Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Vù!  

             Lắc mình một cái, dễ thấy một bộ chiến bào đỏ lửa bay bay trong gió. Lập tức một thân hình người trung niên to con, mặt mũi đầy râu tia xuất hiện trước mặt mọi người.  

             Đặc biệt là lúc hắn ta nhìn thấy Mộ Dung Tuyết bị trọng thương nằm trên mặt đất, lập tức cả người run rẩy, sắc mặt hơi trầm xuống, lạnh lùng nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy Tuyết Nhi?"  

             “Gia chủ, có người bắt nạt tiểu thư!"  

             Trụy Nhi nhìn thấy người nọ đến, vội vàng bước đến như tìm được chỗ dựa, cúi đầu, chỉ vào mấy người Trác Uyên khóc lóc kể lể: "Gia chủ ngài phải làm chủ cho tiểu thư, trước đây tiểu thư cứu mạng tiểu tử kia và con của hắn, nhưng mà lần này hắn lại lấy oán báo ơn, sai ác nữ kia đả thương tiểu thư, gia chủ nhất định phải xả cơn giận này cho tiểu thư mới được!"  

             Nghe thấy vậy, Trác Uyên bất lực lắc đầu, cười khổ.  

             Từ lâu hắn đã biết, tiểu nha đầu Trụy Nhi này chắc chắn hung hăng càn quấy, vô địch thiên hạ, những gì lúc nãy trải qua nàng ta cũng thấy, nhưng lại tóm tắt trực tiếp chụp một cái mũ lấy oán báo ơn, xem ra vị Mộ Dung gia chủ này còn nổi giận hơn!  

             Mẹ nó, nha đầu này giúp hắn kéo thù hận rất tốt, không vào ma đạo của ta đúng là lãng phí nhân tài...  

             "Đại ca, thật ra..." Lúc này Mộ Dung Tuyết hơi động đậy, định mở miệng giải thích, nhưng Mộ Dung Liệt từ từ xua tay áo, ngăn nàng ta tiếp tục nói.  

             Mộ Dung Liệt lườm nhẹ nàng ta một cái, lại ngẩng đầu nhìn về phía Trác Uyên, lạnh lùng nói: "Tại hạ là Mộ Dung Liệt thuộc thế gia Mộ Dung ở Nam Châu, vốn dĩ được mời nghỉ chân ở Bắc Hải, nhưng mấy ngày trước nghe nói Hải Dương Tông xảy ra chuyện, đã đến đây tra xét, không biết các vị là người nơi nào, đã nghe đến chuyện của Hải Dương Tông chưa?”  

             Bách Lý Ngự Vũ siết chặt nắm đâm, trong mắt lóe lên sự lạnh lùng, hiện rõ sát ý. Mộ Dung Liệt nhìn nàng ta thật sâu, khóe miệng vẽ lên một đường cong rõ ràng, ngón tay bắt đầu động đậy.  

             "Cao thủ đệ nhất Nam Châu, Liệt Dương Kiếm Thần, Mộ Dung gia chủ, nghe danh đã lâu!"  

             Lúc này, Trác Uyên vẫn không quay người nhìn Mộ Dung Liệt một chút, lại gật đầu mỉm cười: "Chẳng qua chúng ta chỉ là khách qua đường mà thôi, không biết rốt cuộc Hải Dương Tông đã xảy ra chuyện gì, không thể giúp được Mộ Dung gia chủ cái gì, xin thứ lỗi. Ngược lại ở trong trấn Phong Sương, lệnh muội hiểu lầm một chút,  tuy đã hóa giải, ngược lại cũng không có gì. Còn tường tận mọi chuyện, tin là sau này lệnh muội sẽ tự giải thích, thời gian của chúng ta đang gấp, không tiếp đón nhiều, cáo từ!"  

             Vừa dứt lời, Trác Uyên kéo Tước Nhi tiếp tục rời đi, Bách Lý Ngự vũ cũng vội vàng đi theo, không nói lời nào.  

             Mộ Dung Liệt nhìn chằm chằm từng cử động của họ, cân nhắc một chút, lại lên tiếng nói một lần nữa: "Chờ một chút, tiên sinh làm gì mà vội vã như vậy? Tại hạ hành tẩu ở Nam Châu nhiều năm, không phải  người không nói đạo lý, danh tiếng hành hiệp trượng nghĩa của Mộ Dung thế gia cũng không phải thổi phồng tùy tiện. Nếu mà tiên sinh với muội muội hiểu lầm, nếu không đợi tạ hạ làm rõ chân tướng đã. Nếu muội muội làm sai, chắc chắn tại hạ sẽ để muội muội bồi tội với tiên sinh. Nếu trong đó có hiểu lầm gì đó, nói ra là không sao, tại hạ với tiên sinh cùng nhau nâng cốc nói chuyện vui vẻ, kết giao bằng hữu có phải tốt hay không?”  

             Trong lúc Mộ Dung Liệt nói chuyện vô cùng cung kính lễ độ, lộ ra tác phong của danh gia vọng tộc, không có cảm giác ép buộc một chút nào. Có thể thấy được gia phong của Mộ Dung gia là thuần chính hoàn toàn!  

             Nếu mà người bình thường nghe được lời này, không vui mừng lưu lại nói chuyện với đệ nhất gia chủ thế gia ở Nam Châu mới là lạ? Xem ra đến lúc đó đuổi cũng không đi, đây chính là cơ hội tốt để thấy người sang bắt quàng làm họ!  

             Đáng tiếc, chuyến đi này Trác Uyên không thể quang minh chính đại lộ mặt, sự tồn tại của Bách Lý Ngự Vũ càng không thể để lộ ra ánh sáng.  

             Cho nên, Trác Uyên vẫn lắc đầu một cái, cười nhẹ từ chối: "Ý tốt của Mộ Dung gia chủ tại hạ xin nhận, nhưng chuyến đi này đúng là tại hạ có việc, bây giờ không có biện pháp trì hoãn. Nếu sau này tại hạ có thời gian rảnh, chắc chắn sẽ đến Mộ Dung gia thăm hỏi, nếu mà lúc đó gia chủ không chê tại hạ phiền phức, tại hạ sẽ quấy rầy thật nhiều ngày. Còn bây giờ, ha ha ha… Trước tiên xin tạm biệt!"  

             Nói xong Trác Uyên không kịp chờ mà chuồn đi lần nữa!  

             "Đợi đã, tiên sinh dừng bước, tại hạ còn có một số chuyện muốn thỉnh giáo tiên sinh!" Con mắt Mộ Dung Liệt híp lại, cảm thấy càng nghi ngờ hơn, vội vàng hét to.  

             Trác Uyên làm như không nghe thấy, tốc độ dưới chân cũng không giảm bớt chút nào.  

             Mộ Dung Liệt thấy vậy, sự nghi ngờ trong lòng càng chắc hơn. Quả nhiên đám người này rất khả nghi, có lẽ chính là thám tử Trung Châu. Kết quả là, không nói hai lời, lập tức tung người phóng về phía Trác Uyên.  

             "Thần thái trước khi xuất phát của tiên sinh rát vội vàng, chẳng lẽ trong lòng có quỷ, không dám gặp người à?"  

             Vù!  

             Nhưng mà, ngay khi Mộ Dung Liệt chuẩn bị bắt được bóng lưng Trác Uyên, bỗng nhiên một thân ảnh băng lãnh vọt tới trước mặt hắn ta, đánh ra một chưởng.  

             Lập tức từng tia lôi dẫn nổ vang, tiếng gió vù vù cạc cạc, bỗng dưng một ánh kiếm mạnh mẽ đánh về phía trán Mộ Dung Liệt.  

             Đồng tử hắn ta không nhịn được co rụt lại, Mộ Dung Liệt cảm thấy hoảng hốt, uy lực mạnh mẽ như vậy, rất ít khi hắn đánh với người khác mà gặp được, vội vàng vung ra một kiếm cực nóng va chạm với nhau.  

             Ầm!  

             Giống như sấm sét đầy trời, trời đất rung chuyển, một lần va chạm của cao thủ cấp bậc Kiếm Vương, sóng xung kích khuếch tán ra, lập tức làm cho toàn bộ trấn nhỏ ầm vang một cái, chỉ trong nháy mắt hóa thành bột mịn, rơi như mưa.  

             Khí thế cường đại đánh bay hai người Mộ Dung Tuyết và Trụy Nhi, sau đó nặng nề ngã vào trong cát vàng, đợi họ nhô đầu lên, mở mắt nhìn chỉ tất cả trước mắt biến mất, chỉ còn một vùng hoang phế.  

             "Chuyện này không thể nào, đại ca ra tay luôn có chừng mực, sao lại như vậy..."  

             Tròng mắt nàng ta co rụt lại, Mộ Dung Tuyết quá sợ hãi, sau đó quay đầu nhìn về phương xa, thân thể lại run rẩy hơn, vẻ mặt sợ hãi.  

             Chỉ thấy giờ phút này, Mộ Dung Liệt đúng ở đấy, vẻ mặt ngưng trọng, nghiêm túc nhìn về hình bóng phía dưới, một tay còn run nhẹ, thỉnh thoảng trên tay lóe lên vài tia lôi điện.  

             Mà ở phía dưới, Trác Uyên nắm tay Tước Nhi, vẫn đứng lẳng lặng trong gió lốc như cũ, phía sau hắn là khuôn mặt lạnh lùng của Bách Lý Ngự Vũ đang ngăn cản trước người Mộ Dung Liệt.  

             Soạt!  

             Một tiếng vang nhỏ, một bóng người nhỏ nhắn xinh xắn leo ra từ trong phế tích, không thể nghi ngờ đó chính là Trụy Nhi. Khuôn mặt kinh dị nhìn bốn phía, một lúc liền phát hiện sự tồn tại của tiểu thư, vội vàng đi đến bên cạnh nàng ta, kinh hoảng nói: "Tiểu thư, chuyện này. . . Tại sao lại như vậy, tại sao gia chủ vì muốn phá hủy trấn nhỏ này!"  

             “Đại ca không phải muốn phá hủy, mà là trận chiến gặp phải đối thủ, khó có thể thu lại lực lượng. Dư chấn sau khi hai người đối chưởng mới khiến cho trấn nhỏ này hủy diệt trong nháy mắt!"  

             Lông mày Mộ Dung Tuyết run run, nàng ta nhìn chằm chằm hình dáng ở phương xa của ba người kia, trên mặt càng ngày càng nghiêm trọng hơn, lẩm bẩm nói: "Ở trong thiên hạ, có thể đánh đồng cùng đại ca chỉ có cao thủ các châu, còn có Cửu Kiếm Vương Trung Châu. Nhưng các cường giả châu khác đại ca đều quen thuộc, nhưng bây giờ lại xuất hiện một người tồn tại khi chống lại địa ca, chỉ có thể nói rõ, người này là..."  

             "Cửu Kiếm Vương? Hít..."  

             Trụy Nhi hít thật sâu, nhìn về phía Bách Lý Ngự Vũ mà không thể tin nổi, hay chân mềm nhũn, bỗng dưng trong lòng lo sợ, mồ hôi trên trán rơi như mưa: "Tiểu thư, nguy hiểm quá, suýt nữa vừa nãy ngươi lại đối đầu với Cửu Kiếm Vương! Nếu mà nàng ta thật sự có ý định giết chết tiểu thư, vậy thì..."  

             Lông mày nàng ta run lên, Mộ Dung Tuyết gật đầu nhẹ, thở dài nói: "Đúng vậy, không nghĩ tới ở chỗ này lại thấy được hình dáng Cửu Kiếm Vương. Nhưng mà... Nếu cô gái kia là Cửu Kiếm Vương, vậy thì Cổ Liệt Uyên? Tuy rằng công pháp của hắn kỳ dị, nhưng vừa nãy ta va chạm một chưởng với hắn, hoàn toàn không mạnh như Cửu Kiếm Vương, thậm chí cũng không đạt tới Quy Nguyên Cảnh. Nhưng mà tại sao hắn có thể để cho Cửu Kiếm Vương bán mạng cho hắn?"  

             "Có lẽ, hắn là hoàng tử?"  

             "Không phải, Cửu Kiếm Vương chỉ nghe lệnh của Bất Bại Kiếm Tôn, những người còn lại đều không thể sai bảo. Đôi khi sẽ nghe thừa tướng Bách Lý Kinh Vĩ, ngoại trừ hai người này ra, Cửu Kiếm Vương sẽ không nghe lệnh của ai, cho dù là hoàng đế Kiếm Tinh cũng vậy!"  

             Mộ Dung Tuyết nhíu mày thật sâu, lọt vào trong chần chừ: "Chỉ là rốt cuộc bây giờ Cổ Liệt Uyên này có thân phận gì, có thể... Mà lại, hắn là kẻ cầm đầu giết chết một phần ba cao tầng của đế quốc Kiếm Tinh, tại sao lại trộn lẫn cùng Kiếm Vương?"  

             Trong lòng Mộ Dung Tuyết không hiểu, Trụy Nhi bất lực nhìn nàng ta, nàng ta cũng không hiểu gì, chỉ yên lặng nhìn xem hai bên đang giằng co ở phía trước, lông mày nhíu lại, trên mặt đều hiện rõ hai chữ nghi ngờ.  

             Nhưng mà ngay sau đó, đột nhiên nàng ta hét lên, mặt mũi đầy vẻ hoảng sợ: "Xong đời rồi, tiểu tử kia có chỗ dựa là Cửu Kiếm Vương, vừa nãy ta nói xấu hắn như vậy, hắn sẽ để cho Cửu Kiếm Vương đến ám sát để trả thù ta hay không, vậy thì sao ta sống được? Tiểu thư, ta còn chưa muốn chết, hu hu hu..."  

             "Ai bảo ngày thường ngươi miệng lưỡi không tha ai, nói hươu nói vượn, không biết họa từ miệng ra à?"  

             Mộ Dung Tuyết hung hăng trợn mắt nhìn nàng ta, lại lắc đầu bật cười bất đắc dĩ: "Tuy nhiên ngươi đừng lo lắng, nếu Cửu Kiếm Vương có thể đến ám sát một tiểu nha đầu như ngươi, vậy thì chắc chắn trên thế gian sẽ biết đến, giá trị bàn thân cũng tăng lên gấp nhiều lần, chết như vậy cũng có ý nghĩa!"  

             "Ôi? Ta không muốn giá trị bản thân tăng lên gấp nhiều lần, ta chỉ muốn sống sót thật tốt thôi!"  

             "Nha đầu ngốc, ngươi không có cơ hội này đâu!" Mộ Dung Tuyết nhìn bộ dạng ngốc nghếch này, lắc đầu bật cười.  

             Ở một nơi khác,một chưởng kia của Mộ Dung Liệt và Bách Lý Ngự Vũ tương đương với việc bại lộ một nửa tình hình bên trong của Trác Uyên, lòng cảnh giác của Mộ Dung Liệt dâng cao, nhìn chằm chằm Trác Uyên không buông, đồng thời trong mắt cũng hiện lên sự nghi ngờ như Mộ Dung Tuyết.  

             "Ta từng nghe nói trong Cửu Kiếm Vương Trung Châu chỉ có một nữ là Bách Lý Ngự Vũ, nhưng mà không biết các hạ là ai mà lại có thể mời được Lãnh Vũ Kiếm Vương làm người hộ tống, đúng là rất kinh ngạc!"  

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!