âu Dương Trường Thanh hung hăng trợn mắt nhìn bọn họ không tha, lập tức vung tay, bất ngờ hét lớn: “Đây là một trận tỷ thí đường đường chính chính, không phải là nơi để các ngươi đùa giỡn. Gì mà đối thủ ngang sức ngang tài, bản công tử sẽ không vì một nữ nhân điên, cố ý để thua, diễn một màn kịch với các ngươi. Các huynh đệ, gõ vang trợ uy cho ta!”
“Sư huynh... ầm ầm ầm...”
“Sư huynh... ầm ầm ầm...”
Trong chốc lát, nương theo tiếng hét lớn của âu Dương Trường Thanh, tất cả đệ tử của Hải Minh Tông trong trường diễn võ không khỏi càng sôi động gõ vang linh binh trong tay, kêu gào hò hét cũng ra sức hơn so với lúc trước.
Bỗng dưng, cả trường diễn võ nổ vang như sấm, âm thanh chấn động trời cao, nữ tử mang mảnh tơ bạc nghe xong, giống như nghĩ đến gì đó, cả người không khỏi run rẩy, sợ hãi rụt người lại. Hai nữ tử bên cạnh ôm nàng vào trong ngực, không ngừng an ủi, trong mắt đều là nước mắt thương tiếc.
Thấy cảnh tượng như vậy, Võ Thanh Thu không khỏi lập tức phẫn nộ, hét lớn: “âu Dương Trường Thanh, có nói như thế nào ngươi cũng là danh môn vọng tộc, không biết cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp sao? Hơn nữa, chúng ta còn là đồng minh, vậy mà ngay cả một chút nhấc tay cũng không chịu làm?”
“Hừ, mặc kệ ra sao, ta tuyệt đối không cố ý thua, cũng tuyệt đối không giả vờ diễn một trận ngang tài ngang sức với các ngươi, chỉ vì cứu một người phụ nữ đã có chồng bị điên!”
“Nếu thế lực ngang nhau là giả, căn bản không lừa được nàng, chúng ta đã sớm thử qua điều này. Mặc dù nàng đã mất thần trí, nhưng tầm mắt vẫn còn. Chúng ta chỉ muốn tái hiện cảnh tượng tranh bá dữ dội của mạnh nhất Tây Châu năm đó để đánh thức nàng, cũng hiểu được chỉ có ngươi mới có thể làm được, cũng không cần ngươi phối hợp cái gì, chỉ cần có thể ứng phó hết sức, điều này cũng không thể sao?” Võ Thanh Thu nhìn chằm chằm hắn ta, không khỏi hét lớn.
Nhưng mà vẻ mặt âu Dương Trường Thanh vẫn ngang bướng như trước, lắc đầu.
Đùng!
Đúng lúc này, một tiếng nổ vang lên, một thiếu niên với vẻ mặt sát khí, lập tức bước ra từ phía sau mọi người, không thể nghi ngờ là Diệp Lân.
Diệp Lân hung hăng dán mắt vào âu Dương Trường Thanh, không khỏi lên tiếng châm biếm: “Ta vốn không có hứng thú với cuộc chiến đệ tử mạnh nhất của Tây Châu và Bắc Châu, lần này nếu không phải là muốn giúp Khuynh Thành tỷ khôi phục như trước mà nói, ta hoàn toàn lười đánh nhau với loại người thế đời như ngươi. Nhưng mà bây giờ, hừ hừ... không thể nói rằng ta phải giáo huấn ngươi thật tốt. Muốn ngang sức ngang tài với Diệp Lân ta, ngươi còn không xứng!”
“Ngươi là đệ nhất đệ tử của Tây Châu sao?”
Ánh mắt hơi nheo lại, âu Dương Trường Thanh không nhịn được cười lạnh: “Được, muốn giáo huấn bản công tử, cứ việc lao đến đây, nếu như ngươi cũng là mạo danh thay thế mà nói, đợi bản công tử đánh bại ngươi xong, sẽ đọ sức một trận với Võ Thanh Thu này. Cho dù trong các ngươi, ai là tên tuổi đệ nhất Tây Châu, chỉ cần bản công tử đánh cả đám, tóm lại cũng sẽ tìm ra, hừ!”
Sư huynh... uy vũ!
Sư huynh... uy vũ!
Phía sau, trên khán đài lại vang lên tiếng hò hét như mưa rào gió lớn, Sở Khuynh Thành vừa nghe, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, hoảng đến mức run lẩy bẩy, chui vào lòng hai nữ nhân bên cạnh.
Mọi người Tây Châu thấy vậy, mỗi người đều tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, Diệp Lân lại không nhịn được siết chặt nắm đấm, trong mắt chợt lóe lên sát ý!
“Bằng không ta đưa Khuynh Thành tỷ về trước, nơi này thật sự không thích hợp cho nàng ở lại nữa!” Thủy Nhược Hoa ôm chặt lấy Sở Khuynh Thành run rẩy trong ngực, hai mắt ánh nước mắt, vội vàng lên tiếng.
Mọi người liếc nhìn lẫn nhau, cũng bất đắc dĩ gật đầu. Nếu vị âu Dương Trường Thanh này không muốn phối hợp, đứng ở nơi này, có lẽ càng kích thích nàng hơn, còn không bằng đưa về chăm sóc.
Nhưng mà... tên khốn kiếp âu Dương Trường Thanh này, cần phải giáo huấn một trận thật tốt!
Nghĩ đến đây, trong mắt mọi người đều bùng lên ngọn lửa phẫn nộ, sát khí phát ra, rất có ảo giác muốn cùng tiến lên đánh hội đồng.
Có điều âu Dương Trường Thanh cũng không lo lắng điều này, nơi này là Hải Minh Tông, bàn về đánh hội đồng, ai có nhiều người hơn bọn họ đây?
Nhưng mà, đúng lúc này, trong lúc hai bên giương cung bạt kiếm, một bàn tay to lớn lại lập tức xuất hiện trước mặt Sở Khuynh Thanh đang sợ hãi rụt rè, một bóng người đeo mặt nạ phi ưng cũng xuất hiện trước mắt mọi người: “Cô nương... chỗ của ta vẫn còn rất yên tĩnh, không bằng đi theo ta đến ngồi chỗ đó đi. Quyết chiến đệ tử mạnh nhất của hai châu, không xem thì rất đáng tiếc!”
“Ấy, thật xin lỗi tiên sinh, nàng cần nghỉ ngơi, ta phải đưa nàng trở về!” Thủy Nhược Hoa nhẹ nhàng nhìn Trác Uyên, hoàn toàn không nhận ra, không khỏi xấu hổ cười.
âu Dương Trường Thanh cũng không kiên nhẫn khoát tay, lạnh nhạt nói: “Tiền quản sự, ngươi dẫn bà già điên này qua chỗ ngươi làm gì? Huống hồn, mặc dù bên kia của ngươi là chỗ ngồi riêng mà bản công tử sắp xếp, nhưng cũng không yên tĩnh được bao nhiêu. Lát nữa, một khi đối chiến bắt đầu, trong tiếng nổ lớn, bà già điên này lại phát khùng, quấy rầy nhã hứng của ngươi, chẳng phải không xong sao?”
“Hừ, ngươi nói gì đó, Khuynh Thành chỉ mất trí, cũng không điên, gọi ai là bà già điên đấy?” Thủy Nhược Hoa không khỏi hung hăng trừng hắn ta, không nhịn được gào thét lên tiếng.
Mọi người xung quanh cũng hung hăng lườm hắn ta, thái độ rất tức giận.
Có điều, Trác Uyên cũng không để ý đến bọn họ, chỉ rưng rưng nhìn chằm chằm Sở Khuynh Thành, nhẹ nhàng nói: “Chỗ của ta thực sự rất yên lặng, tin tưởng ta, ngươi sẽ không có nguy hiểm...”
“Tiên sinh, chúng ta xin nhận tấm lòng ý tốt của ngươi, nhưng mà bây giờ Khuynh Thành nàng rất sợ người lạ, tuyệt đối sẽ không bằng lòng tiếp xúc với người ngoài... này...”
Nhưng mà, lời của nàng còn chưa nói xong, đột nhiên cảm thấy run rẩy không tên trên người đi qua. Cúi đầu nhìn, chỉ thấy Sở Khuynh Thành trước đó còn run rẩy vẫn luôn sợ tiếng vang, giờ này khắc này lại bất ngờ dừng run rẩy, bình tĩnh trở lại. Hơn nữa, một bàn tay như ngọc thạch cũng chậm rãi nâng lên, trước ánh mắt không thể tưởng tượng nổi của mọi người, đặt lên bàn tay to lớn vẫn không nhúc nhích đó của Trác Uyên.
Sao lại có thể?
Đồng tử không nhịn được co rụt lại, Thủy Nhược Hoa và tất cả mọi người Tây Châu đều không thể tin mà liếc nhìn lẫn nhau, cực kỳ hoảng sợ.
Phải biết rằng, trước khi Sở Khuynh Thánh mất đi tâm trí, là một băng mỹ nhân nổi tiếng, rất ít có người đến gần được. Sau khi mất đi tâm trí, lại phong bế tiếp xúc với mọi người, gần như mọi người đều khó mà đến gần nàng, cũng chỉ có hai vị sư tỷ muội Thủy Nhược Hoa mới có thể chăm sóc ở bên cạnh, không khiến nàng sợ hãi.
Nhưng mà hiện tại, một nam nhân xa lạ, thậm chí là nam nhân ngay cả mặt cũng chưa lộ, một bàn tay vươn ra, nàng lại dễ dàng đáp lại, sao điều này có thể xảy ra?
Cảm giác sợ hãi của nàng, là ngay cả người quen cũng sợ mà...
“Đại ca...”
Chỉ có Diệp Lân biết Trác Uyên không sao, nhìn nam nhân đeo mặt nạ phi ưng đó thật sâu, trong miệng thấp giọng lẩm bẩm, đã hiểu rõ tất cả, lộ ra vẻ vui mừng.
Vị lão Đại này, trốn nhiều năm như vậy, cuối cùng đã trở lại!
Trác Uyên nắm chặt tay Sở Khuynh Thành, trước ánh mắt sửng sốt của mọi người. dẫn nàng đi từng bước về chỗ của mình. Mỗi một bước, tim như đang nhỏ máu, đau đớn khôn cùng.
Năm đó rời đi, là vì không tổn thương nữa, nhưng bây giờ xem ra, ta đã tổn thương nàng còn nặng hơn so với ai khác!
Ta... sai rồi sao?
Tơ trắng của Sở Khuynh Thành rối loạn trong gió, che khuất khuôn mặt không tỳ vết của nàng, giống như một đứa trẻ, mặc cho Trác Uyên bước về phía trước. Cho dù xung quanh là hò reo chấn động, nhưng trong lòng cũng không hoảng sợ nữa.
Bởi vì bàn tay này khiến nàng quen thuộc như thế, khiến nàng cảm thấy an toàn như vậy. Chỉ cần nắm chặt bàn tay này, nàng chẳng sợ gì nữa!
Mặc dù bây giờ tâm trí của nàng đã mất, cũng không biết người nắm tay nàng trước mặt là ai, người xung quanh là ai. Nhưng cảm giác đã từng, tâm ý tương thông lại mãi mãi không thể thay đổi.
Từ khi Trác Uyên xuất hiện trước mặt nàng trong chớp mắt, cho dù không nhìn thấy mặt hắn, cũng không nhận ra hắn, nhưng nàng chỉ biết, hắn thuộc về nàng!
Mà nàng, cũng thuộc về hắn...
Sau cùng, trước ánh mắt đờ đẫn của mọi người, cuối cùng Trác Uyên cũng kéo Sở Khuynh Thành đến chỗ ngồi bên kia của mình. Đúng lúc Bách Lý Ngự Vũ đi nghiên cứu địa hình, để trống một chỗ ngồi, hai người thuận tiện lặng lẽ ngồi xuống.
Trác Uyên ngước mắt nhìn Tước Nhi ở bên cạnh, trong mắt mịt mù, buồn bã nói: “Tước Nhi, gọi nương!”
“Nương!”
Nhìn về phía Trác Uyên, dường như Tước Nhi cũng có thể cảm nhận được sự dịu dàng hiếm có này của Trác Uyên, không khỏi nhẹ giọng yếu ớt lên tiếng. Những người còn lại thấy vậy, nhìn Trác Uyên thật sâu, một gã hộ vệ không khỏi thở dài thốt lên: “Tiên sinh, trước kia chúng ta chỉ thấy tiên sinh bày mưu lập kế, mạnh mẽ sát phạt quyết đoán, hôm nay mới biết tiên sinh cũng là người dịu dàng. Có điều cứ như vậy, nhược điểm của tiên sinh, chúng ta đều đã biết!”
Trác Uyên hơn gật đầu, thở dài lên tiếng: “Đúng vậy, nhưng mà... nàng mãi mãi không phải là nhược điểm của ta, bởi vì từ nay về sau, ta sẽ mãi mãi dẫn nàng theo bên cạnh, không rời không bỏ. Người muốn đối phó nàng, tất phải giẫm qua thi thể của ta trước. Ta là lá chắn của nàng, lá chắn không thể phá hủy, không ai có thể coi nàng là nhược điểm!”
Trác Uyên nhìn Sở Khuynh Thành thật sâu, hai mắt dưới mặt nạ đã đẫm lệ mờ ảo, lời vừa rồi của hắn, cũng không biết Sở Khuynh Thành nghe được bao nhiêu, lúc này nàng lại hiểu được bao nhiêu.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!