Mộ Dung Liệt nhìn chằm chằm Trác Uyên không buông, hắn ta suy nghĩ một lúc lâu, vẫn không yên tâm, tiếp tục hỏi: “Nếu tiên sinh không phải người của Trung Châu, rốt cuộc là ai, đến từ đâu, đến Bắc Châu có mục đích gì?”
"Vừa nãy tại hạ đã nói rồi, chúng ta chỉ là người qua đường mà thôi, Mộ Dung gia chủ không cần nghiên cứu kỹ!"
"Nếu chỉ là tình huống bình thường, tại hạ sẽ không vô lễ tìm hiểu lai lịch của tiên sinh như vậy. Tiếc rằng tình thế bây giờ của Bắc Châu khẩn cấp, tại hạ cần phải cẩn thận, mong rằng tiên sinh tha thứ!"
"Nhưng mà... Hết lần này tới lần khác ta không muốn nói thì sao?" Trác Uyên híp mắt lại, cười nhẹ, từ chối đưa ra ý kiến.
Mộ Dung Liệt cười mỉa mai, đột nhiên hắn ta phóng ra khí thế cường đại, trong mắt đều là sự kiên định, không hề nhân nhượng tí nào: “Vậy thì thật xin lỗi, trước khi tại hạ xác định bối cảnh của tiên sinh, tuyệt đối sẽ không để tinh sinh rời khỏi đây!"
"Ha ha ha... Lời này của Liệt Dương Kiếm Thần quá tự kiêu đó!"
Trác Uyên cười nhẹ, từ từ chối đưa ra ý kiến, liền kéo tay Tước Nhi, tiếp tục đi về phía trước, chỉ truyền vào tai Bách Lý Ngự Vũ một tiếng lẩm bẩm: "Ta và Tước Nhi đi trước, một lúc nữa đuổi theo!"
Mộ Dung Liệt thấy vậy nheo mắt lại, bỗng nhiên dậm chân thật mạnh, bay về phía Trác Uyên hét to: “Tiên sinh nói đi là đi, cũng không để tại hạ vào mắt à!”
Vù!
Nhưng mà đúng vào lúc này, một bóng người xinh đẹp hiện lên, bỗng nhiên thân hình của Bách Lý Ngự Vũ xuất hiện trước mặt hắn ta, ngăn lại đường đi của hắn ta.
Mộ Dung Liệt đã đoán được tất cả từ sớm, hắn ta cũng không ngạc nhiên, thân thể lắc một cái, lập tức toàn bộ bầu trời hóa thành lửa nóng, thiêu đốt trời biển sôi trào, khô nóng không chịu được. Vốn dĩ Bắc Châu khắp nơi đề là gió tuyết bay múa, đầy trời vụn băng, bỗng nhiên lại biến thành sức nóng núi lửa phun trào, trong nháy mắt nhiệt độ trong không khí đã gần đạt tới nhiệt độ dung nham.
Nhiều khả năng băng tuyết tích tụ hàng ngàn năm, chưa kịp hòa tan cũng biến thành hơi nước, biến mất không dấu vết khi nhiệt độ tăng đột ngột.
Chỉ trong nháy mắt, phong cảnh Bắc quốc lập tức thay đổi hình dạng, trở thành Địa Ngục Liệt Viêm. Toàn bộ trời đất hoàn toàn rơi vào sự khống chế của Mộ Dung Liệt.
Thực lực cao nhất của Quy Nguyên cảnh đỉnh phong làm cho tất cả sinh linh ở trong trời đất này, đều thành vật trong túi hắn ta, khó chạy thoát được.
Tuy nhiên, nếu người bình thường đối mặt với tình cảnh này có lẽ đã tè ra quần từ sớm, chỉ đợi giơ tay chịu trói, nhưng Bách Lý Ngự Vũ là ai, tại sao có thể bị sốc trước một chiêu của người đệ nhất Nam Châu?
Kết quả là, đôi mắt băng giá của nàng ta không khỏi lóe lên một tia sấm sét ác độc, sau đó đột nhiên thân thể chấn động, phát ra khí thế mạnh mẽ.
Trong tích tắc sấm sét nổ đùng đùng, ngân quang đầy trời. Nhưng bầu trời lửa nóng đỏ rực gặp phải sấm sét nổ kinh thiên động địa cũng hóa thành đại dương màu bạc. Bên trong, từng tia kiếm khí lóe lên lôi điện lạnh lẽo, rất mãnh liệt, giống như tất cả sự vật tiến vào bên dưới tiếng sét này sẽ ngay lập tức tan tành và bị tiêu diệt.
Thấy tình cảnh này, hai nửa cảnh tượng kỳ dị từ thiên phú, Mộ Dung Tuyết và Trụy Nhi đều thấy hoảng hốt. Mặc dù các nàng đã nhìn ra Bách Lý Ngự Vũ không đơn giản từ rất sớm, là một đối thủ cùng đẳng cấp với huynh trưởng nàng ta, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, lực lượng của hai người lại ngang nhau, và họ không hề nhượng bộ.
Cuộc đọ sức cấp bậc Cửu Kiếm Vương tuyệt đối khiến cho cả trời đất run rẩy không ngừng, khó có thể tự tin, không biết đứng về bên nào mới tốt!
"Ha ha ha... Cô nương đúng là một đối thủ hiếm có, nói về công lực thì không phân cao thấp với tại hạ, thảo nào vị tiên sinh này có thể tự tin có thế thoát khỏi sự dây dưa của tại hạ như vậy. Có một hộ vệ như cô nương đi theo, cho dù tại hạ đại chiến ba ngày ba đêm với cô nương cũng chưa chắc chắn có thể phân thắng bại, đâu còn năng lực mà đuổi kịp hắn nữa?"
Mộ Dung Liệt ngửa mặt lên nhìn bầu trời phân biệt rõ ràng này một chút,lại nhìn về bóng lưng Trác Uyên vẫn bình tĩnh tự nhiên như trước, đang từng bước từng bước từ từ đi xa, lúc này hắn ta cười lớn, gật đầu tán thưởng.
Nhưng mà ngay sau đó, hắn ta nhếch mép, cười gian xảo: “Nhưng mà tiếc rằng các ngươi đã tính sai một chuyện, cho dù thực lực của cô nương tương đương với tại hạ, nhưng nếu thật sự khai chiến, chưa chắc cô nương có thể cản được mười chiêu của ta!"
"Thôi đi, cóc ghẻ ngáp, khẩu khí thật lớn đó!"
Bách Lý Ngự Vũ hừ nhẹ, mặt khinh bỉ nhìn về phía Mộ Dung Liệt, khinh thường: “Nghe nói Mộ Dung gia chủ luôn chững chạc, nghiêm túc, bây giờ gặp một lần mới biết lại là loại người kiêu ngạo khoe khoang như vậy. Vừ nãy hai người chúng ta đơn độc so tài, đã khó phân trên dưới, nếu mà đánh lên, trừ khi đến sơn cùng thủy tận*, nếu không cũng khó có thể phân thắng bại. Cho dù đại chiến ngàn ngày cũng có khả năng. Nhưng hôm nay Mộ Dung gia chủ mở miệng nói đánh bại ta trong mười chiêu, lời nói ngông cuồng như vậy? Ha ha ha... Chẳng lẽ là Mộ Dung gia chủ cho rằng võ kỹ của tiểu nữ lại không thể so với tuyệt học của Mộ Dung gia à?"
*sơn cùng thủy tận*: tình cảnh không lối thoát, lâm vào tuyệt vọng
Mộ Dung Liệt nhìn nàng ta thật sâu, từ từ lắc đầu, khóe miệng nở một nụ cười thần bí: "Cô nương hiểu lầm rồi, cao thủ có thể tăng lên công lực ngang bằng với tại hạ như cô nương, người bình thường có thể đạt tới à? Chắc chắn là người từ gia tộc sâu xa, võ kỹ có thể kém được không? Mặc dù ở bên ngoài Mộ Dung gia chúng ta có chút danh tiếng, nhưng còn chưa đến mức tự cao tự đại, kinh thường anh hùng trong thiên hạ!"
"Ồ, nếu đã như vậy thì tại sao ngươi còn nói sẽ thắng ta trong mười chiêu?" Bách Lý Ngự Vũ nở một nụ cười quyến rũ, liếc nhìn hắn ta một cách kỳ lạ, rồi phát ra giọng trào phúng như chuông bạc.
Mộ Dung Liệt nhìn chằm chằm nàng ta một lúc, bất lực lắc đầu thở dài: "Ôi, lúc đầu hôm nay có thể gặp một cao thủ như cô nương, nhẹ nhàng vui vẻ tràn trề, vốn dĩ là một chuyện may mắn. Tiếc là tình thế bây giờ nguy cấp, không thể vì sự hứng thú của tại hạ mà ảnh hưởng tới sự an toàn của Bắc Châu. Nói không chừng… Sẽ đắc tội, mong cô nương rộng lượng tha thứ!"
Mộ Dung Liệt khách sáo chắp tay, nhưng ngay sau đó, trong mắt hắn ta lóe sáng, sắc mặt thay đổi, trở nên chắc chắn vô cùng. Sau đó đột nhiên một tia sáng nóng rực xuất hiện trong tay hắn ta, trường kiếm dài bảy thước, toàn thân tuôn ra sóng nhiệt màu vàng ào ào.
Mà ngay vào lúc thanh kiếm vàng này xuất hiện, trời đất lại đảo lộn một lần nữa!
Ở bên Mộ Dung Liệt bên này, ánh lửa cuồn cuộn lật qua lật lại, bắt đầu nhúc nhích không ngừng, tỏa mát ra khí thế mạnh mẽ, sau đó giống như sóng biển cuồn cuộn gào thét, lao thẳng về phía bầu trời ngân quang của Bách Lý Ngự Vũ, chỉ là trong nháy mắt, đột nhiên nuốt sống cả bầu trời ngân quang, ngay cả kiếm khí mang theo lội điên đánh đâu thắng đó.
Vù!
Chân trời mênh mông trở nên đỏ ngầu hơn, sóng nhiệt mãnh liệt tỏa ra nhiệt độ đủ để thiêu đốt vạn vật, tùy ý gào thét trong trời đất. Quyền khống chế lực lượng trời đất, lại trở về tay Mộ Dung Liệt một lần nữa, mà lần này sóng nhiệt cuộn trào mạnh mẽ hơn, biểu lộ công lực của Mộ Dung Liệt được cải thiện và tăng cường rất nhiều!
Tròng mắt Bách Lý Ngự Vũ co rụt lại, người hơi run run, kinh ngạc: "Phần Thiên thần kiếm, thần binh Nam Châu?"
"Đúng vậy!"
Khóe miệng xẹt qua đường cong lạnh nhạt, Mộ Dung Liệt vung thanh trường kiếm xuống, đặt ở trước ngực, lại lắc đầu thở dài: "Cô nương thứ lỗi, ta biết hai bên đánh nhau, đột nhiên tại hạ lấy ra thần kiếm, thực sự thắng mà không cần võ. Tuy nhiên lúc nãy ta cũng đã nói, nếu mà bình thường, nguyện vọng của ta là đọ sức với cô nương, đánh đến sảng khoái, nhưng mà bây giờ thì không được, xin hãy rộng lòng tha thứ!"
Thấy tình cảnh này, hai mắt Mộ Dung Tuyết và Trụy Nhi đều tỏa sáng, lộ ra nụ cười vui vẻ, đã hiểu rõ gia chủ sẽ thắng trận chiến này.
Tuy là thực lực của cô nương kia quả thật rất kinh ngạc, có thể so sánh với gia chủ, nhưng thứ duy nhất nàng ta thiếu chính là sự trợ giúp của thần binh hiếm có.
Phải biết rằng, không phải linh binh bình thường có thể so sánh với thần binh, người có thực lực càng mạnh khi nắm linh binh càng có thể phát huy ra uy lực đáng sợ của nó.
Mặc dù bây giờ hai người ngang nhau, nhưng từ khi Mộ Dung Liệt lấy ra Phần Thiên Kiếm, kết quả đã được định giống như lúc trước hắn ta đã nói, không quá mười chiêu Bách Lý Ngự Vũ sẽ bại dưới tay hắn ta.
Trác Uyên muốn rời đi bình yên là không thể nào...
Nghĩ tới đây, Bách Lý Ngự Vũ hung hăng nhìn Mộ Dung Liệt ở phía đối diện, cắn mạnh môi đỏ, cả mặt đều không cam lòng!
Nhưng mà muốn đối phó Phần Thiên Kiếm của hắn ta, trừ khi lão tổ ban cho nàng ta Phách Thiên Kiếm. Nhưng mà Phách Thiên Kiếm là bảo bối của lão tổ tông, luôn luôn không rời khỏi người, đừng nói bây giờ lão ta không ở đây, cho dù ở đây, sẽ cho nàng ta mượn à?
Chỉ bởi vì thiếu hụt binh khí, khó mà đối đầu, không thể không nhận thua, không có khả năng phản kháng một chút nào, khiến cho một Kiếm Vương như nàng ta, cảm giác rất uất ức, mặt mũi đều không cam lòng!
Mộ Dung Liệt biết được tâm tình lúc này của nàng ta, cùng là người luyện võ hắn ta cũng đồng cảm, thở dài gật đầu nhẹ: "Xin cô nương đừng để ý, lần này cũng không thể tính là cô nương thua, chỉ có thể nói... Tình thế bất đắc dĩ, tại hạ lợi dụng nó!"
Mộ Dung Liệt cúi đầu thật sâu, lại không nhìn luôn mặt đầy oán giận của Bách Lý Ngự Vũ nữa, ngược lại quay đầu về phía Trác Uyên đang ở đằng sau nhàn nhã đi bộ, cười nhạt nói: "Tiên sinh, bây giờ vị cô nương này đã thua, ngươi còn có ý rời đi à?"
"Tất nhiên rồi!"
Trác Uyên không dừng lại bước đi, mặt vẫn bình tĩnh như trước: "Mặc dù nàng ta không thể thắng ngươi, lại thừa để ngăn cản ngươi một chút thời gian. Kể cả ta bò như ốc sên cũng có thể cách xa ngươi vạn dặm!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!