"Trước tiên đừng hành động hấp tấp, ta sẽ đi do thám tình hình còn các ngươi hành động tùy theo hoàn cảnh!"
Đôi mắt khẽ nheo lại, Trác Uyên suy tư hồi lâu, sau đó hít thở sâu rồi đưa ra quyết định, hắn nhỏ giọng truyền âm cho mọi người. Cơ thể bọn họ khẽ rung động, sau khi liếc nhìn hắn một cách sâu sắc, bọn họ cũng khẽ gật đầu, hai bàn tay nắm chặt cũng từ từ duỗi ra.
Nhất là Bách Lý Ngự Vũ, hai mắt đảo qua trái rồi lộn qua phải, sau khi suy nghĩ một chút cũng mơ hồ gật đầu, nàng ta nói: "Quả thực, nếu thân phận của chúng ta bị bại lộ, e rằng sớm đã có lượng lớn cao thủ vây công, sao có thể tìm ngươi đến đối chất được? Xem ra... Đối phương vẫn chưa xác định..."
"Đúng thế, nhưng không thể loại trừ trường hợp Mộ Dung Liệt muốn tìm chúng ta để kiểm tra, vì thế các ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng trong tư thế bất cứ lúc nào cũng có thể xông ra ngoài, Tước Nhi do các ngươi chăm sóc!" Trong mắt lóe lên tia sáng, Trác Uyên điềm tĩnh gật đầu, nét mặt có hơi thận trọng, nói.
"Vậy còn ngươi?"
"Ta có cách thoát ra của riêng mình, không sao đâu!" Bách Lý Ngự Vũ vội vàng nhìn hắn và hỏi. Trác Uyên lại nở nụ cười bình tĩnh, vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng ta rồi đột ngột nhảy xuống xe: "Ta đi trước!"
Ngay sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Trác Uyên đi theo Chấp sự Đới Thiên Sầu nọ, bay về phía hòn đảo nổi cao nhất trên vùng biển, trong khi đám người còn lại do đệ tử khác trong tông môn dẫn đầu, di chuyển về địa điểm dừng chân đã được chỉ định.
Nửa giờ sau, hai người Trác Uyên và Đới Thiên Sầu đã đến trước một sơn môn nguy nga, hàng trăm đệ tử đứng đón khách đã xếp hàng hai bên cánh cổng, rất hùng dũng và uy nghiêm.
Còn sơn môn khổng lồ kia, cũng cao khoảng một trăm mét, chín ngàn chín trăm chín mươi chín miếng đồng được khảm vào trong, tạo thành hoa văn Thái Cực, vô cùng khớp với những con số cực hạn của thiên đạo!
Ngước nhìn cánh cửa điện nguy nga đó, Đới Thiên Sầu vẫn chưa vội vã thông báo, mà cúi đầu từ xa, cúi người hành lễ, sau đó im lặng không cất lời. Trác Uyên thấy thế thì trong lòng sáng tỏ, đây có lẽ giống như một loại nghi thức gì đó, xem như để tỏ lòng kính trọng với tông môn. Chúng ta là khách đến từ phương xa, cũng nên bày tỏ sự kính trọng, biết đâu lại có ấn tượng tốt.
Thế là, Trác Uyên không nói thêm điều gì, cũng hành động giống như Đới Thiên Sầu, bắt đầu hành lễ, nét mặt cung kính. Sau ba lạy chín dập, hai người đồng loạt thẳng người.
Nhìn Trác Uyên thật sâu, Đới Thiên Sầu hài lòng gật đầu, một nụ cười chân thành xuất hiện thoáng qua trên khóe môi, sau đó hắn ta mới lại nhìn về phía chính điện của tông môn, cung kính cúi đầu nói: "Khởi bẩm Tông chủ đại nhân, lão hủ đã dẫn Tiền quản sự của Tiền gia đến!"
"Mời vào!"
Ầm rầm ầm...
Một giọng nói hơi già nua nhưng to lớn khác thường vang lên, cánh cửa nặng nề bắt đầu phát ra âm thanh như sấm, từ từ mở ra. Còn hai hàng đệ tử đứng ở hai bên sơn môn kia lại đồng loạt khom lưng, đồng thời đưa tay ra, đôi mắt tĩnh lặng nhìn Trác Uyên, đồng thanh hét lớn: "Mời!"
"Tiền quản sự, mời!" Đới Thiên Sầu nọ cũng nở nụ cười, cũng giống như những đệ tử kia, làm một động tác rất lễ phép với Trác Uyên, khóe miệng nhếch lên một vòng cung hờ hững.
Nhìn sâu vào cảnh chào đón hoành tráng này, Trác Uyên không khỏi thở ra một hơi dài, thầm gật đầu trong lòng. Phải nói là trong năm tông của Bắc Châu, nhìn vào tông môn Hải Minh này, càng giống như nhìn một loại tông môn lớn, càng hiểu rõ cái đạo lý gọi là người tôn trọng người khác thì người khác cũng tôn trọng mình, không hề kiêu căng.
Lúc này hắn chỉ là quản sự của một thương đội mà thôi, Tông chủ Hải Minh Tông cũng dùng nghi thức trang trọng như vậy đối xử với hắn, thực sự khiến hắn cảm thấy được sủng ái mà lo sợ. Có thể thấy, Hải Minh Tông này vẫn biết rõ trắng đen trái phải, so sánh với tên Mộ Dung Liệt kia, có thể coi như là một môn phái chính thống.
Trong trường hợp này, nếu không căn cứ vào bằng chứng xác thực thật sự, bọn họ cũng sẽ không dùng sức mạnh để ức hiếp người khác, rồi vu oan giá hoạ. Trái lại đây là điều vô cùng có lợi cho mình!
Bằng không, nếu hắn gặp phải một tông môn không phân rõ lý lẽ, chỉ cần trong lòng bọn họ nhận định bản thân là người nguy hiểm, thì sao cũng không thoát khỏi sự quấy rầy của bọn họ. Bây giờ... Vẫn còn cơ hội...
Trong mắt lóe lên tia sáng, trong lòng Trác Uyên âm thầm tính toán, sau đó lại nhìn về phía Đới Thiên Sầu, khom người cúi đầu, miệng nở nụ cười, rồi nhấc chân lên bước về phía cánh cửa, Đới Thiên Sầu theo sát bên cạnh.
Dọc đường, chín trăm chín mươi chín bậc thang, tất cả đệ tử đều chú ý tới hắn, vô cùng kính trọng, không có một chút khinh thường.
Đây là cách hiếu khách của Hải Minh Tông, khách đến từ xa, dù thân phận như thế nào cũng được đón tiếp chu đáo!
Cuối cùng, Trác Uyên đi đến trước cánh cổng tông môn đó, hắn nhìn thấy đại sảnh tráng lệ bên trong, còn nhìn thấy ba người đã đợi ở đó từ lâu. Trác Uyên không biết về hai người còn lại, chỉ có một người, hắn lại khá quen thuộc. Tào chấp sự của Hải Dương Tông nọ, vậy mà cũng có mặt ở đây.
Nhìn thấy cảnh này, Trác Uyên đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, đồng thời cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Ha ha... Hóa ra là tiểu tử này, không sao cả. Lão tử còn tưởng rằng Liệt Dương Kiếm Thần đang đợi ở đây cơ, dọa lão tử chết khiếp...
"Tông chủ, chính là hắn, cái người họ Tiền, đều tại hắn mà Hải Dương Tông chúng ta mới gặp tai họa lớn, chắc chắn hắn là thám tử của Trung Châu!"
Song, bóng dáng Trác Uyên vừa mới xuất hiện, Tào chấp sự đã không chờ được nữa mà rống lên, ngón tay hung hăng chỉ về phía Trác Uyên, rồi lớn tiếng quát tháo, thậm chí, sát khí khắp người cũng đang cuồn cuộn bùng lên, có cảm giác như sắp bộc phát!
Coi như không có nhìn thấy hắn ta, sau khi liếc mắt một cái thì Trác Uyên đã bỏ qua, ngay cả sau khi hắn ta kêu gào ồn ào xong cũng không để tâm đến, bình tĩnh đi về phía trước, tiếp đó hành lễ với từng người đang có mặt ở đây.
Chứng kiến hình ảnh này, một nam tử trung niên nhìn về phía một lão nhân, lão ta nói: "Lăng Tông chủ, đối với câu lên án của Tào chấp sự, xem ra tiểu tử này đã nhận tội, phải bắn lại và thẩm vấn cẩn thận mới được, để báo thù cho mấy nghìn oan hồn của Hải Dương Tông ta!"
"Vị này chính là Tiền quản sự đúng không, tại hạ là Tông chủ Hải Minh Tông, Lăng Vân Thiên!" Nghe thấy thế, lão nhân kia nhìn Trác Uyên bằng ánh mắt vô cùng sâu sắc, nhưng lão ta không hề làm theo lời người nam tử trung niên nọ nói, nóng lòng hành động, mà lão ta chỉ cười kẽ và chân thành đáp lễ.
Trác Uyên giả vờ kinh ngạc, vội vàng cúi đầu chào lại.
Nhẹ nhàng gật đầu, Lăng tông chủ kia hơi vuốt cằm, khẽ nói: "Đối với lời tố cáo vừa nãy của Tào chấp sự, không biết Tiền quản sự có gì muốn nói không?"
"Tố cáo?"
Giật lông mày, Trác Uyên không khỏi giễu cợt: "Tố cáo cái gì, sao tại hạ không biết gì?"
"Kẻ điên cuồng to gan, còn dám lý sự! Lời tố cáo lúc nãy của Tào chấp sự về ngươi, mọi người đã nghe rõ một năm một mười, ngươi đuối lý, không dám mở miệng đáp lời, tất cả mọi người đều nhìn rõ ràng, ngươi còn lời gì để nói?"
"Lăng tông chủ, vị này là..."
Người nam tử trung niên lập tức gào to, chỉ vào mũi Trác Uyên rồi hung hăng quát, nhưng Trác Uyên chỉ điềm nhiên liếc nhìn lão ta rồi chắp tay cười với Lăng Vân Thiên, giọng nói ngờ vực.
Khóe miệng hơi nhếch lên, Lăng tông chủ kia ngay lập tức giới thiệu: "Tiền quản sự, vị này là tông chủ Hải Dương Tông, Bộ Hành Vân, Bộ tông chủ. Có lẽ ngươi đã từng vận chuyển vật tư qua Hải Dương Tông, nhưng gương mặt của Bộ tông chủ, có lẽ là chưa từng thấy, ha ha ha..."
"Ồ... Hóa ra là Bộ tông chủ, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu, ha ha ha..."
Gật đầu thể hiện đã hiểu rõ, tay Trác Uyên không khỏi hơi chắp, rồi lại nhìn Lăng Vân Thiên và nói: "Lăng tông chủ, ban nãy có thể có chút hiểu lầm, cho phép tại hạ giải thích. Vị Tào chấp sự này, tại hạ đã từng gặp và biết hắn ta là người của Hải Dương Tông, nhưng chẳng hay hắn ta đã đi đến địa giới của quý tông lúc nào. Ban nãy tại hạ vừa vào cửa đã bị Tào chấp sự mắng chửi một hồi, quả thật mắng tại hạ đến mức trong đầu đầy sương mù, không hiểu chuyện gì hết. Tại hạ vốn muốn hỏi rõ tình hình trước, cộng thêm sự lý giải của bản thân. Nhưng nghĩ rằng nơi này là địa giới của quý tông, tại hạ đến làm khách, trước mặt còn có chủ nhà, chưa gặp mặt chủ nhà, sao có thể tùy tiện tranh luận với người khác?"
Khóe miệng lóe lên nụ cười nham hiểm, đôi mắt Trác Uyên lạnh lùng liếc nhìn Tào chấp sự, giọng điệu châm chọc: "Tuy rằng tại hạ chỉ là thương nhân, nhưng vẫn biết hai chưa lễ nghi viết thế nào, làm sao có thể tùy tiện ồn ào trong địa giới của nhà người khác, thế chẳng phải quá thất lễ hay sao? Nói thế nào đi nữa, tại hạ cũng muốn sau khi gặp mặt tông chủ và nhận được sự cho phép của tông chủ, thì mới phản bác lại, đúng sai phải trái, trắng đen rõ ràng, làm rõ từng điều một. Nếu cứ sủa loạn như loại chó điên, dù bản thân có giành được lý lẽ hay không, nhưng không được sự cho phép của chủ nhân mà đã làm phiền đến sự bình yên của người khác, phải chăng quá không coi trọng người ta hay sao? Mặc dù không đọc nhiều sách, nhưng gia giáo của tại hạ vẫn nghiêm khắc, sẽ không dốt nát như vậy!"
Hức!
Thân thể bất giác run rẩy, Tào chấp sự kia lập tức bị chặn họng, nghẹn ngào không nói nên lời, gương mặt đỏ bừng, da mặt nóng rực.
Lời này của Trác Uyên, mặc dù không có một chữ nào là giải thích, nhưng từng câu từng chữ sắc bén, vả lại tất cả đều nhằm vào hắn ta.
Đúng thế, lúc này đang ở địa giới của Hải Minh Tông, Lăng tông chủ chưa lên tiếng mà hắn ta đã cất lời chất vấn Trác Uyên trước, cho dù sau đó Trác Uyên có phải là thám tử của Trung Châu hay không, nhưng hắn ta đã xúc phạm Hải Minh Tông trước.
Đúng như những gì Trác Uyên nói, hành động như thế là quá coi thường chủ nhân nơi này!
Nếu chủ nhân nơi này là người bình thường thì không nói, nhưng đây là Hải Minh Tông đứng đầu Bắc Châu, thế lực mạnh nhất Bắc Châu. Nếu muốn sống ở Bắc Châu thì còn phải dựa vào người ta, nhưng lúc này...
Da mặt giật nhẹ, Tào chấp sự kia liếc nhìn khuôn mặt âm u của Bộ Hành Vân bằng nét mặt đau khổ, giọng hắn ta run rẩy: "Tông chủ, ta... Ý của ta không phải như vậy..."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!