Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Mộ Dung Thuyết nhìn thật sâu vào Trác Uyên đang từ từ nâng người lên, lại trang trọng nghiêm túc như vậy, trong lòng cũng dao động một chút, giống như trong lòng có cảm giác, hoàn toàn có thể cảm nhận được sự chân thành tha thiết của Trác Uyên, thở dài gật đầu: “Ở trong những kẻ gian ác ta từng gặp, có thể xem như ngươi là chính phái nhất… À không, phải là quang minh lỗi lạc nhất. Thật ra, vào lúc cứu ngươi ở trong xe, ta đã nói qua, nếu ngươi có thể cải tà quy chính, làm nhiều việc thiện…”  

             "Không có khả năng!"   

             Nhưng mà không đợi nàng ta nói xong, Trác Uyên đã lạnh lùng phủ định: “ Cô nương có chính đạo của mình để bảo vệ, tại hại cũng có ma đạo mà mình muốn đi, hai người chúng ta là hai con đường khác nhau, không có gì có thể so sánh, cô nương không nên dùng ý nguyện của mình cưỡng ép tại hạ!”  

             Mi mắt Mộ Dung Tuyết giật giật, nghe thấy những lời này thì tức giận, quát lớn: ”Chẳng lẽ ngươi cứ phải làm đại ma đầu khiến cho người trên thế giới không cam lòng, làm ác tới cùng à?”  

             “Sao vật, chẳng lẽ trong mắt cô nương, ma đạo là làm ác à?”  

             Trác Uyên mỉm cười, không khách khí chút nào: “Cô nương, ngươi không hiểu ma đạo, không hiểu con đường tại hạ đang đi, cũng không cần nói thêm gì nữa. Phải biết rằng, nước quá trong sẽ không có cá, người quá khắt khe sẽ không ai theo. Trên đời này, chính đạo chính gốc chỉ là một chuẩn mực, người như cô nương, nếu tu thân dưỡng tính thì còn có thể, nhưng để hành tẩu thiên hạ thì còn xa mới đủ. Vẫn là câu nói kia, chỉ cần trong lòng người có ma, thì vĩnh viễn ma sẽ không bao giờ tan biến."  

             Mộ Dung Tuyết nhìn chằm chằm Trác Uyên rất lâu không thả,  nắm chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi: “Ta không biết ma đạo trong lòng tiên sinh là như thế nào, ta chỉ biết nếu như tha cho ngươi thì sẽ gây hoạ lớn cho thế gian. Nếu mà tiên sinh đã không muốn quay đầu là bờ, vậy thì tại hạ đành phải thực hiện chức vụ trừ ma vệ đạo!”  

             Vừa dứt lời, ngay lập tức Mộ Dung Tuyết bắt đầu kết động ấn quyết trong tay, sau đó bỗng nhiên vung hai tay hướng lên bầu trời.   

             Chỉ một lúc, từng ngân châm bay múa trên trời theo gió sương, có hơn mấy vạn, ngay sau đó, bỗng nhiên ở trong bão tuyết, gió lớn thổi cuồn cuộn hoá thành băng trùy lạnh thấu xương, mạnh mẽ nện về phía Trác Uyên, khí thế rất mãnh liệt.  

             Nếu như thật sự đập trúng cái này thì đừng nói là Trác Uyên, mà bán kính vài dặm cũng bị san bằng phẳng.  

             Thấy tình cảnh này, cơ bản người trong trấn đều không biết đã xảy ra chuyện gì, vội vàng liên tục chạy ra phái bên ngoài, chỉ trong nháy mắt trấn nhỏ đã hóa thành một mộ phần không người, chỉ có mấy người ở đây, lại chăm chú quan sát tất cả.  

             Mạn Thiên Hoa Vũ!   

             Thiên Long Bàn Sơn!   

             Ánh mắt Trác Uyên híp lại, hắn cũng không hoảng loạn, khóe miệng xẹt qua nụ cười khó hiểu, thân thể lắc một cái, một cự long bảy màu dài trăm trượng xuất hiện trước mặt mọi người, chỉ trong nháy mắt đã bao phủ hoàn toàn thân thể Trác Uyên, không lộ một khe hở!  

             Bách Lý Ngự Vũ đang quan sát cuộc chiến ngạc nhiên, tròng mắt co rụt lại, kinh ngạc nói: "Tiểu tử này điên rồi, lại thả ra thần hồn của bản thân, đối phương chính là cao thủ Dung Hồn cảnh, nếu những băng trùy này nện lên thần hồn, chỉ trong nháy mắt sẽ nện cho thần hồn nát nhừ, tiểu tử kia cũng không còn gì!”  

             Tuy là đạo lý này ai cũng hiểu, nhưng cũng vì nguyên nhân như vậy, mọi người mới không tin Trác Uyên lại làm việc ngốc nghếch như vậy, nhất định bên trong có việc kỳ lạ!  

             Kết quả là tất cả mọi người nhìn chằm chằm tất cả mọi chuyện ở đây, lại thấy băng chùy vạn năm kia nện phanh phanh lên trên thân long hồn, mà lại một đập ra một cái động lớn, xâm nhập long thể.  

             Hàn khí lạnh lẽo lan tràn nhanh chóng, chỉ trong chốc lát đã đóng băng toàn bộ long hồn. Chờ sau khi tất cả băng chùy vạn năm nện xong, long hồn kia đã thùng trăm ngàn lỗ, còn biến thành tượng băng, ở dưới làn gió lạnh thổi cũng rung rung nhẹ, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ thành vụn băng.  

             "Ôi, Tước Nhi, lần này cha ngươi thật sự xong rồi, sau này đi cùng tỷ tỷ đi!”   

             Bách Lý Ngự Vũ vỗ đầu Tước Nhi, nháy mắt vài cái, lại chỉ chỉ về phía Mộ Dung Tuyết trêu đùa: "Tuy nhiên ngươi cũng phải nhớ kỹ, mụ già này là hung thủ giết chết cha ngươi, đợi sau khi tỷ tỷ truyền lại bản lãnh cho ngươi, ngươi giết nàng báo thù cho cha ngươi, he he he..."  

             Nghe được lời này, mí mắt Trụy Nhi run rẩy, hung hăng trợn mắt nhìn về phía Bách Lý Ngự Vũ, Mộ Dung Tuyết lại thở dài một hơi, từ chối đưa ra ý kiến, nhìn về phía nàng ta: "Cô nương muốn mang đứa trẻ đi, sợ là không dễ như vậy. Ta đã nói là ta sẽ chăm sóc đứa bé này!”   

             "Hừm, hung thủ giết người, không phải là ngươi định diệt cỏ tận gốc à!"   

             "Từ trước đến nay Mộ Dung gia chúng ta không làm chuyện xấu xa như vậy, ngươi yên tâm đi, ta sẽ nuôi lớn đứa trẻ này, để cho nàng học tập, cho dù sau này nàng muốn báo thù thì cũng tùy theo nguyện vọng của nàng, ta sẽ không bao giờ can thiệp vào!”  

             Mộ Dung Tuyết lạnh lùng nhìn nàng ta, thản nhiên nói: “Tóm lại, nàng không thể đi lên con đường lúc trước của cha nàng!”  

             “Ta có điên mới tin ngươi, ngươi cho rằng ta là đứa trẻ lên ba à, ta có thể tin ngươi sẽ đối xử thật tốt với nàng à?”  

             “Vậy thì như thế nào, chẳng lẽ giao đứa trẻ cho ngươi, để nàng lại đi lên con đường tà ác?”  

             “Được rồi, đừng làm ầm nữa, phiền chết đi được!”  

             Hai người Mộ Dung Tuyết lại vì vấn đều sau khi Trác Uyên chết Tước Nhi thuộc về ai mà cãi lộn không ngừng, Tước Nhi cũng nhướng mày, xua tay, không kiên nhẫn bĩu môi nói: “Cha ta vẫn còn ở đây, các ngươi tranh giành cái gì mà tranh giành? Ta đồng ý, cha ta còn chưa đồng ý đâu!”  

             Hai mắt ngưng lại, hai người nhìn Tước Nhi không thể tin nổi, sau đó lại nhìn về phía long hồn đóng băng bị tàn phá không chịu nổi, trong mắt hiện lên sự nghi ngờ.  

             Không thể nào, thần hồn biến thành như vậy mà hắn vẫn có thể sống được á?  

             Nhưng mà giống như để kiểm chứng nghi ngờ trong lòng các nàng, ngay lập tức một tiếng cười nhẹ vang lên từ bên trong tượng băng: “Ha ha ha... Vẫn là con gái ta hiểu ta, Mộ Dung cô nương, ta đã nói ngươi không hiểu, ma đạo, chiêu thức ở trình độ này không thể tổn thương đến một cọng lông của ta!"   

             "Ma Long Vương, long hồn thiên khung!"   

             Một tiếng quát nhẹ, đột nhiên toà băng đóng trên thân cự long tản ra khí lưu màu đen cuồn cuộn, giống như một cơn lốc, vây kín toàn bộ vụn băng trên bầu trời, sao đó ầm một cái, tất cả đều ngập chìm vào bên trong bóng đêm vô tận, giống như bị hấp thụ hoàn toàn.   

             Ngay sau đó, khí đen biến mất, kể cả cự long kia cũng biến mất, chỉ hiện ra một bóng người, không thể nghi ngờ gì nữa, đó chính là Trác Uyên, trên khóe miệng vẫn nở nụ cười thản nhiên, không thương tổn một chút nào!  

             Trụy Nhi hoảng sợ ngây người, bỗng nhiên hét to lên: “Tại sao có thể như vậy, đây là một chưởng toàn lực của tiểu thư, còn đánh trúng thần hôn của hắn, sao lại…”   

             Hai người Mộ Dung Tuyết và Bách Lý Ngự Vũ cũng thay đổi sắc mặt, nhìn về phía Trác Uyên không thể tưởng tượng được, trên mặt đều hiện lên vẻ kinh hoảng sợ hãi. Đặc biệt là Bách Lý Ngự Vũ nhìn Trác Uyên càng khó tin nổi.  

             Hôm nay tiểu từ này đã phá nát tam quan của nàng ta,  thần hồn trọng thương đều không có việc gì, tiểu tử này bật hack à?  

             Trác Uyên phủi tay, lắc đầu mỉm cười, vẫy vẫy tay với Tước Nhi, Tước Nhi cũng vui mừng hớn hở chạy về phía Trác Uyên, chỉ để lại Mộ Dung Tuyết với khuôn mặt đầy nghi ngờ, khó có thể lấy lại tinh thần.  

             Trác Uyên dắt lấy bàn tay nhỏ bé của Tước Nhi một lần nữa, hắn nhìn Mộ Dung Tuyết, thở dài, mỉm cười nói: "Mộ Dung cô nương, vốn dĩ tại hạ muốn trả ơn cứu mạng cho cô nương, nhưng ngươi với ta chính ma đối lập, đạo khác biệt, mưu cầu cũng khác nhau. Ta cũng không muốn chính đạo trường tồn của cô nương bị nhiễm ma khí, làm bẩn thanh danh của cô nương. Cho nên một chiêu vừa nãy của cô nương, tại hạ cố gắng chịu, coi như xong đoạn ân oán này. Từ nay về sau, cô nương đi đường dương quan rộng lớn của cô nương, tại hạ đi cầu độc mộc nhỏ của tại hạ, vô tình gặp lại thì tại hạ cũng không lo lắng đoạn này, như vậy xin cáo từ!”  

             Nói xong, lập tức Trác Uyên kéo tay nhỏ của Tước Nhi đi về phía xa xa!  

             "Chờ một chút, ngươi có ý gì, mạo hiểm thả ra thần hồn để tiếp một chiêu này của ta, cái này có ý tứ gì, để trả một mạng cho ta?"  

             Nhưng mà Mộ Dung Tuyết vừa nghe Trác Uyên nói xong, trong lòng gấp gáp, bỗng nhiên sinh ra một tia không cam lòng, không biết nghĩ như thế nào, hoặc là cơ bản không muốn gì, bỗng nhiên đạp mạnh dưới chân, phóng về phía Trác Uyên, tuy nhiên lần này nàng ta không xuất chưởng, mà biến chưởng thành trảo, không phải chặn lại đánh hắn mà muốn bắt lấy hắn hỏi cho rõ ràng.  

             "Bổn cô nương làm việc luôn phân biệt rõ ràng, cứu mạng chính là cứu mạng, không cần ngươi trả lại. Trừ ma vệ đạo, chính là muốn trừ ma, cũng không cần ngươi nhường, ngươi hợp hai chuyện này lại cùng một chỗ, vậy đoạn ân oán này thì tính như thế nào? Ngươi đứng lại nói rõ ràng cho ta!"  

             "Ngự Vũ, ngăn nàng ta lại!"  

             Trác Uyên không quay đầu, thản nhiên nói. Bách Lý Ngự Vũ nghe thấy vậy, vừa định động chân, lại khựng lại, bĩu môi, trợn mắt, trong lòng thấy sai, dựa vào cái gì mà ta phải nghe theo hắn?  

             Nhưng dường như Trác Uyên đã hiểu rõ tâm tư nàng ta từ lâu, hắn không đợi lời nói rơi xuống, lại nói thêm một câu: "Lão gia tử!"  

             "Biết ngay là lại lấy lão ta để dọa ta!"  

             Da mặt Bách Lý Ngự Vũ co rụt lại, đương nhiên nàng ta biết Trác Uyên nói đến ai, tức giận hừ một cái, tức giận khịt mũi bĩu môi nói: "Cầm lông gà làm lệnh tiễn, ngươi cứ chờ đó cho ta!"  

             Tuy nhiên, dù nàng ta không cam lòng, vẫn làm theo ý của Trác Uyên, lắc người một cái, chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt Mộ Dung Tuyết, lập tức ngăn ở trước mặt nàng ta.  

             Trong mắt hiện lên sự tức giận, Mộ Dung Tuyết không biết thân phận của Bách Lý Ngự Vũ, lúc này một chưởng tràn ngập khí lạnh đánh về phía mặt nàng ta: "Mau tránh ra cho ta!"  

             "Hừm, tiểu nha đầu, không biết trời cao đất rộng, cũng dám ra tay với ta?"  

             Bách Lý Ngự Vũ nhếch mép, không thèm để ý, nhưng mà cả người lắc một cái, “ầm”, đột nhiên một khí thế mạnh mẽ phát ra.  

             Một chưởng này của Mộ Dung Tuyết chưa đánh tới, đã đụng một cái, bị phàn chấn trở về trong nháy mắt, bỗng dưng khóe miệng xẹt qua một tia máu tươi. Nhưng mà nàng ta còn không có công phu để ý tới, nhìn Bách Lý Ngự Vũ không thể tin nổi, kinh ngạc nói: "Cao thủ Quy Nguyên cảnh?"  

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!