“Ừ, đúng vậy, một người làm mồi nhử dụ địch, một người mai phục bắt người, đây không phải là phối hợp với nhau sao, làm sao lại thành trinh sát Trung Châu rồi, Bộ tông chủ?”
Nghe xong tất cả mọi chuyện, Lăng Vân Thiên không khỏi bật cười một tiếng, nhìn về phía Bộ Hành Vân, trong mắt tràn ngập vẻ trêu tức: “Vậy thì xem ra, thương đội Tiền gia là trinh thám của Hải Dương Tông ngươi, ngược lại cũng có khả năng đó, ha ha ha...”
Sắc mặt vẫn âm u, Bộ Hành Vân lạnh lùng nhìn Tào chấp sự, lẩm bẩm lên tiếng: “Đúng vậy, Tào chấp sự, lúc trước bản tông nghiêm trị tội sơ suất trong việc giám sát của ngươi, ngươi nói ngươi bị người khác cấu kết hãm hại, còn nói thương đội Tiền gia là trinh thám của Trung Châu. Bây giờ sao lại lẫn lộn cùng một chỗ với bọn họ, còn liên hợp bắt được Cửu Kiếm Vương, rước tai họa lớn về cho bản tông đây?”
“Khởi bẩm Bộ tông chủ, việc bắt được Cửu Kiếm Vương là một mình Tào chấp sự gây ra, chúng tôi không biết rõ tình hình, đừng xem như chúng ta là một giuộc, cảm tạ!” Trác Uyên cúi đầu thật thấp, ngược lại nhanh tay lẹ mắt lập tức tách bản thân ra rõ ràng.
Da mặt không nhịn được co rút lại, Tào chấp sự không khỏi giận dữ, bỗng dưng nhìn về phía Trác Uyên, hét lớn: “Họ Tiền, việc này đều là ngươi dụ dỗ ta làm, bằng không sao ta có thể làm ra cái đống chuyện lớn này?”
“Tào chấp sự, thuốc có thể uống bậy, nói không thể nói lung tung, lão tử dụ dỗ ngươi thế nào?”
“Nếu không phải ngươi nói thương đội của các ngươi đi theo phía sau trinh thám mà nói, sao ta có thể phái người đi bắt?”
“Ha ha... Nực cười, Hải Dương Tông các ngươi là một trong năm tông phái của Bắc Châu, bảo vệ Bắc Châu vốn là trách nhiệm của các ngươi. Chúng ta phát hiện có trinh thám đi theo, còn có một xe hàng bị hủy, chẳng lẽ không nên báo cáo cho các ngươi sao? Các ngươi làm không được là chuyện của các ngươi, nhưng ta có trách nhiệm thông báo tình hình quân địch này chứ.”
Trác Uyên không khỏi cười lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường, rồi sau đó nhìn về phía Lăng Vân Thiên nói: “Lăng tông chủ, ngươi nói lời của ta có đúng hay không. Nếu như việc này coi như là dụ dỗ mà nói, ước chừng sau này, tất cả mọi người ở Bắc Châu sẽ không dám báo cáo tình hình quân địch cho các tông phái, sự an nguy của Bắc Châu sao có thể bảo đảm được?”
Lăng Vân Thiên vội vàng gật đầu liên tục, vẻ mặt tán thành: “Phải phải phải, giữ nước giữ nhà, phân chia chức trách, nhất là tài vật nhà mình bị hủy, nào có đạo lý không báo cáo được? Nhất là tình thế hiện tại của Bắc Châu cấp bách, càng phải như vậy!”
“Lăng tông chủ anh minh!”
Nghe được lời này, Trác Uyên không khỏi khom lưng cúi đầu, sau đó lại nhìn về phía Tào chấp sự nói: “Còn nữa, từ trước đến nay, ta nghe nói Hải Dương Tông luôn luôn nhát gan sợ phiền phức, cũng không định báo cáo cho các ngươi, có thể có ích gì đâu. Chẳng qua ngươi vẫn luôn truy hỏi chuyện ta thiếu nửa xe hàng, nếu ta không báo cáo, làm sao giải thích rõ ràng được, sao ngươi có thể thả ta đi được?”
Da mặt không nhịn được co rúm lại, Tào chấp sự lập tức không nói nên lời, sắc mặt của Bộ Hành Vân cũng âm u đến lợi hại, trong lòng phẫn nộ.
Lời nói mạnh mẽ này của Trác Uyên, xem như đã mắng toàn bộ Hải Dương Tông lão ta, quan trọng là ở trước mặt Lăng Vân Thiên, lão ta không có cách nào nổi giận, chỉ có thể tức giận đến tim cũng run rẩy theo.
Thấy sắc mặt của tông chủ không tốt, trong lòng Tào chấp sự cũng đã hiểu rõ, nếu như hôm nay không thể xử lý tên Tiền Uyên này, hắn ta sẽ không chịu nổi. Đây cũng không phải là vì bắt được trinh thám của Trung Châu, đúng hơn là vì để tìm lại mặt mũi cho tông chủ, xả một hơi ác khí.
“Họ Tiền, ngươi đừng ăn nói lung tung cho ta, cho dù lý do này của ngươi trót lọt, vậy sau đó thì sao? Ngươi đề nghị với ta, chúng ta cùng nhau bắt được tên trinh thám đó, chia đều công lao. Nếu không phải ngươi đưa ra loại đề xuất này, dụ ta ra tay, sao ta lại vô duyên vô cớ trêu chọc đến nữ ma đầu đó, khiến cho nàng ta có lý do ra tay với Hải Dương Tông ta?”
“Đúng vậy, là ta đưa ra kiến nghị này, nhưng mà ngươi có nghe không?”
Lúc này, Trác Uyên không khỏi lạnh lùng cười, rống giận lên tiếng: “Lúc trước, lão tử tổn thất nửa xe hàng, không biết lấy chỗ nào bù vào, chỉ có lấy công chuộc tội. Lão tử vốn tự mình làm, ngươi lại không dây dưa không dứt. Sau đó lại vừa khéo, ngươi mẹ nó lại tự mình đi làm, cướp đi công lao, đây cũng là đề nghị của ta sao? Nếu như người đó thật sự là một tên trinh thám bình thường, có công lao này của ngươi, không phải sẽ thăng quan tiến chức vùn vụt sao, ngươi lại còn làm phiền lão tử?”
“Chẳng qua, vận số ngươi không tốt, đá trúng ván sắt mà thôi, bây giờ muốn kéo lão tử ra chịu tội thay, thiên hạ nào có chuyện dễ dàng như vậy. Chỉ có thể cùng hoạn nạn, không thể cùng phú quý, mẹ nó! Vốn đã bị mất một xe hàng, ta đã họa vô đơn chí rồi, còn cướp công lao của ta, đập vỡ bát cơm của ta, trò đùa gì vậy!”
Trác Uyên chửi ầm lên một trận với Tào chấp sự, còn đúng lý hợp tình như thế, phong thái hiên ngang, lập tức mắng Tào chấp sự đến thương tích đầy mình, cả người run rẩy, hoàn toàn không thể mở miệng.
Chỉ bởi vì những lời Trác Uyên mắng, thật đúng là mẹ nó đều là sự thật, ngay cả tính toán lúc trước của Tào chấp sự cũng mắng đến một chữ cũng không thiếu, hắn ta nào có sức lực để phản bác nữa.
Có điều, hắn ta cũng không phải kẻ ngốc, vẫn bắt được một điểm đáng nghi, vội vàng nói: “Nhưng mà ngươi nói mười mấy người các ngươi đuổi theo tên trinh thám này náo loạn khắp nơi, nữ ma đầu đó lại không hề xuất hiện như vậy, ngươi nói ngươi không hãm hại ta, ai tin chứ?”
“Hừ hừ, đúng vậy, chúng ta đã từng vây bắt tên trinh thám đó, nhưng mà chúng ta không bắt được đó, hắn nhanh hơn nhiều so với chúng ta, ta nói có sai không?”
“Nhưng mà đó là Lãnh Vũ Kiếm Vương, sao lại bị các ngươi đuổi cho chạy được?”
“Vậy ta biết sao được, có lẽ người ta thích trêu đùa chúng ta thôi? Một số cao thủ kỳ quái, sao chúng ta biết rõ được?” Trác Uyên không khỏi trợn trắng mắt, từ chối cho ý kiến.
“Ngược lại các ngươi thực sự đã vây chặn được người ta, người ta không có đất chạy, cho nên, ha ha...”
Khóe miệng không nhịn được giật giật, Trác Uyên đã nhắc lại chuyện đau lòng của người ta, Bộ Hành Vân đã tức giận đến cả người run lên, vẻ mặt của Tào chấp sự cũng uất ức, rất cẩn thận nhìn về phía tông chủ nhà mình, lập tức rùng mình một cái, không dám nhìn nữa.
Thấy cảnh tượng như vậy, Đới Thiên Sầu ở bên cạnh không khỏi bật cười, khom lưng nói: “Tông chủ, Bộ tông chủ, xem ra việc này đã rõ ràng rồi, từ nửa năm trước, sau khi Bất Bại Kiếm Tôn lẻn vào Bắc Châu ta, vẫn luôn che giấu hành tung, mệnh lệnh bắt buộc Lãnh Vũ Kiếm Vương cũng rất khiêm tốn. Mặc dù đi theo thương khách tiến vào, cũng không hề ra tay. Mà mười mấy hộ vệ của thương khách, muốn bắt được một mảnh góc áo của nàng ta, rõ ràng là không có khả năng, vì vậy nàng ta cũng vui vẻ tự tại.”
“Nhưng ai ngờ lúc này, mọi người của Hải Minh Tông lại xuất hiện trước mặt nàng ta, bao vây xung quanh nàng ta, khiến nàng ta khó mà thoát được. Bất đắc dĩ, đành phải trái lệnh ra tay, bởi vậy mới gây ra mối họa! Dù sao, sau khi đám người Bách Lý Ngự Thiên tiến vào biên giới phía Bắc, đúng là rất ít khi xuất hiện, chắc chắn có mưu đồ. Nếu không bị chọc đến nóng nảy, ước chừng họa lớn này của tông môn, hẳn là sẽ không xảy ra mới đúng!”
“Đúng vậy, với tính tình của Bất Bại Kiếm Tôn, bọn họ tiến vào đất Bắc chắc là có mưu đồ khác, sẽ không gây ra ảnh hưởng lớn như vậy mới đúng. Lần này, đối với việc diệt tông của Hải Dương Tông, quả thật có điểm bất thường!”
Lăng Vân Thiên hơi gật đầu, vẻ mặt cũng tán thành, sau đó lại nhìn về phía Tào chấp sự, cười nói: “Phải rồi Tào chấp sự, đối với Lãnh Vũ Kiếm Vương đó, cuối cùng các ngươi đã vây công nàng ta mấy lần?”
Tào chấp sự không khỏi ngừng lại, khẽ nhíu mày, đếm trên tay, lẩm bẩm lên tiếng: “Ngay từ đầu, ta phái năm mươi tên cao thủ Dung Hồn vây công nàng ta, xem là một lần. Tiếp theo, người của ta chết hết, ta phải đi tìm Lý trưởng lão, lại phái ra năm mươi cao thủ Quy Nguyên vây công, là lần thứ hai. Sau đó lại chết hết, chúng ta lại tìm được Mã Cung phụng, kể cả mười tên Quy Nguyên đỉnh phong tái chiến, lần thứ ba. Ồ... Tổng cộng ba lần, sau đó, nữ ma đầu này đã tìm đến cửa...”
Tào chấp sự nghiêm túc đếm, nhưng mọi người ở bên cạnh vừa nghe xong, cũng hoàn toàn ngây dại.
Rầm!
Ngay sau đó, bỗng dưng một tiếng nổ thanh thúy vang vọng bên tai mọi người, Tào chấp sự đó lập tức phi thân, bay thẳng ra bên ngoài, bay ra xa hơn mười thước mới ngã bịch xuống, hai gò má cao sưng phù lên, khóe miệng còn chảy ra vết máu mỏng manh.
Đợi hắn ta ngẩng đầu lên, ho ra hai tiếng, hai cái răng cửa trắng tinh lập tức rơi xuống, vừa quay đầu lại, đã thấy dáng vẻ tức giận đến cả người run rẩy kia của Bộ Hành Vân, đang nhìn chằm chằm hắn ta không buông, trong mắt tràn đầy vẻ muốn cắn người.
“Con mẹ nói, thứ không biết sống chết, vây công người ta ba lần, khó trách người ta phẫn nộ tìm tới cửa. Đừng nói là nữ ma đầu đó, ngay cả Phật gia bị khiêu khích hết lần này đến lần khác, vậy cũng sẽ nổi giận thôi!”
Da mặt không nhịn được mà co rúm lại, cả người Bộ Hành Vân run rẩy, mắng to ra tiếng: “Các ngươi là một đám khốn nạn, đầu óc đều là heo sao. Đã chết năm mươi người rồi lại năm mươi nữa, đã chết Dung Hồn lại Quy Nguyên, vậy mà còn không học được bài học. Không biết xem mà coi chừng, chỉ biết phái người đi bắt giữ. Giờ thì hay rồi, người ta phá hủy tông môn rồi, các ngươi còn đổ hết tất cả lên người một kẻ gián điệp không căn cứ, còn xóa sạch sai lầm của mình đến không còn một mảnh nữa! Hải Dương Tông ta có đám bại hoại như các ngươi, lo gì không diệt đâu!”
Bộ Hành Vân ngửa mặt lên trời thở dài, vẻ mặt bi thương.
Lăng Vân Thiên thấy vậy, cũng bật cười một tiếng, chẳng nói đúng sai mà khoát tay: “Xin Bộ tông chủ bớt giận, mặc dù chuyện này có điều hiểu lầm, nhưng may mà đã làm sáng tỏ. Ta đã nói tại sao Bách Lý Ngự Thiên bọn họ vẫn luôn ẩn nấp, lại đột nhiên xuất hiện làm chuyện lớn long trời lở đất như vậy, sau đó lại ẩn náu đi. Hóa ra là như thế, quả nhiên không làm thì không sao... Ấy, ha ha ha... ta cũng nói sai rồi, xin thứ lỗi...”
Quai hàm hung hăng bạnh ra, Bộ Hành Vân u oán nhìn hắn ta, gương mặt cũng tràn đầy vẻ đau buồn.
Lăng Vân Thiên không nhìn hắn ta nữa, ngược lại nhìn về phía Trác Uyên, khom lưng chắp tay nói: “Tiền quản sự, lúc trước có chút hiểu lầm, bây giờ cũng đã giải thích rõ ràng, đã không còn việc gì nữa, nếu có chỗ nào chậm trễ, vẫn xin rộng lượng bỏ qua cho! Sau này, cũng xin Tiền gia cố gắng hết lòng hết dạ vì Bắc Châu, chớ bởi vậy mà có khúc mắc gì mới phải!”
“Đâu có, Hải Minh Tông chấp pháp công bằng, trả lại đạo lý công bằng cho ta, tại hạ vô cùng cảm kích. Trái lại, vừa rồi tại hạ nóng lòng, có chỗ nào thất lễ, mong rằng tông chủ thứ lỗi!” Trác Uyên cúi đầu thật thấp, cũng vội vàng lên tiếng.
Lăng Vân Thiên từ chối cho ý kiến mà khoát tay, không để ý chút nào: “Ha ha ha... không có gì đáng ngại. Tiền quản sự là người hiểu lễ nghĩa, bản tông thích còn không kịp đấy. Nói thật, người giống như Tiền quản sự, ở khắp năm châu, cũng không thấy nhiều đâu!”
“Tông chủ quá khen!”
Trác Uyên lại bái lạy thật thấp, vuốt cằm nói: “Như vậy nếu việc này đã xong, tại hạ có thể cáo từ hay không?”
“Tiền quản sự xin cứ tự nhiên!”
Lăng Vân Thiên chậm rãi vung ống tay áo lên, vẫn luôn duy trì sắc mặt cười nhạt. Trác Uyên lại chắp tay, từ từ lui ra ngoài, rời khỏi nơi này.
Mà Bộ Hành Vân nhìn về phía Lăng Vân Thiên, cũng tự cảm thấy không còn mặt mũi nào nữa, sau khi bái lạy xong, một tay xách theo thân thể Tào chấp sự kia, mặt xám mày tro rời khỏi.