Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Đây... không phải hắn đâu!”  

             Lông mày không khỏi hơi run mạnh một cái, người kia sâu kín quan sát khuôn mặt hai cha con Trác Uyên đang tràn ngập ánh sáng chói chang như ánh dương một chút, lại nhìn về phía những chiếc xe phía trước, khuôn mặt thật thà chất phác, phất tay với mấy tên hộ vệ của hắn một chút, không khỏi liền cười nhạo một tiếng, quát to: “Tề chấp sự, tông chủ nói rằng những người kia nguy hiểm lắm đấy. Mà chỉ có ba người thôi, còn có một thành viên là nữ nữa, bảo bọn ta cẩn thận một chút, đừng có đánh rắn động cỏ, phát hiện thì lập tức bẩm báo trở về, nhưng mà bọn họ... Ha ha ha...”   

             “Làm sao, ngươi đang xem thường bọn ta đấy sao?”  

             Tròng mắt bất giác trừng một cái, Trác Uyên không khỏi mạnh mẽ đấm thùm thụp vào ngực mình, mặt mũi tràn đầy không phục nói: “Bọn ta cũng rất mạnh đấy nhé, nếu không sao bọn ta có thể làm được công việc vận chuyện vật tư chiến lược này được?”   

             Khuôn mặt nhịn không được mà co quắp cả lại, người kia bất giác cười khan một tiếng, bất đắc dĩ gật gật đầu: “Đúng đúng, các ngươi đúng thật là rất mạnh, mà ta còn có nhiệm vụ cần làm nữa, không thể tiếp tục trò chuyện được, hẹn gặp lại nhé!”   

             Nói xong, người kia liền vèo một tiếng, không thấy bóng dáng đâu nữa!   

             “Ôi, cái người này, ngươi có ý gì vậy, không phải muốn tìm hiểu tiểu nữ hài này sao, sao lại không mang bọn ta đi đến gặp tông chủ của các ngươi chứ?” Dường như Trác Uyên cảm thấy có chút không phục, vội vã kêu lên.  

             Thế nhưng không kịp đợi cho hắn nói cho nốt câu, tên mập mạp kia đã vung tay lên, bất đắc dĩ cắt ngang lời hắn nói: “Tiền quản sự à, bọn họ đang làm chuyện đứng đắn đó, ngươi chớ có làm loạn bọn họ nhé, mau lên đường thôi.”   

             “Vậy cũng không được, không phải bọn họ muốn tìm người nguy hiểm sao, ta cũng rất mạnh, bọn họ không thử loại trừ ta một chút xíu nào sao, không thể như vậy được đâu?”   

             Cổ Trác Uyên không khỏi gân lên, dường như Trác Uyên có chút không phục, sau đó quay đầu nhìn về phía khuôn mặt nhỏ của Tước Nhi đang bĩu bĩu môi, sắc mặt ỉu xìu nói: “Tước nhi à, ngươi phải tin tưởng phụ thân ngươi đấy nhé, thật sự phụ thân của ngươi rất rất mạnh đó nha!”  

             Bất giác hừ nhẹ một tiếng, Tước Nhi không thèm để ý tới hắn, thẳng thừng chui tọt vào trong xe. Cái tên mập mạp kia thấy vậy, lại nhịn không được mà bật cười lên tiếng: “Làm cha ai cũng muốn thể hiện chút mặt mũi trước mặt hài tử một phen nhỉ, ai cũng không ngoại lệ, ha ha ha...”   

             “Đúng vậy đó, vậy các ngươi... Thật sự không thử loại bỏ ta sao?” Khẽ gật đầu, Trác Uyên thở dài một tiếng, lại nhìn về phía cái tên mập mạp kia, mang theo hi vọng nói: “Xem như các ngươi cảm thấy ta rất nguy hiểm được không, cũng có thể loại bỏ một chút hiềm nghi mà!”  

             Bất đắc dĩ trợn trắng mắt một cái, lúc này cái tên mập mạp kia mắng to: “Ngươi nguy hiểm cái rắm ấy, một tên quản sự của Tiền gia thôi mà, tu vi vẫn chưa tới Hóa Hư Cảnh nữa, lấy gì để có thể thử loại bỏ nào? Hơn nữa người mà tông chủ muốn tìm lại có thể xuất hiện ngay dưới mắt thế này sao, thế thì còn cần toàn tông bọn ta phải động thủ hả? Ngươi làm như là mấy phần tử nguy hiểm đang ẩn náu kia rất ngu ngốc ý, chạy đến chỗ bọn ta để tự giăng đầu vào lưới sao?”   

             “Thế nhưng bọn họ nói muốn tìm một tiểu cô nương...”  

             “Thiên hạ có nhiều tiểu cô nương như vậy, ngươi cho rằng sẽ xảy ra trên đầu nữ nhi của ngươi sao? Mau mau cút, đừng có cản trở lão tử làm việc nữa, hừ!” Mạnh mẽ khoát tay áo, lúc này cái tên mập mạp kia hạ lệnh đuổi khách.  

             Không khỏi hung hăng bĩu môi, khuôn mặt Trác Uyên mang đầy nỗi phiền muộn, vẫy vẫy tay một cái rồi dẫn hộ vệ lái xe rời đi. Chỉ là trước khi đi, bên trong mái hiên của chiếc xe vẫn truyền ra từng tiếng nói lừa gạt: “Tước Nhi à, ngươi nhất định phải tin tưởng ta đó, bọn họ không có tra hỏi, lấy lời khai của phụ thân ngươi, không phải là vì ta không mạnh, không giống mấy cái phần tử nguy hiểm kia. Mà do bọn họ nhận thức được ta là một người đáng tin cậy đó, ngươi có hiểu không vậy…”   

             Phụt!  

             Đã sớm nghe được động tĩnh, một đám người chạy tới nơi này để xem trò mua vui, sau khi nghe được lời này của Trác Uyên, đều không khỏi cười khẽ một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu.  

             Đây chính là vị phụ thân, trước mặt con cái đều luôn muốn phô ra cái vẻ mạnh mẽ của mình, không thể để bản thân bị coi thường được. Tưởng tượng lại người cha của mình năm đó, sao lại không giống như vậy chứ, khoác lác không thèm làm nháp thử trước nữa cơ!  

             Bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó tất cả đám người đều giải tán đi hết, chỉ là những chiếc xe này của Trác Uyên, bọn họ đều đã ghi sâu, in tạc trong lòng…  

             Ong ong!  

             Một đạo không gian ba chiều phát ra, bốn chiếc xe ngựa thương đội vẫn tiếp tục lên đường, hướng thẳng mục tiêu tiếp theo mà cất bước về phía trước. Ngay giây sau đó, khi đội xe kia đi ra khỏi kết giới, một bóng người xinh đẹp vù một cái, bỗng nhiên chui vào bên trong xe, không thể nghi ngờ gì nữa, nàng ta chính là Bách Lí Ngự Vũ.   

             Lệnh bài thân phận của nàng ta còn chưa tới nơi, cho nên bên trong những tông môn này, nàng ta không thể đi theo cả thương đội tiến vào được!  

             “Thế nào, làm xong rồi sao?” Trong mắt nàng ta lóe lên chút tinh anh, Bách Lí Ngự Vũ mang theo vẻ mặt hi vọng nhìn về phía Trác Uyên.  

             Bật cười một tiếng, Trác Uyên vẫn vui vẻ đáp lời: “Đương nhiên rồi, vừa mới nãy, ta còn làm loạn một trận ở Hải Vân Tông bên kia đấy, đã để cho một số bộ phận đệ tử nhớ kỹ thương đội của chúng ta rồi. Vào trước là chủ*, cho rằng chúng ta là người quang minh chính đại, là người ngoài sáng, còn người bọn họ muốn điều tra, tìm kiếm là ở trong tối. Cứ như vậy, một truyền mười, mười truyền trăm, chuyện điều tra của Hải Vân Tông đối với chúng ta có thể nói là tự động không thèm để ý đến luôn ấy chứ."  

             Note: Vào trước là chủ: ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo  

             “Có đôi khi, cái lối tư duy theo quán tính chính là một mảnh vải che mắt, chính bản thân tự che mờ đi đôi mắt của mình. Bọn họ cho rằng chúng ta ở Hải Vân Tông chỉ thoáng xuất hiện qua một chút vậy thôi, điều đó đồng nghĩa với việc không còn phải quan tâm đến chuyện có loại bỏ, chọn lọc nữa hay không. Cứ như vậy, cho dù đường đi của chúng ta có chỉ lên trời, tùy ý phi nước đại, bọn họ cũng sẽ không để chúng ta vào mắt đâu. Mộ Dung Liệt tìm người để giúp một tay mà như thế này, thì cho dù có điều động thêm nhiều người cũng chỉ tốn công vô ích. Bởi vì chúng ta xuất hiện ngay dưới mí mắt của bọn họ luôn mà, bọn họ sẽ không rảnh hơi lại kiểm tra chúng ta đâu, đây gọi là dưới ánh đèn đen đấy!”   

             “Có thể như vậy được luôn sao, ngươi, cái tên tiểu tử này cũng có kinh nghiệm chuyên môn phết đó chứ, có thể dễ dàng lừa gạt để băng qua Nam Châu Kiếm Thần được nhỉ!”    

             Bộp một tiếng, Bách Lí Ngự Vũ vỗ mạnh một cái vào cánh tay của Trác Uyên, vẻ mặt vui vẻ, thích chí kêu lên. Khuôn mặt không nhịn được có chút co quắp lại, Trác Uyên đau đến  nhe răng trợn mắt, tức giận trừng nàng ta một cái: “Có lời cần nói thì cứ nói, đừng có hở tí là lại động thủ, không phải ngươi cũng không biết công lực của mình, xém chút nữa là đánh cho ta trọng thương luôn rồi đấy!”   

             Nàng ta khẽ lè cái lưỡi đáng yêu ra, Bách Lí Ngự Vũ không khỏi khẽ cười một tiếng, có chút ngại ngùng rụt đầu, ánh mắt nhìn về phía Trác Uyên tràn đầy vẻ ái ngại, có lỗi.  

             Bất đắc dĩ trợn trắng mắt một cái, Trác Uyên cũng không thèm để ý tới nàng ta, chỉ là hắn phải hít tận mấy ngụm khí lạnh, sờ sờ lên cánh tay đã có chút đỏ ửng, sưng tấy lên, ánh mắt bất giác có chút giật mình lo lắng, thầm oán than trong lòng.  

             Ôi, lúc đầu định bụng chuyến đi đến Bắc Châu lần này sẽ bí mật hành động, ai mà ngờ không cẩn thận lại đụng phải người của Bất Bại Kiếm Tôn, sau khi vất vả giải quyết mọi chuyện xong xuôi, hắn lại chọc phải Liệt Dương Kiếm Thần.  

             Kẻ có thể bàn điều kiện với Bất Bại Kiếm Tôn, bởi vì hắn ta có dục vọng, trong lòng hắn ta có ma mới có thể lợi dụng. Nhưng dòng dõi Mộ Dung gia này lại chính tông quá mức, đi theo con đường hoàn toàn đối nghịch với con đường hắn đi, nên không thể hợp tác với nhau được.    

             Kể từ đó bị Liệt Dương Kiếm Thần để mắt tới, thật sự phiền phức quá đi mất!  

             Vô dục tắc cương*, là người quá chính phái, quả nhiên không thể hòa hợp với hắn được, khó có thể đối phó, dựa vào...  

             Note: Vô dục tắc cương: Ý chỉ người không có dục vọng, ham muốn, mong ước gì  

             Hít một hơi thật sâu, Trác Uyên chậm rãi dựa lưng về phía sau, khẽ nhắm đôi mắt lại, nhắm mắt trầm tư. Đám người trông thấy hắn đang tự hỏi chính mình như vậy, cũng không đi quấy rầy, mỗi người tự làm tốt chức vụ của mình.  

             Cứ như vậy, bốn chiếc xe ngựa hoàng gia lại bôn ba trên nền đất tuyết, phi nhanh tiến thẳng về phía trước. Khi gặp được tông môn nào thì tiến vào bên trong, vận chuyển đồ tiếp tế, còn quãng thời gian còn lại đều lên đường đi tiếp.   

             Kết quả cứ theo đà đó, ngót nghét đã một tháng trôi qua, hai tháng đi qua, cuối cùng sau khi năm tháng trôi qua. Sau khi chiếc xe ngựa của Trác Uyên vận chuyển vật tư cho hai tông môn. Cuối cùng cũng chạm mốc đích đến chuyến đi lần này của bọn họ, là nơi giáp cạnh Bắc Hải, ở trước Hải Minh Tông!  

             Ngẩng đầu quan sát núi tuyết mênh mông kia, cao thẳng tới chân trời, Trác Uyên không khỏi thở hắt ra một hơi thật dài, trong mắt bất giác có chút giật mình lo lắng, lạnh nhạt lên tiếng: “Tất cả lệnh bài thân phận của mọi người đều đã chuẩn bị xong hết chưa vậy?”  

             “Đã xong hết rồi!” Đám người đồng thời hét to, ánh mắt kiên định, dù sao đây cũng chính là mục đích cuối cùng của bọn họ.  

             Chỉ có Bách Lí Ngự Vũ nhìn những người khác một chút, không khỏi bất đắc dĩ bĩu môi nói: “Hải Minh tông thật sự là một nơi rất nguy hiểm đấy. Bây giờ cao thủ đông như rừng, đều tề tụ ở nơi này. Xem ra lần này ta phải trốn xa một chút, tránh cho để bị phát hiện!”  

             “Lãnh Vũ Kiếm Vương, không cần như vậy đâu ạ!”  

             Không khỏi khẽ cười một tiếng, một ánh sáng lóe lên trong tay một gã hộ vệ xuất hiện một cái lệnh bài quen thuộc, giống hệt cái treo trước cổ những người còn lại, cúi người đưa ra, cười nói: “Ba ngày trước, chúng ta đi qua cái trấn nhỏ kia, lệnh bài thân phận của ngươi cũng kịp lúc đưa tới nơi. Cho nên lần này ngươi đều giống với bọn ta, đều là người có thân phận đứng đắn, không còn là hộ ở nhờ nữa, có thể quang minh chính đại tiến vào rồi!”  

             Cơ thể bất giác run rẩy một cái, Bách Lí Ngự Vũ liền sững sờ, nhìn hắn ta một cái thật sâu, trong mắt tràn đầy ánh sáng rạng rỡ: “Ba ngày trước đã đưa tới rồi, sao bây giờ ngươi mới chịu thò tay ra đưa cho ta?”   

             “Là tiên sinh bảo ta cất giấu trước cái đã, nói đến lúc đó làm niềm vui bất ngờ cho ngươi!”    

             Bất đắc dĩ nhún vai, người kia bất giác khẽ cười một tiếng, nhìn về phía nơi mà Trác Uyên đang dựa lưng. Trái tim Bách Lí Ngự Vũ khẽ rung động một chút, cũng không hiểu tại sao lại cứ nhìn chằm chằm về phía Trác Uyên.   

             Bất giác bật cười một tiếng, Trác Uyên nhìn chằm chằm nàng ta, trêu đùa: “Cũng không thể xem như niềm vui được, chỉ là Lãnh Vũ Kiếm Vương một thân một mình hành động đã quen, ngay từ đầu còn không muốn cái lệnh bài thân phận này nữa cơ. Ta không chắc rằng, bây giờ Kiếm Vương đại nhân có đồng ý hành động chung với bọn ta hay không, nhận được cái lệnh bài chứng minh thân phận này, cho nên… Nhưng mà xem ra, Kiếm Vương đại nhân vẫn muốn hành động với chúng ta đó nhỉ, ha ha ha...”  

             “Hừ, ai mà thèm hành động với các ngươi chứ, ta chỉ sợ các ngươi hành động bất lợi, dẫn đến phiền phức, hỏng đại kế của lão nương thôi!”  

             “À, nói như vậy... Là Lãnh Vũ Kiếm Vương không muốn đi vào với bọn ta rồi nhỉ, nên cũng chẳng cần miếng lệnh bài này luôn? Đã vậy chỉ có thể hủy nó thôi!”   

             “Này này này…Ai nói, đã mất công làm xong, sao lại không muốn?” Không khỏi quýnh hết cả người lên, Bách Lí Ngự Vũ vội vàng cầm tấm lệnh bài kia vào tay, nắm thật chặt, hung ác trừng Trác Uyên một cái.  

             Cười nhạt một tiếng, Trác Uyên khẽ gật đầu, trong mắt thoáng qua một tia sáng lạn, thì thào lên tiếng: “Thế nhưng... Cầm cái lệnh bài này, chính là thành viên chân chính của đội ngũ đi thực hiện nhiệm vụ Bắc Hải lần này, phải nghe lệnh của ta…”  

             Cơ thể có hơi run lên một cái, tay Bách Lí Ngự Vũ cầm lệnh bài kia có nới lỏng ra một chút nhưng nhanh chóng nắm chặt lại, chỉ là trong miệng phát ra âm thanh nhỏ nhẹ như tiếng muỗi vang lên, ong ong nói: “Trước kia…Không phải đã là thành viên chân chính rồi sao…”   

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!