Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Mùa xuân hoa sẽ nở, chim chóc tự do tự tại...”  

             Trong một gian tiểu viện yên tĩnh, một tiếng hát nhẹ nhàng chậm rãi vang lên. Ngay sau đó, bỗng bóng dáng của Thượng Quan Khinh Yên xuất hiện ở nơi này, dồi dào sức sống, trên mặt đều là ý cười hạnh phúc.  

             Nhưng mà, còn chưa đợi nàng ta hát xong, một tiếng cười khẽ bất ngờ vang vọng bên tai nàng ta: “Ôi, nghe Thượng Quan bá bá nói, gần một năm nay, Thượng Quan Đại tiểu thư đều rầu rĩ không vui, ta còn cho rằng vị muội muội ngốc nghếch này có tâm sự gì, đặc biệt đến khuyên nhủ một phen, Nhưng bây giờ xem ra, tâm trạng của muội muội vô cùng tốt, xem ra người làm tỷ tỷ như ta đã quá nhạy cảm rồi, ha ha ha...”  

             Thân mình bất giác ngừng lại, Thượng Quan Khinh Yên bất ngờ quay đầu lại, trước mắt lập tức sáng ngời.  

             Chỉ thấy giờ này khắc này, không phải ai khác đang đứng trước mặt nàng ta, mà là Đại tiểu thư của Mộ Dung thế gia ở Nam Châu, y tiên Mộ Dung Tuyết và nha hoàn Trụy Nhi của nàng ta.  

             “Mộ Dung tỷ tỷ, ngươi cũng đến đây sao?” Ánh mắt sáng ngời, Thượng Quan Khinh Yên lập tức vui mừng gọi một tiếng, bất ngờ vọt lên, hung hăng bổ nhào vào trong lòng Mộ Dung Tuyết, trong mắt tràn đầy hân hoan.  

             Mộ Dung Tuyết cũng nhẹ nhàng xoa mái tóc như tơ này của nàng ta, vui vẻ cười nói: “Hiện giờ Bắc Châu đại nạn, ba châu trợ uy, nào có đạo lý có thể thiếu Nam Châu chúng ta chứ?”  

             “Thượng Quan tiểu thư, ngươi không biết đâu, tiểu thư nhà ta luôn luôn nhớ mong tiểu thư rất nhiều đó. Lần trước, sau khi mua dược liệu ở Bắc Châu, vẫn muốn đến Đông Châu thăm tiểu thư một chuyến, nhưng ai ngờ Bắc Châu lại xảy ra chuyện. Gia chủ vội vàng đến đây, tiểu thư muốn đến Đông Châu thăm tiểu thư một chuyến trước, sau đó sẽ đi cùng với Thượng Quan gia đến Bắc Châu. Nhưng ai ngờ đến Đông Châu mới biết được, các ngươi đã sớm đến Bắc Châu, sau đó tiểu thư mới ngựa không dừng vó đến đây, xem như đã đi một vòng lớn rồi!”  

             Lúc này, Trụy Nhi đó thấy hai nữ tỷ muội tình thâm, cũng bất giác khẽ cười một tiếng, xen vào nói, kể rõ những gian khổ dọc đường đi.  

             Nghe được lời này, Thượng Quan Khinh Yên cảm động, nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay của Mộ Dung Tuyết, thấy mặt ngọc mỹ lệ này của tỷ tỷ, nắm chặt hai tay non mềm của nàng ta nói: “Tỷ tỷ vất vả rồi, đi đường mệt nhọc, bảo muội muội làm sao dám đảm đương đây?”  

             “Đây thì tính là gian khổ gì, muội muội và Thượng Quan bá bá trăm cay nghìn đắng, cướp lại Xung Thiên Kiếm ở Trung Châu mới thật sự là gian khổ chứ!”  

             Mộ Dung Tuyết hung hăng liếc Thượng Quan Khinh Yên, không khỏi giận dữ lên tiếng: “Muội muội có coi ta là tỷ tỷ của ngươi không, chuyện cướp kiếm ở Trung Châu lớn như vậy cũng không nhắc với chúng ta một chút. Trước tiên đừng nói tình nghĩa liên minh của bốn châu, chỉ riêng giao tình của hai nhà ngươi và ta, chúng ta nào có thể khoanh tay đứng nhìn việc này được. Như vậy thì hay rồi, tỷ tỷ đến Thượng Quan gia ở Đông Châu, mới biết muội muội các ngươi vậy mà lại trải qua hung hiểm động trời này, sau đó trực tiếp đi đường vòng đến Bắc Châu, trực tiếp tiến vào Hải Minh Tông này. May mà các ngươi không xảy ra chuyện gì, nói cách khác, muội muội gặp nạn, tỷ tỷ lại không biết, đây không phải là đang chế nhạo chúng ta, bôi nhọ tình nghĩa hai nhà sao?”  

             Thấy dường như Mộ Dung Tuyết thực sự có chút tức giận, Thượng Quan Khinh Yên không khỏi vội vàng ôm một cái yêu thương, dỗ dành nói: “Tỷ Tỷ chớ nên tức giận, đều là muội muội không tốt, không thể báo trước một tiếng cho tỷ tỷ. Có điều, hôm nay tỷ tỷ tức giận, cũng không nên trút lên người muội muội, còn có một người, ngươi nên đi chất vấn một phen!”  

             “Ai?”  

             “Cha ta đó!”  

             Thượng Quan Khinh Yên hơi ngẩng đầu lên, không khỏi cười đùa: “Lúc đầu, sau khi Xung Thiên Kiếm bị Thượng Quan Phi Vân đánh cắp, trong tộc đã có người đề nghị, liên hợp với Mộ Dung gia cùng nhau ra tay, nhưng cha ta vẫn không chịu. Nói cái gì mà đây là chuyện nhà của Thượng Quan gia, chớ nên làm phiền người khác. Nếu không mà nói, cho dù cướp lại được Xung Thiên Kiếm, cũng sẽ bị người khác chế giễu. Kiếm của mình không giữ được, còn muốn người khác ta tay giúp đỡ, mới có thể giữ lại Xung Thiên, chẳng phải là bôi nhọ cửa nhà Thượng Quan gia sao?”  

             Mộ Dung Tuyết không khỏi bật cười, lắc lắc đầu bất đắc dĩ: “Tính tình của Thượng Quan bá bá vẫn như vậy, bệnh sĩ chết trước bệnh tim mà!”  

             “Đúng đó, Mộ Dung tỷ tỷ, ngươi phải dạy dỗ người cha bướng bỉnh này của ta một chút!”  

             “Ài, ta làm sao dám chứ? Hắn là trưởng bối, vãn bối chúng ta có kêu ca, nào có thể lọt vào tai trưởng bối chứ? Huống hồ...”  

             Mộ Dung Tuyết không nhịn được bật cười, nhìn lên trời cao, nhất thời thở dài: “Lo ngại của Thượng Quan bá bá ước chừng còn có chỗ lo lắng cho Mộ Dung gia chúng ta. Dù sao, hiện giờ Nam Châu và Trung Châu không còn mâu thuẫn lớn gì, chẳng khác nào Mộ Dung gia và Kiếm Tinh Đế Quốc vẫn chưa hoàn toàn trở mặt với nhau, bởi vậy ta còn có thể đi lại ở Trung Châu. Chỉ khi nào tham gia vào việc cướp kiếm này, phỏng chừng phiền phức của Mộ Dung gia sẽ không cắt đứt được. Thượng Quan gia là thế gia thấu tình đạt lý, nhất định sẽ không dẫn phiền toái như vậy hướng về nơi khác, điểm ấy tất nhiên ta có thể cảm nhận được khổ tâm của bá bá!”  

             Thượng Quan Khinh Yên khẽ gật đầu, trong lòng sáng tỏ: “Đúng vậy, Thượng Quan là thị tộc hòa nhã, Mộ Dung là khí khái nghĩa hiệp, mặc dù chia làm Nam và Bắc, nhưng lại là tấm gương của hào hiệp năm châu, hoặc là hai nhà chúng ta qua lại thân thiết như thế chứ? Ha ha ha... Cái này gọi là, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã...”  

             Kìa!  

             Mộ Dung Tuyết vốn cười gật đầu đồng ý, nhưng lúc nghe thấy bốn chữ cuối cùng, cả người bất ngờ dừng lại, da mặt không nhịn được co rúm, dở khóc dở cười nhìn về phía Thượng Quan Khinh Yên: “Yên Nhi muội muội, ngươi vừa mới nói cái gì?”  

             “Ấy, không không không... Ta nói chúng ta là hiệp can nghĩa đảm*, cấu kết với nhau làm chuyện xấu... ấy không phải!” Thượng Quan Khinh Yên hung hăng phủi đôi môi đỏ mọng nói bậy, nhìn về phía Mộ Dung Tuyết, vẻ mặt xấu hổ, hơi cả giận nói: “Đều là tên người xấu đó, làm hại ta ngay cả nói cũng không biết nói...”  

             (*: thấy việc nghĩa hăng hái làm, trừ bạo giúp kẻ yếu)  

             Mộ Dung Tuyết nhướng mày, không khỏi nhìn chằm chằm nàng ta, lập tức lên tiếng trêu đùa: “Người xấu? Ồ... là người mà Thượng Quan bá bá nói, khiến cho muội muội sầu tư say tình một năm đấy!”  

             “Sao vậy, cha ta nói với ngươi sao?”  

             Hai gò má bất giác đỏ lên, vẻ mặt Thượng Quan Khinh Yên xấu hổ nhìn về phía nàng ta, đầu không khỏi cúi thấp xuống, khóe môi nhếch lên thành nụ cười ngọt ngào.  

             Mộ Dung Tuyết hiểu rõ gật gật đầu, không khỏi cười khẽ ra tiếng: “Thượng Quan bá bá không nói cụ thể cái gì, chỉ nói ngươi rơi vào kiếp đào hoa ở Trung Châu, cho nên mới rầu rĩ không vui. Nhưng bây giờ như ta thấy, đây cũng không phải là đào hoa kiếp đơn giản như vậy, hẳn là đào hoa tuyệt. Muội muội, ngươi đã hết phương cứu chữa, bệnh giai đoạn cuối rồi, ha ha ha...”  

             “Nào có?”  

             “Sao lại không có?”  

             Lông mày nhíu lại, Mộ Dung Tuyết không khỏi cười nhạo: “Trước kia, ngươi là một người tiểu thư khuê các, sạch sẽ khiến người khác động lòng. Bây giờ thì hay rồi, nói chuyện không đến ba câu đã nói sai lời, lộ rõ khả năng nói mỉa, có lẽ là học theo vị đó rồi, ha ha ha... Có lẽ vị đó của ngươi cũng không phải là người dễ đối phó, không phải loại người biết nói tiếng người đâu!”  

             Thượng Quan Khinh Yên không khỏi ngượng ngùng cúi đầu, lẩm bẩm lên tiếng: “Nào có, hắn cũng chỉ tương đối ba hoa mà thôi, thật ra con người vô cùng tốt...”  

             “Vậy so với biểu ca cả ngày đi theo bên cạnh ngươi trước kia, Thượng Quan Ngọc Lâm thì sao?”  

             “Hừ, tên phản bội đó cũng xứng xách giày cho hắn sao?” Nghe được lời này, Thượng Quan Khinh Yên lập tức khinh thường bĩu môi, hừ nhẹ.  

             Mộ Dung Tuyết bật cười lắc lắc đầu, không khỏi thản nhiên lên tiếng: “Tình yêu là thứ mù quáng, xem ra ngươi thật sự đã rơi vào rất sâu rồi. Tuy rằng nghe xong lời của Thượng Quan bá bá,  hạnh của Thượng Quan Ngọc Lâm đó không hợp, nhưng dung mạo và thực lực cũng xem như là người nổi bật trong cùng thế hệ ở năm châu. Nếu như ngay cả xách giày cho người đó cũng không xứng, vậy người đó phải ưu tú đến mức nào chứ, chẳng phải một trời một vực sao? Ha ha ha... Dù sao ta vẫn không tin, trên đời này có người có thể mạnh mẽ hơn nhiều so với Thượng Quan Ngọc Lâm. Xem ra đúng là trong mắt tình nhân là Tây Thi, muội muội thương hắn, đã nâng hắn lên rất cao đấy!”  

             Nghe thấy lời này, trong lòng Thượng Quan Khinh Yên bất giác không phục, lúc này mí mắt run lên, cố chấp nói: “Mộ Dung tỷ tỷ, ngươi đúng là quá ếch ngồi đáy giếng rồi. Hắn có năng lực gì, toàn bộ Thượng Quan gia đều tận mắt nhìn thấy, không tin ngươi đi hỏi cha ta, xem có phải cha ta rất khâm phục hắn không? Tên phản đồ Thượng Quan Ngọc Lâm đó, sao có thể sánh với hắn được?”  

             “Ôi, ngươi còn nói người không phải trong mắt tình nhân là Tây Thi, coi trọng hắn quá mức? Bây giờ ngay cả ta mà ngươi cũng dám đạp xuống, nói ai ếch ngồi đáy giếng đây? Nha đầu chết tiệt này, xem ta trừng trị ngươi thật tốt đây!”  

             Nói xong, Mộ Dung Tuyết đã không nhịn được vung tay lên, mạnh mẽ chọc lét Thượng Quan Khinh Yên một hồi.  

             Thượng Quan Khinh Yên vừa trốn tránh, vừa cười lớn xin tha: “Mộ Dung tỷ tỷ, tha mạng đi, ta cũng không dám nữa. Ngài không phải ếch ngồi đáy giếng, ngài là hiểu biết nông cạn!”  

             “Hừ, học được điểm tốt gì của tiểu tử đó đâu? Xem ra tiểu tử đó cũng phải loại tốt lành gì, ngươi còn dám nói?” Mộ Dung Tuyết không khỏi trợn mắt, lập tức cười mắng truy đuổi một đường, Thượng Quan Khinh Yên thì một đường trốn tránh vừa cười đùa.  

             Hai nữ nhân ở cùng nhau làm ầm lên, cũng rất nhộn nhịp. Trụy Nhi ở bên cạnh nhìn thấy, vẻ mặt cũng vui vẻ theo, thỉnh thoảng còn cố gắng cổ vũ: “Tiểu thư cố lên, Thượng Quan tiểu thư cố lên, hai vị tiểu thư cùng nhau cố lên, hì hì hì...”  

             “Đậu hồng sinh ở miền Nam, đến xuân lại nảy thêm cành, mong sao chàng hái cho nhiều, bao nhiêu đậu ấy bấy nhiêu nặng tình!”  

             Nhưng mà, giờ này khắc này, trong lúc hai nữ nhân cười nói vui vẻ, một tiếng ngâm nga nhẹ nhàng lập tức quanh quẩn bên tai hai nữ nhân. Mặc dù hai người hét chói tai như vậy, nhưng vẫn khó mà có thể quấy nhiễu tiếng ngâm thơ rõ ràng này!  

             Hai nữ nhân không khỏi ngẩn người, lập tức ngừng trêu chọc nhau, đồng loạt nhìn quá phía cửa viện.  

             Bộp bộp bộp...  

             Từng tiếng bước chân khe khẽ vang lên, chỉ sau chốc lát, một nam tử khoác trường bào, trên đầu búi tóc, dáng vẻ như thư sinh thong dong nhàn rỗi đi vào, trong tay còn cầm một cành Ngạo Tuyết Hàn Mai!  

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!