Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Sư huynh... bốp bốp bốp...”  

             “Sư huynh... bốp bốp bốp...”  

             Buổi chiều, trong trường diễn võ của Hạ Thiên Đảo, sân bãi to lớn vốn chỉ có thể chứa một vạn đệ tử ngồi trên đài, lại cố gắng chen chúc hơn năm vạn người, vẻ mặt mỗi người đều hung ác, mỗi người cầm trong tay hai loại linh binh khác nhau, đứng đó gõ vang loảng xoảng, không ngừng hò hét, trợ uy cho âu Dương Trường Thanh.  

             Mặt Trác Uyên đeo một chiếc mặt nạ phi ưng, nhìn quanh bốn phía, thấy đám người đông nghìn nghịt xung quanh này, trong tay là tiếng hét nứt cả phổi đinh tai nhức óc, da mặt không khỏi hung hăng co rúm lại, bật cười lên tiếng: “Đây đúng là tác chiến sân nhà mà, chỉ riêng khí thế của người xem này, cũng có thể đè đầu đám người Tây Châu rồi!”  

             “Ha ha ha... Ai bảo đây là địa bàn của Hải Minh Tông, âu Dương Trường Thanh lại là đầu sỏ của nơi này chứ?” Một gã hộ vệ bên cạnh mỉm cười, khẽ gật đầu.  

             Trác Uyên bĩu môi khinh thường, từ chối cho ý kiến: “Cho dù nói như thế, nhưng trận chiến này cũng có chút quá đáng, hơi có cảm giác ý thế hiếp người, lại biến thành thấp kém. Nói như vậy, cho dù hắn thắng, cũng chỉ là sự tồn tại giống như nhà giàu mới nổi, nào có chút ý nghĩa khiêm tốn của quân tử, cũng không được lòng người. Ài, cuối cùng cũng là người trẻ tuổi mà, xốc nổi hấp tấp!”  

             “Phụt... tiên sinh nói lời này, giống như tiên sinh đã già yếu lụm cụm vậy!” Lúc này, một gã hộ vệ khác che miệng cười, trêu chọc nói.  

             Trác Uyên chẳng ư hử gì mà lắc đầu, khẽ than: “Ài, trải qua nhiều, tim đã già rồi, cũng không còn vênh váo hung hăng như năm đó nữa. Có điều như vậy cũng đúng, người trẻ tuổi lỗ mãng, chỉ là hai bàn tay trắng, muốn tìm một cơ hội ra mặt, giống như âu Dương Trường Thanh bây giờ, đang lúc phong nhã hào hoa, khí phách bừng bừng phấn chấn, nghé mới sinh không sợ cọp, nào biết thế gian hung hiểm? Bây giờ hắn muốn trở nên nổi bật, cái gì cũng không chú ý, cũng không sợ mất đi cái gì, cho nên cũng dễ biến thành hạng người vung tay quá trán.”  

             “Nhưng mà già thì khác, có được rất nhiều, mới tiến bước nào rào bước ấy, sợ rằng một khi đánh mất toàn bộ, sẽ càng ngày càng trở nên chín chắn, ai cũng giống nhau. Cho nên thứ người trẻ thiếu là kinh nghiệm, dễ dàng lừa gạt, mặc dù người già đanh đá cay nghiệt, nhưng cũng lắm là nhiều chỗ cản trở, càng dễ dàng nắm trong tay. Quan trọng là ngay lúc bọn họ sợ hãi mất đi cái gì đó, khống chế được một chút, chẳng khác nào khống chế được toàn bộ bọn họ cả!”  

             “Đa tạ tiên sinh chỉ giáo!” Người đó hơi khom lưng, không khỏi cười nhạt nói: “Nhưng mà ta thấy tiên sinh ra tay tàn nhẫn, rồi lại thận trọng, cực kỳ chu đáo, không biết tiên sinh là già hay trẻ?”  

             Trác Uyên hơi cân nhắc một chút, không khỏi cười khẽ ra tiếng: “Già... ha ha ha, ta là một lão ma đầu rõ đầu rõ đuôi!”  

             “Nếu như tiên sinh già mà nói, ta cũng không phát hiện tiên sinh có điểm đột phá nào cả!”  

             “Đó là ta che giấu rất tốt, không để người khác phát hiện ra mà thôi. Nếu để lộ nhược điểm của chính mình cho người khác, chẳng khác nào để một thanh đao gác lên cổ mình. Về điểm này, rất nhiều lão gia hỏa đều rất để ý, ta còn làm tốt hơn nữa, ha ha ha... Sao nào, các ngươi muốn đối xử với ta thế nào đây?”  

             “Ấy, không dám không dám, chúng ta chỉ nghe Nhị công tử nói, tiên sinh là người thông minh, muốn nghe tiên sinh dạy bảo!” Người đó vội vàng khom lưng, nhanh chóng nói.  

             Trác Uyên bật cười lắc đầu, chẳng nói rõ đúng sai: “Tên tiểu tử Ngô Nhiên Đông đó trải qua nạn lớn, mặc dù có lòng báo thù, nhưng sẽ không tin tưởng bất kỳ kẻ nào nữa. Hắn bảo các ngươi theo ta cả đường, không phải là không có ý tìm hiểu nghiên cứu ta sao? Nhưng mà ta cũng không để ý, nếu như để lộ sự thật trước mặt những lão nhân các ngươi mà nói, vậy ta cũng nên buông xuôi hai tay, không cần lăn lộn nữa!”  

             “Tiên sinh quá lời rồi, chúng ta không dám!” Mọi người vội vàng lắc đầu, lập tức khom lưng nói.  

             Trác Uyên mỉm cười lắc đầu, không để ý chút nào, trong mắt phát ra rất nhiều tinh mang.  

             Đúng lúc này, bỗng nhiên một tiếng cười to vang lên, bóng dáng của âu Dương Trường Thanh lập tức xuất hiện trước mặt bọn họ, nhìn thấy mặt nạ trên mặt Trác Uyên, không khỏi sửng sốt nói: “Này, Tiền quản sự, sao ngươi lại ăn mặc thành thế này?”  

             “Ha ha ha... âu Dương công tử chê cười rồi, chỉ là chơi đùa với tiểu nữ, đánh cuộc thua, kết quả tiểu nữ bắt tại hạ hải mang mặt nạ này một ngày, giả làm quái vật xấu xí, không có cách nào!” Trác Uyên khẽ cười một tiếng, một ngón tay chỉ Tước Nhi bên cạnh, sửng sốt nói.  

             âu Dương Trường Thanh không khỏi sững sờ, liếc mắt nhìn Trác Uyên thật sâu, cũng cười nhạo: “Chơi đùa với trẻ con mà thôi, cần gì phải làm thật, xem cảnh tượng bản công tử phát huy hôm nay, đang cần tiên sinh hò hét cổ vũ, trợ uy cho ta, mang mặt nạ của trẻ con rất khôi hài, vẫn nên tháo xuống đi!”  

             Nói xong, âu Dương Trường Thanh định ra tay tháo xuống!  

             “Không được lấy, phụ thân đã đáp ứng ta, hừ! Đáng ghét, tránh ra đi!” Lúc này, Tước Nhi lập tức hét lớn một tiếng, chắn trước mặt hai người. Trác Uyên cũng trốn ở phía sau, tránh đi bàn tay ma quỷ của hắn ta, khẽ cười nói: “Công tử thứ tội, người không có chữ tín thì không có chỗ đứng, trước mặt con gái, ta làm phụ thân phải gương mẫu, xin công tử thứ lỗi!”  

             “Ừ, Tiền quản sự thật đúng là một phụ thân tốt, mọi chuyện lấy gương mẫu làm đầu mà!”  

             âu Dương Trường Thanh hiểu rõ gật đầu, cũng không miễn cưỡng, ngược lại vẻ mặt khâm phục nói: “Điều này không khỏi khiến ta nhớ đến phụ thân ta, trước đây cũng dỗ dành ta như vậy, nói sẽ để ta cưỡi cổ hắn làm ngựa chơi!”  

             “Vậy sau đó thì sao?”  

             “Sau đó không có sau đó nữa, hắn lừa ta, cho tới bây giờ chưa từng làm ngựa cưỡi cho ta, mãi cho đến khi ta chờ đến bây giờ cũng không có!” Môi khẽ mím lại, âu Dương Trường Thanh không khỏi lên tiếng than thở: “Cho nên, cả đời này ta hận nhất có người lừa gạt ta. Ngày hôm qua, tên Viêm Ma đó lại dám gạt ta, hôm nay ta nhất định sẽ cho người Tây Châu bọn họ một bài học nhớ suốt đời, hừ!”  

             Không khỏi nhìn chằm chằm hắn ta, Trác Uyên không khỏi ngẩn người, sau đó hiểu rõ gật đầu: “Hóa ra là vậy, âu Dương công tử có bóng ma thời thơ ấu đau đớn như vậy ư, thật đúng là rất đau lòng!”  

             “Đúng vậy, ta không nói chuyện này cho người bình thường, chỉ nói với ngươi!” âu Dương Trường Thanh hung hăng vỗ bả vai Trác Uyên, liếc nhìn Tước Nhi ở dưới, sau đó lại nhìn về phía Trác Uyên, nghiêm túc nói: “Đồng ý với ta, tuyệt đối đừng lừa gạt nàng!”  

             “Ấy... Ta sẽ!” Khóe miệng hơi nhếch lên, Trác Uyên không khỏi cười khổ.  

             Tiếp đó, hắn ta lại đánh mắt gửi gắm cho Trác Uyên xong, bỗng dưng âu Dương Trường Thanh xoay người rời khỏi, chỉ là trên mặt vẫn còn vẻ kinh ngạc không thể xua tan được.  

             Nhìn bóng lưng có chút kiêu ngạo của hắn ta, trong lòng Trác Uyên lần đầu tiên cảm thấy, có đôi khi bóng lưng đó rất buồn cười, không khỏi nhìn về phía những người khác nói: “Lại nói... mỗi một đứa trẻ nghịch ngợm ra vẻ đầu có một nỗi đau lúc nhỏ đấy, chẳng trách bây giờ âu Dương Trường Thanh rêu rao khắp nơi như vậy, lão cha hắn vẫn thiếu một lời hứa làm ngựa cho hắn, vẫn rất bi thảm mà, bị phụ thân lừa nhiều năm như vậy!”  

             Phụt!  

             Mọi người cúi đầu cười, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu. Những tên công tử bột này thật đúng là không biết cái gì gọi là gian khổ mà...  

             “âu Dương Trường Thanh, trận chiến thật lớn nha!”  

             Nhưng mà, đúng lúc này, một tiếng hét lớn cũng bất ngờ vang lên, quay đầu nhìn lại, đã thấy một loạt bóng người quen thuộc, chậm rãi tiến vào trong trường diễn võ này, đúng là các đệ tử tinh anh của Tây Châu như Viêm Ma, hơn nữa trong đó, còn có một bóng hình xinh đẹp quen thuộc, rõ ràng đập vào tầm mắt Trác Uyên.  

             Cả người Trác Uyên không khỏi run lên, lập tức giật mình, bên trong hai mắt không nhịn được lộ vẻ đau đớn, hai tay cũng hung hăng siết chặt lại, hàm răng cắn chặt môi, máu chảy ra, nhưng không hề phát hiện.  

             Mọi người không khỏi sửng sốt, nhìn Trác Uyên hỏi: “Tiên sinh, làm sao vậy?”  

             Trác Uyên không trả lời, nhung hai trong mắt sau mặt nạ phi ưng đó đã dần dần ướt át.  

             Cho đến bây giờ, mọi người chưa từng thấy dáng vẻ như vậy của một Trác Uyên luôn luôn thông minh chín chắn, trong lòng không khỏi kinh hãi, vội vàng nhìn theo ánh mắt hắn, lại lập tức thấy được một một mảnh tơ trắng đang đón gió lay động. Mà bên dưới tơ trắng, một bóng hình xinh đẹp yếu ớt, nhu nhược trong gió nhẹ, đang run rẩy thân mình đón giá, giống như sẽ bị thổi ngã bất cứ lúc nào.  

             May mà bên cạnh nàng còn có hai nữ tử dìu đỡ, nếu không thật lo lắng lúc nào nàng sẽ ngã xuống!  

             Mà cùng lúc đó, âu Dương Trường Thanh cũng ưỡn ngực ngẩng đầu, quát từng tiếng ầm ầm, đi đến trước mặt mọi người Tây Châu, liếc xéo bọn họ nói: “Sao vậy, nơi này là Hải Minh Tông, ta đưa tới một ít sư huynh đệ chiêm ngưỡng trận tỷ thí này không được sao?”  

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!