíp nổ mới có thể rơi vào nhân gian, bị người điều khiển. Bình thường mà nói thì thủ quyết của ngươi chính là kíp nổ. Mà trời đất bạo động là bởi vì kíp nổ biến thành cái khác. Giống như vừa rồi, Băng Long kia chính là kíp nổ, là chỗ hội tụ của lực lượng thiên địa. Thế nhưng bây giờ Băng Long kia đã bị hủy không còn sót lại chút cặn, hiển nhiên là kíp nổ cũng không còn. Lực lượng thiên địa không hạ phàm nữa, trời đất tự nhiên lại khôi phục như bình thường!"   

             u Dương Trường Thanh gật đầu lia lịa, cuối cùng cũng hiểu rõ mọi chuyện.  

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!