Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Vù!  

             Giống như một tia điện màu đen xuyên qua bầu trời bao la, Bách Lí Ngự Vũ nâng tay lên, phập một tiếng, thanh kiếm màu đen đã nằm chắc chắn trong tay nàng ta.  

             Ánh sáng màu đen còn sót lại trong không trung nóng rực toát ra một màu sắc quỷ dị, tiếng ngâm nhẹ nhàng réo rắt, giống như tiếng ngâm nga của bọn ác ma, khắp trời đất đều vang lên âm thanh quyến rũ lòng người.  

             Mí mắt Bách Lí Ngự Vũ bất giác giật nhẹ một cái, nàng ta nhìn chằm chằm vào thanh trường kiếm đang dao động kia, bỗng dưng sợ ngây người. Bởi vì nàng ta đã nhìn ra, phẩm chất và linh tính của thanh kiếm này, giống hệt với Phách Thiên Kiếm trong tay lão tổ và Phần Thiên Kiếm trong tay Mộ Dung Liệt.  

             Đây, chính là thần binh!  

             Nhưng mà… đây rốt cuộc là thần binh của châu nào, tại sao bản thân lại chưa từng thấy qua bao giờ, thậm chí đến nghe nói cũng chưa từng nghe? Trong thần binh của năm châu lại có một thứ quỷ dị như thế này, một binh khí với đường vân màu đen sao?  

             Mộ Dung Liệt ở đối diện nhìn thấy, cũng không nhịn được mà run rẩy mí mắt, trong mắt đầy sự khó tin. Đồng thời, thanh Phần Thiên Kiếm trong tay hắn ta cũng ngâm lên theo thanh kiếm đen kia, phát ra từng trận ngâm khe khẽ.  

             Giống như gặp phải thiên địch vậy, tỏa ra cuồn cuộn lửa cháy cùng sát khí.  

             “Chuyện gì thế này, rốt cuộc thanh Phần Thiên Kiếm này bị làm sao vậy?” Mộ Dung Liệt nhìn chằm chằm vào thanh kiếm đang không ngừng run lên trong tay mình, không khỏi nhíu chặt mày, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu: “Hôm nay thanh thần kiếm này sao lại kích động như vậy chứ, hoàn toàn không ôn hòa giống như bình thường, cho dù là trước kia có gặp qua những thần binh khác cũng không có xảy chuyện như vậy mà, sao hôm nay lại…”  

             Trong lòng Mộ Dung Liệt cảm thấy khó hiểu, nhưng Trác Uyên thì đã hiểu rõ!  

             Thần binh này nhìn thấy ma kiếm, đương nhiên kích động rồi, suy cho cùng thanh ma kiếm này tuy là Kình Thiên Kiếm, nhưng linh kiếm đã biến đổi từ lâu, không còn dáng vẻ như trước nữa.  

             Vốn dĩ năm đại thánh binh được luyện chế thành công cùng nhau, lần nữa gặp nhau lại hoàn toàn thay đổi, đừng nói là kiếm, cho dù là con người gặp nhau bình thường cũng sẽ ngạc nhiên thôi.  

             Lần này may mắn là Kiếm Linh thần kiếm không biết nói chuyện, nếu không thì nhìn thấy thanh Kình Thiên Kiếm biến hóa lớn như vậy, còn không lập tức chửi bới ra tiếng sao: “Này, tiểu tử từ đầu chui ra, lại dám tu hú chiếm tổ, chiếm chỗ của huynh đệ ta, mau nói huynh đệ của ta đâu?”  

             “Khà khà khà… chết rồi!”  

             “Sao lại chết?”  

             “Bị chủ nhân của ta tiêu diệt rồi, ai bảo hắn không chịu nghe lời…”  

             Ừm, chắc là cảnh tượng sẽ như thế này!  

             Khóe miệng nhếch lên theo một độ cong tà dị, Trác Uyên nghe tiếng ngâm của hai thanh trường kiếm, trong đầu tưởng tượng ra cuộc đối thoại giữa chúng, lại lộ ra vẻ mỉm cười.  

             Đáng tiếc, tuy hai thanh kiếm này có địch ý, nhưng chủ nhân của hai thanh kiếm lại không biết nội tình trong đó, đúng là đến chết vẫn mơ hồ mà.  

             “Nếu thần kiếm đã đến tay, ngươi còn ngơ ra làm gì động thủ đi!”  

             Hai người trên không trung đều bị tiếng ngâm của kiếm khiến cho giật mình, không chút nhúc nhích, Trác Uyên vẫn thong thả đi như cũ, bất ngờ hét lên, âm thanh như tiếng chuông lớn, đinh tai nhức óc (*).  

             (*) Đinh tai nhức óc: âm thanh lớn đến mức người điếc có thể nghe thấy. Ẩn dụ  cho việc đánh thức người đang mê muội, để họ thức tỉnh.  

             Thân thể không khỏi run lên, lúc này Bách Lí Ngự Vũ mới hồi thần lại, nhìn ma kiếm trong tay, khóe miệng hưng phấn nhếch lên tạo thành một đường cong. Lần này, cuối cùng nàng ta cũng có thể cùng Mộ Dung Liệt đánh một trận thống khoái rồi, không phải chịu cảm giác uất ức kia nữa!  

             Bây giờ, ngay lúc này, mọi người đều có thần kiếm trong tay rồi, ai sợ ai chứ?  

             Nghĩ vậy, Bách Lí Ngự Vũ lập tức dồn công lực toàn thân vào trong thanh kiếm, tiếng ngâm của ma kiếm Kình Thiên cũng càng thêm kịch liệt. Cuối cùng, một đạo khí thế ngút trời từ mũi kiếm bắn mạnh ra, xông thẳng lên chín tầng mây.  

             Chỉ một thoáng trôi qua liền xuất hiện sấm sét ầm trời, tiếng gió gào thét dữ dội, theo kiếm khí bay lên, khiến cho bầu trời vốn đã trở nên hoàn toàn đỏ rực lại một lần nữa bị xé toạc ra bởi một vết nứt sáng ở giữa, từng tia sáng màu bạc đột ngột xuất hiện, kiếm khí hòa với sấm sét phân tán khắp nơi, những đám mây lửa xung quanh bị xoắn nát rồi hóa thành hư vô.  

             Với một cái công phu hít thở đã có thể tạo ra một bầu trời cho riêng mình. Tuy mảnh trời này rất nhỏ, những đám mây lửa kia mặc dù chỉ chiếm khoảng một phần ba diện tích mà thôi, nhưng lại khác hoàn toàn so với lúc trước. Suy cho cùng, điều này đã chứng tỏ, Bách Lí Ngự Vũ có sức đánh một trận, không còn trong vòng mười chiêu mặc cho người khác chém giết nữa.  

             Mà Mộ Dung Liệt cũng không còn dáng vẻ một tay che trời, cai trị cõi trời này như vừa nãy nữa!  

             Trên tay hai người đều cầm thần kiếm đối đầu với nhau, muốn trận chiến này kết thúc trong thời gian ngắn, tất nhiên là không thể nào…  

             Khóe miệng Trác Uyên xẹt qua nụ cười tà dị, chậm rãi vẫy vẫy tay, tiếp tục dắt cánh tay nhỏ nhắn của Tước Nhi, ung dung đi về phía trước, bước đi vẫn nhẹ nhàng như cũ: “Hai vị cứ từ từ đánh, tại hạ đi trước một bước đây, ha ha ha…”  

             Khuôn mặt Mộ Dung Liệt không nhịn được mà co rút một trận, nhìn bóng lưng Trác Uyên dần đi xa, trong lòng thầm tức giận, sau đó lại nhìn về phía Bách Lí Ngự Vũ tay cầm kiếm ở trước mặt hắn ta, khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười tà ác đầy khiêu khích, không còn cách nào nữa rồi, đành thở dài một hơi.  

             “Xem ra lần này, thật sự rất khó để mau chóng kết thúc rồi…”  

             “Đúng vậy, trong vòng mười chiêu, ngươi đấu không lại ta đâu, trăm chiêu nghìn chiêu cũng chưa chắc, khà khà…”  

             Bách Lí Ngự Vũ nhếch miệng cười một cái, lập tức rút kiếm lao về phía Mộ Dung Liệt: “Gia chủ Mộ Dung, đời này bổn cô nương còn chưa từng dùng thần kiếm đối đầu bao giờ đâu, lần này vừa hay gặp được đối thủ ngang tài ngang sức, vậy thì ngươi đến bồi cô nãi nãi vài chiêu đi, ha ha ha…”  

             Mẹ nó, bây giờ ngược lại thành ta bồi ngươi luyện tập rồi à!  

             Khóe miệng Mộ Dung Liệt khẽ co giật, hắn ta cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu, nhìn Bách Lí Ngự Vũ đang vô cùng hưng phấn xông qua đây, bất lực thở dài một hơi, lao lên đánh trả.  

             Lúc này, Mộ Dung Liệt tự biết rất khó để giữ được Trác Uyên lại, nên không còn muốn đánh nữa, nhưng hắn ta lại thấy hứng thú với thanh thần kiếm mà Bách Lí Ngự Vũ sử dụng, vừa hay đang muốn luyện tập, lại không thể không đánh.  

             Kết quả là, một nam nhân có hơi không được như ý cùng với một nữ nhân đang hết sức phấn khởi đụng phải nhau, đánh một trận bùng cháy.  

             Đột nhiên, trời đất rung mạnh, núi sông chao đảo, sấm sét lóe qua, lửa cháy lên tận chín tầng mây. Hai người vốn là cấp bậc Kiếm Vương, trong tay lại cầm thần kiếm giao chiến với nhau, trận này quả thực long trời lở đất, sông cạn đá mòn, cảnh tượng tận thế lập tức hiện ra trước mắt.  

             Nơi mà hai người họ đi qua không nơi nào là không bị cháy khét hủy diệt, sinh linh lầm than. Ngay cả những nơi mà hai người họ không đi qua, chỉ bị dư âm ảnh hưởng cũng đủ khiến cho tất cả mọi thứ tan biến thành hư vô.  

             Trận đánh này, chiến đấu kịch liệt, lại không có ai nhìn thấy, bởi không ai dám đứng xem hai cao thủ Kiếm Vương giao chiến với nhau, trừ phi không muốn sống nữa.  

             Dù cho hai thiếu nữ Mộ Dung Tuyết và Trụy Nhi, khi trận chiến của bọn họ bắt đầu, đã vội vàng chạy ra ngoài, ngay cả dũng khí quay đầu lại nhìn một cái cũng không có, chỉ tiếng oanh tạc bùng nổ không ngừng bên tai cũng đã đủ khiến cho tai của hai người bị điếc đến nơi rồi.  

             Nhưng dù vậy, các nàng cũng không chạy được nhanh đến thế, xém một chút đã bị cuốn vào trong chiến trường kinh thiên động địa, đến hài cốt cũng không còn.  

             Về phần Trác Uyên, hắn càng không quay đầu lại mà biến mất trong làn khói của trận chiến, không còn bóng dáng. Vốn dĩ Mộ Dung Tuyết muốn đuổi theo, nhưng cũng không tìm không thấy.  

             Trận chiến này, vừa hay cắt đứt mọi manh mối về Trác Uyên, khiến hắn trở thành một người không có gốc gác lần nữa, không ai điều tra ra được nhân vật thần bí này…  

             Hưu!  

             Trước làn khói lửa cuồn cuộn, một chiếc xa giá (xe ngựa của vua) bỗng nhiên dừng lại, Trác Uyên dắt tay Tước Nhi ung dung tự đắc bước lên xe, sau đó chiếc xe ngựa kia lại một lần nữa nghênh ngang rời đi.  

             Hộ vệ trên xe nhìn Trác Uyên, rồi nhìn cơn chấn động kinh thiên động địa bên ngoài, không khỏi lộ ra vẻ kinh hãi, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nói: “Trời ạ, tiên sinh, rốt cuộc đã xảy chuyện gì vậy? Trước đó bọn ta ở trấn Phong Sương vừa mới làm xong chuyện liền gặp phải nhũ băng rơi xuống đất, vội vàng chạy ra ngoài, quả nhiên ở phía sau, cả một trấn đều bị phá hủy hết, bọn ta còn lo lắng cho an nguy của tiên sinh nữa. Nhưng bây giờ thì hay rồi, đây là trời đất sụp đổ, tận thế tới rồi sao, làm thế nào mà khắp nơi đều là sấm chớp núi lửa, còn để cho người ta sống không chứ?”  

             “Không nghiêm trọng, tiếp tục đánh xe đi, Lãnh Vũ Kiếm Vương đang liều mạng với Mộ Dung Liệt mà thôi!” Trác Uyên chậm rãi khoác tay áo, không khỏi cười nhẹ một tiếng, sắc mặt lại có chút trắng bệch.  

             Có điều những người khác lại không chú ý đến, vẻ mặt sửng sốt nói: “Gì cơ, Liệt Dương Kiếm Thần Mộ Dung Liệt? Tiên sinh, sao các ngài lại chọc tới hắn, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”  

             “Không có gì, không cẩn thận bị theo dõi mà thôi, phụt…” Trác Uyên chậm rãi xua tay, không tỏ ý kiến, nhưng thân thể hắn lại chợt run lên, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu đỏ tươi.  

             Con ngươi không khỏi co rút lại, mọi người đồng thời kinh ngạc: “Tiên sinh, ngài đây là…”  

             “Phụ thân, người vừa mới…” Mí mắt của Tước Nhi hơi run run, trên mặt cũng tràn đầy lo lắng.  

             Trác Uyên phì cười xua xua tay, hắn thở dài một hơi, từ trong nhẫn lấy ra một viên đan dược nuốt xuống, yếu ớt nói: “Không có gì đáng ngại, chỉ là giải quyết một đoạn ân oán của ta mà thôi, tiếp tục lên đường đi!”  

             Mọi người liếc nhìn nhau đều không hiểu tại sao, chỉ có Tước Nhi hiểu rõ hết thảy, khẽ thở dài một tiếng rồi dựa vào trong lòng Trác Uyên, trên mặt đều là thương tiếc.  

             Trời đất vẫn còn đang rung chuyển không ngừng, những chấn động mãnh liệt cũng nhanh chóng lan ra xung quanh, dư âm cuộc chiến của hai đại cao thủ cấp Kiếm Vương đang lan rộng dần, hủy diệt mọi ngóc ngách ở bốn phía, bất cứ nơi nào mà họ đi qua cũng không may mắn thoát khỏi.  

             Chỉ có xa giá được bốn năm con linh thú cấp ba đang hoảng loạn kéo, phi nước đại trên con đường gập ghềnh…  

             Mười ngày sau!  

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!