Xẹt!
Đột nhiên, một bóng dáng màu xanh xuất hiện, đáp xuống bên cạnh Viêm Ma, nhìn về phía âu Dương Trường Thanh đối diện, lạnh nhạt cười nói: “Vị này là âu Dương huynh sao, ta đã nghe Viêm Ma huynh nhắc đến chuyện của các ngươi, tuy nói Viêm Ma hiếu chiến, tự cao tự đại có sai. Nhưng âu Dương huynh mượn cơ hội để khiêu khích, sau một trận chiến thắng, trắng trợn tuyên dương đã đánh bại đệ tử Tây Châu trong nội tông, khiến mặt mũi chúng ta mất hết, hình như cũng không phải quân tử làm ra. Nói như thế nào, chúng ta cũng được mời đến trợ giúp Bắc Châu một tay, các hạ đối xử như vậy với chúng ta, mượn cơ hội nổi danh, chỉ sợ cũng không thích đáng đâu!”
“Sao lại không thích đáng, bản công tử lại không bịa đặt lung tung giống như vị bên cạnh ngươi đó, rõ ràng không có bản lĩnh này, không nói mình là đệ nhất Tây Châu, hại bản công tử đánh bại hắn xong, vui mừng vô ích một hồi. Hơn nữa, bản công tử đường đường là đệ nhất đệ tử của Bắc Châu, lại cần dựa vào các ngươi để nổi danh sao? Hừ, nực cười!”
âu Dương Trường Thanh bĩu môi khinh bỉ, không để ý chút nào, sau đó liếc xéo người đó nói: “Nói đi... ngươi là ai?”
Người kia bất giác mỉm cười, cung kính chắp tay, thản nhiên nói: “Tại hạ là Võ Thanh Thu của Thái Thanh Tông ở Tây Châu, cùng học nghệ với Viêm Ma huynh ở Song Long Viện, cũng coi như là tình đồng môn!”
Trong lòng không khỏi lộp bộp một tiếng, ở trong phòng, sắc mặt của Trác Uyên càng nghiêm túc hơn, vậy mà ngay cả Võ Thanh Thu cũng đến đây. Xem ra Tây Châu giúp đỡ Bắc Châu, thật sự rất đầy đủ, hay là nói... để cho những tên đệ tử tinh nhuệ này rèn luyện một chút, mở mang kiến thức?
Vậy nói như thế, có phải nàng cũng...
Nghĩ đến đây, Trác Uyên không khỏi cảm thấy nặng nề, tràn đầy ngập ngừng, không biết phải tự giải quyết như thế nào.
“Võ Thanh Thu... ngươi cũng là đệ tử của Song Long Viện?” âu Dương Trường Thanh hoàn toàn không chú ý đến vẻ mặt đại biến của Trác Uyên, liếc mắt đánh giá Võ Thanh Thu từ trên xuống dưới, bất ngờ nói: “Ta biết địa vị của Song Long Viện ở Tây Châu, phàm là người có thể được tuyển vào Song Long Viện, cũng không phải là hạng người tầm thường. Nhưng mà không biết ngươi và Viêm Ma này so sánh, ai cao ai thấp?”
Nghe được lời này, Võ Thanh Thu không khỏi mỉm cười, khiêm tốn nói: “Đồng môn luận bàn, chúng ta tám lạng nửa cân, không hề phân cao thấp!”
“Hắn mạnh hơn ba phần so với ta, cho tới bây giờ ta vẫn chưa đánh bại được hắn!” Có điều Viêm Ma cũng thở dài, minh bạch rõ ràng chỉ vào Võ Thanh Thu, không hề che giấu bại trận của mình.
Hiểu rõ gật gật đầu, âu Dương Trường Thanh cảm thấy tinh tường: “Hóa ra là vậy, ngươi mới là đệ nhất đệ tử thực sự của Tây Châu, chẳng trách ngươi đến Bắc Châu muộn như vậy, thật đúng là át chủ bài để lại lúc then chốt mà.”
“Ấy không không không, âu Dương công tử, có lẽ ngươi hiểu lầm rồi...”
“Không hề hiểu lầm, mặc dù Viêm Ma này mới đến tông ta chưa đến mười ngày, nhưng mà ta có thể hiểu rõ tính tình hắn, đó thật đúng là kiêu ngạo cứng đầu, ai cũng không phục đâu. Cho dù hôm qua bị bản công tử đánh bại xuống đất, hắn cũng không lộ ra ánh mắt khuất phục, là một hán tử!”
Trước tiên, âu Dương Trường Thanh dựng thẳng ngón tay cái, khen Viêm Ma kiên nghị, rồi nhìn về phía Võ Thanh Thu nói: “Nhưng mà hôm nay thấy hắn nghe lời ngươi như thế, hắn thật sự tin phục ngươi. Mà người như hắn có thể thật lòng thật dạ tin phục, không phải đệ nhất đệ tử Tây Châu, thì có thể là ai chứ?”
Võ Thanh Thu mỉm cười lắc đầu, từ chối cho ý kiến: “âu Dương công tử, ngươi thật sự hiểu lầm rồi...”
“Không cần giải thích nhiều, hôm nay ngươi đến không phải là muốn tìm lại mặt mũi cho huynh đệ sao?”
Hung hăng phất tay, cắt ngang lời hắn ta, âu Dương Trường Thanh không khỏi ưỡn ngực, vẻ mặt ngạo kiều nói: “Được rồi, chiều hôm nay, ta diễn võ trên đài để thấy rõ bản lĩnh thật sự! Đệ nhất đệ tử Tây Châu và đệ nhất đệ tử Bắc Châu đối chiến, xem ai là đệ tử mạnh nhất năm châu, người đệ nhất năm châu trong tương lai. Nếu bản công tử thua, lời ngông cuồng ta đánh bại Tây Châu hôm qua nói ra, sẽ được thu hồi, có thể thấy rõ ràng. Nhưng nếu ngươi thua mà nói, thật xin lỗi, các ngươi phải thành thành thật thật thừa nhận, cường giả thế hệ trẻ của Tây Châu đã bị âu Dương Trường Thanh ta hoàn toàn dẫm nát dưới chân. Lúc đó, cũng đừng nhắc lại cái gì với ta, ngươi cũng là cậy mạnh hiếu thăng, giả vờ là đệ nhất đệ tử Tây Châu chứ?”
Ánh mắt hơi nheo lại, Võ Thanh Thu nhìn âu Dương Trường Thanh thật sâu, cũng lập tức lộ ra một độ cong lạnh lùng, trong mắt cũng bùng lên ngọn lửa chiến đấu, bình tình gật đầu nói: “Được, nếu công tử đã nói đến nước này, nếu tại hạ còn đùn đẩy mà nói, thì sẽ thanh sợ hãi. Như vậy, sau giờ Ngọ hôm nay, chúng ta gặp lại ở trường diễn võ ở Trung Thiên Đảo đi!”
“Gì mà Trung Thiên Đảo, là trường diễn võ ở Hạ Thiên Đảo!”
Đồng tử bất giác co rụt lại, âu Dương Trường Thanh lập tức nghểnh cổ lên: “Hạ Thiên Đảo là nơi tất cả mọi người có thể tới, người xem cũng sẽ nhiều nhất. Chẳng lẽ ngươi không muốn để mọi người chiêm ngưỡng trận quyết chiến mạnh nhất này của chúng ta sao? Dù sao, ánh mắt của mọi người cũng sáng như tuyết, đến lúc đó ai muốn chơi xấu cũng không thể!”
Lông mày bất giác nhíu lại, Võ Thanh Thu tức khắc cười lạnh, gật đầu nói: “Được, nếu âu Dương công tư thích khoe khoang như thế, vậy chúng ta sẽ tiếp đến cùng. Có điều đến lúc đó, nếu ngã xuống, mất hết thể diện, công tử cố ý bày trận thức lớn như vậy, chỉ sợ sẽ thành trò cười cho thiên hạ mất!”
“Bản công tử ra tay, đều luôn luôn chiến thắng trở về, hoa tươi và tiếng vỗ tay đồng loạt xuất hiện, chưa bao giờ biết cái gì gọi mà mất hết mặt mũi!”
âu Dương Trường Thanh không khỏi chậm rãi sờ mái tóc sáng bóng của mình, lập tức cười nhạo: “Võ huynh, ngươi vẫn nên tự cầu nhiều phúc đi, đến lúc đó đừng thua thảm mới được!”
Ánh mắt hơi nheo lại, Võ Thanh Thu bất giác cười lạnh, bất ngờ chắp tay quát to: “Tạm biệt!”
Vừa dứt lời, hắn ta đã dẫn Viêm Ma rời đi, hùng hùng hổ hổ, vẻ mặt nghênh ngang đắc ý. âu Dương Trường Thanh thấy bọn họ rời đi, mới vội vàng rụt người, chạy vào trong phòng của Trác Uyên bọn họ, vội vã nói: “Nghe thấy chưa, bản công tử vừa mới chấp nhận một lời khiêu chiến, chiều nay phải tranh vị trí đệ nhất thiên hạ với đám người Tây Châu đó, bây giờ không nói chuyện phiếm với các ngươi nữa, ta phải đi thông báo cho toàn bộ các sư huynh đệ từ trên xuống dưới của tông, chiều nay đến xem ta biểu diễn chiến đấu!”
“Ấy... Tất nhiên tất nhiên, âu Dương công tử là con cưng của trời, nhất định sẽ mở cờ là thắng, ha ha ha...” Trác Uyên cung kính chắp tay, cười rạng rỡ, trong lòng cũng thở phào một hơi.
Thật tốt quá, cuối cùng tên này cũng rời đi, như vậy, ít nhất cả ngày hôm nay xem như có thể bình an vô sự. Dù sao, Lăng Vân Thiên đó phái tên tiểu tử này đến điều tra bọn họ, trước khi có kết quả, không thể ra tay nhanh như vậy được, mà đêm nay là lúc bọn họ ra tay, vậy thì tỷ lệ thành công tương đối lớn.
Có nói như thế nào, cho dù là trinh thám thực sự của Trung Châu, vừa mới trà trộn vào cũng không thể ra tay trong chớp mắt, nhưng mà đội ngũ của Trác Uyên hắn đều muốn biến điều không thể thành có thể, muốn đánh cho bọn họ không kịp trở tay.
Nghĩ đến đây, Trác Uyên đánh mắt bình yên về phía mọi người, những người khác cũng khẽ gật đầu, lộ ra ý cười sáng tỏ.
Có điều, còn không đợi bọn họ thực sự yên tâm, âu Dương Trường Thanh lại điên khùng đắc chí nói: “Còn nữa, Tiền quản sự, hôm nay ngươi dẫn theo thương đội của ngươi, cùng đến xem ta nghiền nát đám tiểu tử đó của Tây Châu như thế nào, tuyệt đối đừng đến muộn!”
“Ấy...”
Trác Uyên bất giác ngẩn ra, nét mặt lộ vẻ lúng túng: “âu Dương công tử, chúng ta là khách từ xa tới, cũng không phải người của quý tông, cuộc chiến của quý tông và đệ tử Tây Châu, chúng ta vẫn không đến góp vui thì hơn!”
“Ài, ngươi khách sáo làm gì, quý thương đội đi đường mệt nhọc, hiếm khi có một lần đến bản tông, cứ vui vẻ một chút, coi như là bản công tử giúp vui cho các vị!”
“Sao dám nhận điều này được, chúng ta chỉ là một đoàn thương nhân mà thôi, thế nhưng không dám phiền công tử tiếp đãi nồng hậu như vậy. Hơn nữa, chúng ta chuộng hòa bình, đều không phải là người hiếu chiến, trận đánh đánh giết giết này vẫn nên...”
“Ôi chao, mọi người đều nói thương nhân đều giỏi quan sát sắc mặt, sao ngươi lại không hiểu được chứ?”
Cuối cùng, thấy sắc mặt của Trác Uyên bọn họ vẫn không thay đổi, âu Dương Trường Thanh không khỏi hung hăng giậm chân, cả giận nói: “Các ngươi là thương nhân, vào Nam ra Bắc, tin tức nhanh nhẹn, hoặc là nói các ngươi là người lan truyền tin tức. Bản công tử bảo các ngươi đến xem cuộc chiến, là muốn các vị lan truyền tư thế oai hùng sau khi ta chiến thắng ra ngoài cho ta, như vậy mọi người khắp năm châu mới có thể biết, hôm nay âu Dương Trường Thanh ta đã đánh bại tất cả cường giả trẻ tuổi của Tây Châu, là người đệ nhất tương lai của năm châu. Nếu không, chỉ có đệ tử bản tông biết, chúng ta lan truyền tin tức ra ngoài, sẽ lại bị người khác nói rằng tiểu nhân đắc chí, nói còn không bằng chẳng nói, vậy hôm nay bản công tử thắng còn có ích gì?”
Trác Uyên không khỏi giật mình, nhìn chằm chằm hắn ta, bỗng bất giác hiểu rõ gật đầu: “À... hóa ra là vậy, suy nghĩ của công tử đúng là lâu dài, ngay cả mối dắt dư luận đều đã tới rồi, quả nhiên trí dũng song toàn, đệ nhất Bắc Châu. Giỏi, thật sự là giỏi!”
“Đó là đương nhiên, có điều lời này của ta cũng không phải khoác lác, mà là sự thật. Dù sao rượu ngon không sợ ngõ sâu, thiên tài tuyệt thế như bản công tử đây, nếu như không ai tuyên dương, để người đời chiêm ngưỡng tài hoa vĩ đại của bản công tử, chẳng phải đáng tiếc sao?”
âu Dương Trường Thanh lại sờ sờ mái tóc bóng loáng đó của hắn ta, nét mặt không nhịn được vẻ ngạo kiều, sau đó vỗ vỗ ngực Trác Uyên, nhíu mày nói: “Chiều nay đến sớm một chút đo, nếu bản công tử không nhìn thấy thương đội các ngươi, tất nhiên sẽ phái người đến mời. Đến lúc đó, nếu thái độ người tới không tốt, cũng đừng trách bản công tử không biết lễ nghĩa. Dù sao có một số người rượu mời không muốn uống, lại muốn uống rượu phạt, hèn đến hoảng sợ!”
Da mặt không nhịn được hung hăng co rúm lại, Trác Uyên nhìn hắn ta thật sâu, cũng bất đắc dĩ gật đầu, nhưng trong lòng lại thầm oán một trận.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!