Ong ong ong!
Từng đợt chấn động vang lên, trong vách núi tràn đầy gió tuyết, bọn người Trác Uyên lái chiếc xe ngựa chậm rãi tiến vào trong một vùng hư không. Mà lần đi ra tiếp theo đã đi tới một mảnh biển rộng mênh mông giống như trước đó. Mà ở trên biển lớn kia lại mọc lên một bậc thang treo trên không trung như từng tòa rừng, Tiên Sơn Quỳnh Lâu.
Thậm chí nó không thể nói là núi, mà chính xác hơn là đảo, huyền không phù đảo*, có khoảng chừng ba tòa, mỗi một cái đều chiếm diện tích hàng nghìn sườn núi, sắp xếp lơ lửng theo thứ tự từ dưới lên trên.
Note: Huyền không phù đảo: là đảo được treo lơ lửng giữa không trung
Cái này là tông môn mạnh nhất Bắc Châu, nơi ở của Hải Minh Tông, giáp Bắc Hải!
Mà ẩn trong nơi xâu xa của Bắc Hải, nghe đồn có một quái vật nghịch thiên, thực lực mạnh mẽ tên là Hải Yêu, Trác Uyên đến nơi này cũng chính bởi vì nó.
Thật ra bình thường mà nói, cho dù quái thú trong biển mạnh hơn cũng thuộc về Hải Linh Thú, nhưng con quái vật này lại khác quái vật của hắn, có thể mở miệng nói tiếng người, trí tuệ có thể so sánh với cả nhân loại, bởi vậy nên mọi người mới gọi là Hải Yêu.
Nhưng cũng chỉ có Trác Uyên mới biết, cái gọi là Hải Yêu này, khả năng cao chính là thứ mà hắn vẫn tìm kiếm lâu nay, một trong Ngũ Đại Thánh Thú thượng cổ, vật duy nhất có thể cứu mạng Tiểu Tam Tử, chắc chắn là Phong Thiên Hải Ngao!
Sâu kín quan sát mảnh biển cả rộng lớn kia, đôi mắt Trác Uyên không khỏi có chút run run, hai tay đã siết chặt thành quyền, nắm chặt lại, vui mừng không thôi. Tước Nhi thấy vậy cũng vui mừng ra mặt, cảnh xuân tươi đẹp, vui mừng vì có thể cứu được huynh trưởng.
Bạch!
Nhưng vào đúng lúc này, từng đạo bóng đen lần lượt hiện lên, xuất hiện ở trước mặt đám người Trác Uyên, khoảng chừng mấy chục tên cao thủ, một người cầm đầu khẽ nhếch khóe môi lên, lão giả với những sợi râu trắng đen xen kẽ vào nhau, nhưng tính tình lại hiền lành, cười nhẹ người chắp tay thi lễ về phía đám người Trác Uyên nói: “Làm phiền chư vị Tiền gia vận chuyển vật tư cho bọn ta quá, tại hạ là chấp sự của Hải Minh tông, Đái Thiên Sầu!”
“Đái Thiên Sầu? Đái Thiên Sầu... Phụt!”
Trong miệng lầm bầm, Bách Lí Ngự Vũ không khỏi khẽ cười một tiếng, nhìn về phía Trác Uyên nhỏ giọng nói: “Họ Tiền này, lần này ngươi tính đi gặp tri kỷ, ngươi ngại tiền phiền, còn lão ta lại là Đái Tiền Sầu*, thế mà trời đất lại tạo nên một đôi cơ đấy. Quả nhiên là nhân duyên ngàn dặm đường quanh co đấy nhỉ, các ngươi nên ở cùng nhau đi, hì hì ha ha...”
Note: Thiên nghe giống Tiền, mà tên giả Trác Uyên lấy cũng có Tiền nên Bách Lí Ngự Vũ đùa theo kiểu chơi chữ
Đám người còn lại nghe thấy vậy cũng nhịn không được che miệng bật cười.
Tức giận trừng nàng ta một chút, Trác Uyên lại cười khổ một tiếng, khom người cúi đầu về hướng người kia nói: “Đái chấp sự lễ nghi quá, chuyện của tại hạ Tiền gia đây, chấp sự cũng tên là Tiền Phàm. Còn đây là vật liệu minh chứng cho đường vận chuyển đến các tông môn tiếp theo, mời chấp sự đại nhân minh giám cho!”
Nói xong, Trác Uyên móc ra một khối ngọc giản, khom người đưa ra.
Vị chấp sự kia cũng không khinh thường, rất lịch sự, hai tay cung kính nhận lấy, sau khi xem xét từng cái, mỉm cười gật đầu: “Không tệ, đây chính ấn ký kiểm tra thực hư của Tứ Tông còn lại, đương nhiên là vị tiên sinh đây cũng không có gì đáng nghi cả, chỉ là đám người còn lại…”
“Còn không mau mau gỡ lệnh bài của các ngươi xuống, giao cho chấp sự đại nhân kiểm tra xem thế nào đi chứ?”
Nhưng còn không đợi lão ta nói xong, Trác Uyên đã gầm thét một tiếng, quay đầu phân phó đám người còn lại. Nghe được lời này, những người kia cũng không dám lạnh nhạt nữa, vội vã nghe theo lệnh tướng, khom người trình lên.
Cũng chỉ có Bách Lí Ngự Vũ, đời nào nàng ta lại để cái loại tiểu nhân vật như lão ta vào mắt, cầm lệnh bài xuống, tiện tay thả xuống, còn trợn trắng mắt, rất ư là vô lễ.
Tức giận trừng mắt nhìn nàng ta một cái, Trác Uyên cũng không có cách nào, chỉ có thể thay nàng ta xin lỗi với chấp sự nói: “Đái chấp sự chớ có để ý, dạo gần đây nàng ta cứ như trúng vào thời kì mãn kinh hay sao ấy, cảm xúc rất không ổn định…”
“Ngươi mới rơi vào thời mãn kinh ấy!” Tức giận lườm hắn một cái, giọng nói Bách Lí Ngự Vũ lầm bầm vang lên.
Từ chối cho ý kiến xua tay áo, được cái vị Đái chấp sự này rất tốt tính, không chút tức giận, vẫn tiếp tục cầm một khối ngọc giản đã chuẩn bị xong từ sớm, lại lần lượt xem lệnh bài của bọn họ, phút cuối cùng mới khẽ gật đầu, cười nói: “Tiền quản sự đúng là người có đức có tài, dấn thân vào nhiệm vụ vận chuyển vật tư Bắc Châu nguy hiểm như thế, tận lực vì Bắc Châu, thật sự rất đáng quý!”
Ách, người có đức có tài sao?
Không khỏi sững sờ, khuôn mặt Trác Uyên lộ ra vẻ kỳ quái, bất giác che lại một chút.
“Sao vậy, lời mà lão phu vừa mới nói có chỗ nào không ổn sao?”
Không khỏi nghi hoặc nhìn Trác Uyên một chút, lão giả kia lại cầm khối ngọc giản kia cẩn thận xem một chút thêm lần nữa, lại nhìn về phía Trác Uyên nói: “Phần danh sách này đã đổi mới trong ba ngày qua rồi, sẽ không sai đâu. Theo danh sách đổi mới của quý gia tộc gửi tới, trong lần vận chuyển vật liệu này, đội ngũ bao gồm có Tiền Phàm quản sự, còn có cả phu nhân Tiền Vũ phụ trách, vừa mới nãy ta có xem qua dao động linh hồn của hai vị, cũng không có gì sai biệt, sao... Sao có thể có vấn đề gì được nhỉ?”
Đùng!
Giống như một tiếng chuông rền gõ vang, sấm sét nổ tung cả thiên khung, đầu Trác Uyên ầm một tiếng liền nổ tung. Dường như trong nháy mắt đã bị choáng ngay tại chỗ, vẻ mặt không thể tin được nhìn về phía Đái chấp sự, sắc mặt kỳ quái không nói ra được gì: “Ngươi nói cái gì cơ, phu thê Tiền Phàm Tiền Vũ…Cùng nhau vận chuyển vật tư sao?”
Bách Lí Ngự Vũ cũng không khỏi có chút mơ hồ, không rõ ràng cho lắm mà nhìn lão đầu kia, ngơ ngác phản ứng không kịp. Đợi lúc nàng ta hiểu được mọi chuyện, lại quay sang nhìn về phía Trác Uyên, bỗng nhiên gương mặt hơi ửng đỏ, bên trong ánh mắt còn tràn đầy hận ý, cắn răng nghiến lợi thấp giọng nói: “Hay cho tên tiểu tử thối nhà ngươi, dám chiếm tiện nghi của ta cơ đấy?”
“Ai muốn chiếm tiện nghi của ngươi, việc này ta cũng không biết, được chưa?”
“Ừ, ai dám tin ngươi không biết, không phải tất cả bọn họ đều nghe theo ngươi sao?”
“Ách, đúng vậy, đều nghe theo ta, nhưng chuyện này...”
Bờ môi không khỏi run run, biểu cảm trên khuôn mặt của Trác Uyên vô cùng kỳ quái, sau đó vừa tức giận quay đầu nhìn về phía đám người còn lại, trong mắt đều là ánh nhìn khủng bố như muốn ăn tươi nuốt sống người ta.
Trác Uyên làm việc đều có nguyên tắc của mình, hắn là người đã có thê thất, vị trí thê tử này cũng không thể tuỳ tiện để cho người ta ưng dùng là dùng được, cho dù là giả, hắn cũng sẽ không đóng vai giống như lần trước với Thượng Quan Khinh Yên.
Nhưng lần này, vào thời điểm mấu chốt như thế, hắn lại ngu ngu ngơ ngơ, không biết rõ tình hình thế nào, liền bị sắp xếp cho một cái thân phận như thế, khiến hắn đâm lao thì phải theo lao, không biết nên chọn con đường nào.
Nếu là nhận, trong lòng mình không được thoải mái, nếu như không nhận, hắn không thể hòa hợp được với gia chủ. Nếu như lúc này mà để lộ, thật sự là lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Mà đội hộ vệ của thương đội, nhìn thấy hai người Trác Uyên lẫn Bách Lí Ngự Vũ đều mang biểu cảm âm trầm như thế, cũng nhịn không được cảm thấy lo sợ, khiếp đảm cúi thấp đầu.
Sâu kín bọn họ một chút, Đái chấp sự nhíu chặt lông mày lại, một mặt kỳ quái: “Ôi... Làm sao thế, các ngươi không phải là phu thê sao?”
Trầm mặc một lúc, hai người liếc mắt nhìn nhau đều ngậm miệng không nói, ai cũng không muốn thừa nhận trước.
Lông mày khẽ nhíu một cái, mối nghi ngờ trong lòng Đái đợi chấp sự càng mọc nhanh thành bụi. Quan sát hai người trước mặt đang nhìn nhau một hồi lâu, không khỏi dần dần hiện lên lòng cảnh giác, bước chân cũng đang chậm rãi lui về phía sau, ngón tay khẽ nhúc nhích, rất hiển nhiên là đang muốn gọi người đến động thủ, bắt cổ toàn bộ bọn họ lại.
Cứ như vậy, quả nhiên chuyến vận chuyển này của bọn họ đã thất bại trong gang tấc. Mặc dù, trong đội hình bọn họ có một Kiếm Vương tồn tại là Bách Lí Ngự Vũ, nhưng Hải Minh Tông khác hoàn toàn với Tứ Tông còn lại, đừng nói là người mạnh nhất Bắc Châu, u Dương Lăng Thiên đang ở trong tòa thị trấn này, vỏn vẹn ba người mạnh nhất của các châu khác cũng đều chạy tới tụ tập ở nơi này.
Đến lúc đó, một khi đã lâm vào cuộc chiến, Bách Lí Ngự Vũ hai quyền khó địch bốn tay, nhất định khó mà giành được thắng lợi. Nàng ta thân là Kiếm Vương, bản thân muốn chạy thì không ai cản nổi, nhưng toàn quân bọn họ nhất định sẽ bị diệt sạch.
Nhưng đúng vào thời khắc nguy cấp như vậy, hai người Trác Uyên và Bách Lí Ngự Vũ lại không muốn bày ra một màn cứu nguy. Chỉ vì trong lòng bọn họ có những nguyên tắc không thể vượt qua, không cho phép bọn họ làm như vậy!
Lòng cảnh giác của Đái Thiên Sầu càng ngày càng mạnh, thậm chí đã giơ một cánh tay lên. Ngay sau đó, sợ rằng chỉ cần lão ta thoáng vung tay lên một cái, chuyện đại chiến một trận với Hải Minh Tông, đoán chừng không thể tránh được rồi.
Tất cả mọi người run lẩy bẩy mà quan sát tất cả mọi chuyện, trong lòng hoảng sợ vô cùng, đồng thời ánh mắt nhìn về phía hai người Trác Uyên, tràn đầy vẻ khẩn cầu.
Hai vị, mặc kệ các ngươi ai, đều tới cứu giá đi chứ, chẳng lẽ nhận cái hôn nhân giả này khó khăn như thế sao? Cũng không phải để các ngươi đi đến suốt đời đâu mà, phải đến mức đó sao!
Hơn nữa nếu các ngươi còn không chịu nhận, thì thật sự muốn cùng nhau đi đến cuối đời thật đấy…
Khuôn mặt khẽ run lẩy bẩy, mọi người thấy ngón tay của Đái chấp sự đã hơi uốn lượn, liền bị dọa cho muốn tè ra quần!
“Cha, mẹ, con đói! Hai người các ngươi cãi nhau thì thôi, nhưng hai người còn mặc kệ luôn cả cái bụng rỗng này của con sao?”
Nhưng ngay tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, chợt một tiếng nói như tiếng cất lên từ trên trời vang lên từ trong xe ngựa ở phía sau đám người. Ngay sau đó, bỗng nhiên Tước Nhi chui cái đầu nhỏ ra, mặt mũi tràn ngập tức giận nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ, nũng nịu giận dỗi nói.
Trước mắt bất giác phát sáng hết cả lên, trong nháy mắt mọi người đã nhìn thấy được hi vọng sống sót. Một tên hộ vệ vội vàng đi tới lại gần bên người Tước Nhi, ôm nàng xuống, mang nàng tới trước mặt Đái chấp sự, cười quyến rũ nói: “Đái chấp sự đừng hiểu lầm nhé, đám người Tiền quản sự sao có thể không phải là vợ chồng được chứ? Ngươi nhìn xem, hài tử của hai người bọn họ cũng lớn như vậy rồi này!”
“Vậy vừa rồi, hai người bọn họ?” Lông mày khẽ nhếch lên một cái, vẻ mặt Đái Thiên Sầu vô cùng nghi hoặc nói.
Bất giác mỉm cười một tiếng, sau khi tên hộ vệ kia quay đầu nhìn hai người Trác Uyên một chút, lại nhìn về phía Đới chấp sự, bất đắc dĩ thở dài: “Dạo gần đây hai người phu thê bọn họ, bởi vì chút chuyện lông gà vỏ tỏi mà cãi cọ, gây gổ với nhau. Tiền quản sự còn uy hiếp tẩu tử nữa cơ, chuyện này không… Bây giờ, mối mâu thuẫn này vẫn chưa giải quyết được!”
“À… Hóa ra mọi chuyện là vậy sao!”
Hiểu rõ gật đầu, Đái chấp sự không khỏi thở dài một hơi, lại nới lỏng cảnh giác, đi tới trước mặt Trác Uyên, khẽ cười một tiếng nói: “Tiền quản sự, mười năm tu mới được mối nhân duyên thuyền độ, mà trăm năm mới tu được mối nhân duyên chung chăn chung gối đấy. Cặp phu thê các ngươi cần gì đến nỗi phải có chuyện gì không thể nói ra được chứ?”
Thở hắt một hơi thật dài, Trác Uyên mắt lườm Bách Lí Ngự Vũ một chút, lại trưng ra một mặt lạnh nhạt nói: “Ta không có cái kiểu nương tử như nàng ta!”
“Ha ha, còn ta thì không có cái loại nam nhân như ngươi đâu!” Tức giận trừng Trác Uyên một cái, Bách Lí Ngự Vũ cũng chế nhạo lại, mắng to thành lời.
Chuyện mà hai người nói ra đều là sự thật, chỉ là hiện tại, lời nói ấy lọt vào tai Đái Thiên Sầu, lại giống một cặp phu thê đang cãi nhau đến độ muốn ly hôn đến nơi, đều là chuyện trong nhà, là chuyện nhỏ nhặt mà thôi.
Kết quả lão ta cũng chịu mỉm cười khẽ lắc lắc đầu, từ chối cho ý kiến, chắp tay cúi đầu nói: “Hai vị, các ngươi không nên làm ầm làm ĩ nữa đâu, nhất là còn gây gổ trước mặt hài tử nữa, ha ha ha... Ảnh hưởng không tốt lắm đâu. Vừa hay, chư vị đã vất vả đánh xe vận chuyển nguyên cả một đường rồi, bọn ta đã sắp xếp chỗ dừng chân cho các vị từ sớm, để cho các vị nghỉ ngơi thêm mấy ngày. Nếu các vị không gấp gáp muốn quay trở về, cũng có thể dạo chơi đây đó ở mấy vùng lân cận quanh vùng giáp Bắc Hải này của bọn ta cũng được. Phải biết rằng, nơi giáp Bắc Hải này là thế giới thần tiên đấy nhé. Cho dù người địa phương của Bắc Châu cũng rất khó có cơ hội tới đây để tìm tòi, thăm thú cảnh vật quanh co, khúc khuỷu nơi đây, Linh Sơn Hải Thạch cũng không phải thứ mà bình thường có thể nhìn thấy được!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!