“Này, nhìn ngươi bình thường có vẻ gian trá xảo quyệt, sao lần này lại ngốc như vậy?”
Bách Lí Ngự Vũ thâm sâu nhìn hắn, bất giác có hơi bất ngờ, trêu chọc nói: “Ngươi không sợ nàng ta thật sự phá hủy thần hồn của ngươi à, ngươi sẽ chết không toàn thây đấy, đến cơ hội khóc cũng không có đâu?”
“Hahaha… trước kia ta đã trải qua biết bao nhiêu hiểm cảnh, chút nhỏ nhặt này tính là gì?”
Trác Uyên thở ra một hơi dài, từ chối cho ý kiến nói: “Vẫn là câu nói đó, nếu như muốn trả mạng thì phải thật chân thành, để cho người ta có được cơ hội lấy mạng của ngươi. Chỉ có điều lần này, lĩnh vực song hồn của ta thật sự quá mạnh, cho dù nàng ta có dốc hết toàn lực cũng không giết được ta. Ngay cả khi long hồn của ta có bị tổn hại thì không gian lĩnh vực vẫn có thể hấp thu được những thương tổn đó, chỉ cần không vượt quá giới hạn là được. Nói chung, ta lại nhặt về được cái mạng!”
Bách Lí Ngự Vũ không ngừng nhìn chằm chằm Trác Uyên, trong mắt có chút kinh ngạc, nàng ta bất giác cười ra tiếng: “Ngươi thật là kỳ lạ, báo ân thôi mà còn muốn bồi thường bằng cả mạng sống của mình!”
“Nếu là báo ân bình thường, ta đương nhiên sẽ có cách bồi thường, đáng tiếc là con đường của nàng ấy và ta không giống nhau. Đừng nói là nàng ấy xem thường sự giúp đỡ của ta, cho dù ta có thể giúp nàng ấy được chuyện gì thì cũng sẽ vấy bẩn con đường của nàng ấy thôi, khiến người ta không vui, còn nói gì đến báo ân nữa chứ? Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn có mạng. Có điều cái mạng này của ta vẫn còn có chỗ hữu dụng, không muốn vô duyên vô cớ vứt bỏ, vậy nên cho nàng ấy cơ hội để lấy đi. Nàng ấy lấy không được, vậy là chuyện của nàng ấy, dù sao ta cũng đã an tâm, cũng hiểu rõ phần ân tình này rồi!”
Bách Lí Ngự Vũ khẽ chớp mắt, vẻ mặt mơ hồ, cười nhẹ ra tiếng: “Lần đầu tiên ta nghe thấy kiểu suy nghĩ như vậy đấy, rất mới lạ!”
“Báo ân báo thù, nói cho cùng vẫn nằm ở hai chữ an tâm, ta không nợ người, người không nợ ta, làm được chuyện này là được rồi. Chỉ cần bản thân ta an tâm, ơn thù này kết thúc như thế nào đều không sao cả, trong mắt ta, chẳng qua đều là hình thức mà thôi.”
“Ừm, quả thực như vậy, cho dù là ơn thù gì đi nữa thì nói cho cùng đều là một tia vướng bận trong lòng, hiểu được cái vướng bận này là được rồi, cần gì phải quan tâm nó như thế nào chứ?”
Bách Lí Ngự Vũ khẽ gật đầu, nét mặt trở nên hơi nghiêm túc, sau đó trịnh trọng nhìn hắn: “Vậy thì bây giờ, bổn cô nương cho ngươi một cơ hội, thêm một cái vướng bận, như thế nào?”
Trác Uyên nhíu mày một cái, nhìn nàng ta một cái thật lâu: “Ngươi muốn làm gì, ta còn có cái gì có thể vướng bận nữa à?”
“Ngươi đương nhiên là có rồi, hơn nữa còn là một ân tình rất lớn nữa!”
Soạt một tiếng, Bách Lí Ngự Vũ nhanh chóng đi đến bên cạnh Trác Uyên, hai mắt nàng ta chân thành tha thiết nhìn chằm chằm Trác Uyên, không nhúc nhích: “Họ Tiền, ngươi cảm thấy bổn cô nương như thế nào?”
Thân thể nhịn không được run lên, toàn bộ người trên xe nghe thấy Lãnh Vũ Kiếm Vương đột nhiên đưa ra một nghi vấn như vậy không khỏi ngơ ngác, sững sờ cả người, kinh ngạc nhìn qua bên này.
Vị Kiếm Vương đại nhân này muốn làm gì, thổ lộ với tiên sinh sao?
Mẹ nó (*), gọn gàng dứt khoát vậy luôn, thật sự quá dũng cảm rồi, không giống nữ nhân chút nào… à không, thật có phong cách của Kiếm Vương mà!
(*) Mẹ nó (我擦): ban đầu nghĩa của từ này là bạn làm tôi xấu hổ, được dùng để thể hiện sự hài hước. Nhưng nó gần như bị cư dân mạng dùng để thể hiện sự hài hước.
Mí mặt giật nhẹ, tất cả người trên xe đều nhìn về phía Trác Uyên, trong mắt đều là sự mờ ám. Tiên sinh, có thể lôi kéo được Kiếm Vương, cho dù là đối với ngài hay với tất cả chúng ta mà nói thì đều có lợi ích hết sức to lớn đó.
Nữ tử người ta đã chủ động như vậy rồi, ngài cứ tạm chấp nhận đi, cho dù đây là một con hổ cái, nhưng suy cho cùng cũng là hổ, rất có lực uy hiếp với bên ngoài đấy.
Trác Uyên hung hăng liếc bọn họ một cái, khiến cho bọn họ bớt lộn xộn lại, rồi mới quay đầu lại nhìn vào đôi mắt tràn đầy hy vọng của Bách Lí Ngự Vũ, trong mắt không khỏi có chút nghi hoặc: “Ách… Ngự Vũ cô nương, những lời này là có ý gì?”
“Chính là nói, bình thường ta đối xử với ngươi như thế nào đó!”
“Chẳng ra sao cả!” Trác Uyên mặt không biểu tình, lập tức nói.
Da mặt Bách Lí Ngự Vũ không khỏi co rút, lập tức nổi giận, nắm lấy cổ áo của Trác Uyên nói: “Ngươi nói cái gì, chẳng ra sao cả? Ngươi lặp lại lần nữa cho cô nãi nãi nghe thử nào?”
“Ách, Ngự Vũ cô nương bớt giận, tuyệt đối đừng nổi nóng, tiên sinh luôn khá đay nghiến, ngài đừng so đo với hắn mà!” Mọi người nhìn thấy con hổ cái này sắp nổi giận, vội vàng xua tay, đi lên khuyên can.
Sau khi cân nhắc một lúc, Bách Lí Ngự Vũ không biết suy xét cái gì, lập tức thả Trác Uyên ra, ổn định lại tâm trạng, bỗng nhiên lộ ra một giọng nói ngọt ngào nở nụ cười: “Tiền tiên sinh, nói chuyện phải dựa vào lương tâm. Mặc dù bình thường ngươi nhìn không giống người tốt, làm việc cũng không giống người tốt chút nào, nhưng vẫn có một vài điểm không tệ, có ơn tất báo. Ngay cả mạng sống của mình cũng có thể lấy ra báo ân, bổn cô nương xem trọng nhất hảo hán có tình có nghĩa như ngươi!”
“Có chuyện mau nói, có rắm mau thả, không có chuyện gì thì đừng lải nhài lải nhải!” Trác Uyên giương mắt liếc nàng ta, hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng nói.
Khóe miệng run rẩy dữ dội, Bách Lí Ngự Vũ giận đến run người, hung tợn nhìn hắn chằm chằm, hai tay siết chặt, hàm răng nghiến lại, nhưng một lúc sau lại lần nữa thở ra một ngụm khí đục, đè nén lửa giận trong lòng, nhưng vẻ mặt cũng không còn nhiệt tình như vừa nãy nữa, dáng vẻ giống như đang thương lượng hơn, lạnh lùng nói: “Ta nói này họ Tiền, khi ở trấn Phong Sương, bổn cô nương vì yểm hộ cho ngươi thoát khỏi hiểm cảnh, mà một mình ở lại đối phó với Mộ Dung Liệt, có được tính là ân nhân cứu mạng của ngươi không? Có phải ngươi cũng nên báo đáp không?”
“Không tính!”
“Vì sao?”
“Ngươi là hộ vệ Bách Lí Ngự Thiên đưa cho ta, làm chuyện gì cũng đều là chuyện nên làm, bảo vệ ta càng là đạo lý hiển nhiên, tại sao ta phải xem ngươi như ân nhân cứu mạng mà báo đáp chứ?”
Trác Uyên giương mắt nhìn nàng ta, ra vẻ dĩ nhiên nói. Trong lòng Bách Lí Ngự Vũ bất giác nghẹn lại, nàng ta có hơi nghẹn lời nhưng vẫn cố gắng ngụy biện cho mình: “Nhưng phiền phức ở trấn Phong Sương là do ngươi gây ra, không thì sao chúng ta lại gặp phải Mộ Dung Liệt chứ? Ta xử lý phiền phức cho ngươi, ngươi không nên báo đáp thêm một chút sao?”
“Ta nói rồi, bây giờ ngươi là thuộc hạ của ta, làm bất cứ chuyện gì cũng là chuyện nên làm, kể cả chuyện nghe theo phân phó của ta, bảo vệ ta an toàn, đều là trách nhiệm của ngươi, báo đáp cái gì chứ?”
Trác Uyên nhìn chằm chằm vào ánh mắt tràn đầy khát vọng kia của nàng ta, gằn từng chữ một mà nói: “Hơn nữa, cho dù muốn thưởng thêm cho ngươi, thì ở trấn Phong Sương ta đã đưa rồi. Nếu lão tử không đưa thần kiếm của lão tử cho ngươi dùng, thì chẳng phải ngươi đã bị Mộ Dung Liệt đánh cho thê thảm rồi sao? Bổn công tử giúp ngươi giữ lại được mặt mũi, thậm chí là bảo toàn được tính mạng, đây chẳng phải là phần thưởng lớn nhất với ngươi rồi sao?”
“Nhưng nếu như ngươi không đưa thần kiếm cho ta, thì bản thân ngươi không chạy được đâu, đó là chuyện ngươi nên làm mà!”
“Với tư cách là chủ tử của ngươi, cho ngươi bất cứ lợi ích nào, không phải là nên làm mà là ân huệ, vậy nên ngươi nên cảm ơn ta mới phải, bởi thân là một nô tài, mọi thứ của ngươi đều là của ta!”
Khẽ gõ nhẹ vào mũi của Bách Lí Ngự Vũ, Trác Uyên không khỏi cười tà một tiếng, nói rõ chức trách của mình cho nàng ta nghe, sau đó dường như nhớ ra chuyện gì, nói: “Phải rồi, ma kiếm của ta đâu, sau khi ngươi trở lại sao còn chưa trả cho ta nữa?”
Thân thể Bách Lí Ngự Vũ bất giác hơi vặn vẹo, hai tay đưa ra phía sau, trên mặt tràn đầy vẻ chần chừ.
Trác Uyên khẽ nhướng mày, ngẩng đầu nhìn về phía sau Bách Lí Ngự Vũ, thấy thanh Kình Thiên Kiếm đeo bên hông nàng ta, trong lòng đã hiểu rõ, đưa tay ra nói: “Được rồi, trả lại đi!”
“Aiz, ta chính là muốn nói với ngươi có thể… tặng kiếm cho ta không?” Bách Lí Ngự Vũ có chút ngượng ngùng, hiếm khi lộ ra vẻ khẩn cầu.
Nghe được những lời này, mọi người mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra vị Lãnh Vũ Kiếm Vương này dây dưa với tiên sinh cả nửa ngày trời, mục đích là nằm ở đây, không phải là thổ lộ gì hết!
Haiz, hại chúng ta mất công ồn ào dỗ cả nửa ngày trời, không thú vị gì hết!
Bất lực trợn tròn mắt, mọi người đồng loạt quay đầu đi, mỗi người mỗi hướng, chỉ có Trác Uyên như đã sớm đoán được hết thảy, nhìn về phía nàng ta cười nhạo: “Tặng cho ngươi? Ngươi biết đây là thứ gì không, ngươi đi nói với lão tổ tông nhà ngươi thử đi, xem lão ta có chịu tặng Phách Thiên Kiếm cho ngươi không?”
“Là bởi vì thần kiếm rất khó có được, vậy nên cả đời này ta vẫn chưa được sờ qua thần kiếm lần nào, lần này đột nhiên được sử dụng thần kiếm một lần, quả thực là long trời lở đất, khiến thực lực của ta tăng lên rất nhiều.”
Trong mắt Bách Lí Ngự Vũ lại thoáng qua tia hưng phấn, không khỏi vội vàng hỏi: “Phải rồi, ta nghe nói khắp thiên hạ chỉ có đúng năm thanh thần kiếm, sao ngươi lại có được cây thứ sáu?”
Trác Uyên khẽ liếc nhìn nàng ta một cái, trầm ngâm một chút, sau đó lại chế nhạo ra tiếng: “Ai nói ngươi là toàn thiên hạ chỉ có năm thanh thần kiếm, nên nói là lưu truyền trong trần thế, chỉ có năm thanh mà thôi!”
“Cái gì? Trần thế? Cũng là nói, trên thế gian còn có thần kiếm khác nữa sao?”
“Đương nhiên rồi, chẳng lẽ ta lại nói cho ngươi biết, thanh kiếm này là do Thiên Ma Sơn đúc ra sao?” Trác Uyên bất giác hừ nhẹ một tiếng, không khỏi bĩu môi.
Bách Lí Ngự Vũ không nhịn được mà kinh hãi, lập tức chấn động đến tột cùng, trong lòng sục sôi: “Cái gì, Ngũ Châu Thần Kiếm đều là do Thiên Ma Sơn làm ra ư?”
“Đúng vậy, mỗi một đệ tử ở Thiên Ma Sơn trước khi thành tài rời núi, sư tôn đều sẽ căn cứ theo những loại công pháp khác nhau của bọn họ, dựa vào đó để chế tạo cho bọn họ một thanh bội kiếm cho riêng mình. Năm thanh thần kiếm của Ngũ Châu, chính là khi xưa các đệ tử hành tẩu khắp đại lục, sau khi chết đi thì bị thất lạc!” Trác Uyên mím mím môi, mở miệng bịa ra một câu chuyện khiến cho tất cả mọi người chấn động đến phục sát đất.
Sau khi Bách Lí Ngự Vũ nghe thấy vậy, ngay lập tức ngơ ra, trong mắt đã không còn ánh sáng, qua hồi lâu mới phản ứng lại, nhưng vẫn nắm chặt lấy thanh thần kiếm sau lưng không bỏ, vẻ mặt khẩn cầu nói: “Nếu đã là do sư tôn của các ngươi đúc ra, vậy ngươi cứ dứt khoát tặng nó cho ta đi, quay về lại làm ra một thanh nữa!”
“Ngươi nói làm là làm được à, thần kiếm vốn dĩ là thần kiếm, chẳng lẽ muốn làm là làm được sao?”
Trác Uyên trợn mắt bất lực, không tỏ ý kiến mà nhìn chằm chằm nàng ta, nói: “Trận chiến ở trấn Phong Sương, ai thắng?”
“Ách… Mộ Dung Liệt!” Hơi trầm ngâm một lát, Bách Lí Ngự Vũ có chút do dự, bĩu môi nói: “Bọn ta đánh tám ngày tám đêm, cuối cùng vẫn không đánh lại hắn, ta liền nhân cơ hội chuồn mất. May mà công lực cũng không kém lắm, hắn muốn cản ta cũng không cản được, cho dù có muốn đuổi đến chân trời góc biển, hắn cũng không có cái năng lực đó!”
Trác Uyên bất giác cười nhẹ một tiếng, khẽ gật đầu, lại hỏi tiếp: “Công lực của ngươi với Mộ Dung Liệt tương đương nhau, lẽ ra phải giằng co nghìn ngày không phân thắng bại mới đúng chứ, sao mới tám ngày đã bị thua chạy mất rồi?”
“Sao có thể giống nhau được chứ? Thanh Phần Thiên Kiếm trong tay hắn ta đã đi theo hắn hơn ngàn năm, đã sớm dùng thuận tay giống như một bộ phận trên cơ thể rồi, còn thanh kiếm ta vừa mới nói đến kia của ngươi, ngay cả tâm linh tương thông cũng không làm được, đương nhiên sẽ sử dụng không được thuần thục rồi, không phải là đối thủ cũng hợp lẽ phải thôi!”
“Còn chẳng phải sao?”
Trác Uyên hơi nhún vai, thản nhiên nói: “Thanh ma kiếm này được chế tạo ra là để dành cho ta, đương nhiên là tương tính gần với ta nhất rồi, ngộ đạo của ngươi là Phách Thiên Kiếm trong tay Bách Lí Ngự Thiên, nên chỉ có sử dụng Phách Thiên Kiếm mới thuận tay thôi, lấy kiếm của ta cũng không có tác dụng gì!”
“Nhưng lão tổ tông sẽ không đưa Phách Thiên Kiếm cho ta đâu, cái này của ngươi tốt xấu gì cũng là thần kiếm, mặc dù dùng có hơi cứng tay một chút, nhưng còn tốt hơn là không có!”
“Kiếm tùy nhân tâm, nhất định phải tùy tâm thì kiếm mới có chỗ lợi với mình, dùng kiếm của người khác, đặc biệt là loại thần kiếm này, qua thời gian dài sẽ làm nhiễu loạn kiếm đạo của chính mình đấy!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!