Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Oanh!  

             Đột nhiên một tiếng bạọ đinh tai nhức óc phát ra, chỉ trong nháy mắt tòa băng phong giam giữ Trác Uyên ầm ầm vỡ vụn ra, từng đạo lôi viêm màu đen lan tràn, biến mọi thứ xung quanh hóa thành hư vô, bao gồm cả sương lạnh cứng rắn và lửa xanh thăm thẳm, cũng không có gì bất ngờ xảy ra, tất cả đều bị thứ màu đen này cắn nuốt hoàn toàn, chỉ trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi.    

             Trác Uyên từ từ đi ra, lôi viêm màu đen bên trong mắt trái lóe lên rồi biến mất, lại không một cọng lông nào bị thương, hoàn toàn nguyên vẹn. Trác Uyên nhìn thật sâu vào hai cô gái, sắc mặt trở nên ngưng trọng, chắp tay nghiêm túc nói: “ Hai vị cô nương không cần tranh giành, con gái của tại hạ thì chính tại hạ nuôi dưỡng là được, còn không cần làm phiền đến những người bên cạnh!”   

             “ Tại sao lại như vậy ngươi trúng một chưởng kia của ta nhưng lại không chết?”  

             Tròng mắt Mộ Dung Tuyết co rụt lại, dường như cảm thấy kinh hãi không kìm được mà kêu lên. Bách Lý Ngự Vũ nhìn chằm chằm Trác Uyên một lúc, trong mắt cũng nổi lên một ánh sáng kỳ lạ, gật đầu nhẹ, nói: “ Không ngờ rằng ngoại trừ tâm tư xảo trá thì thực lực của tiểu tử nhà ngươi cũng không tệ. Phải biết rằng một chiêu vừa nãy là độc môn tuyệt học của Mộ Dung gia, cần hai đại Thiên Địa Chí Bảo mới có thể luyện thành, một là tinh thể Bắc Hải Vạn Niên Hàn Băng, kiên cố không thể phá vỡ ; hai là Nam Châu Địa Tâm Thủy Viêm, đứng đầu trong Hàn Viêm. Kết hợp hai thứ, trong thủy có hỏa, trong hỏa có thủy, hỗ trợ lẫn nhau. Một khi chúng chiêu, hàn khí xâm nhập cơ thể, khó có thể phát ra lực lượng, gân mạch kiệt quệ, hỏa khí đốt người, nhập tâm nhập tỳ, không còn cọng lông nào.. Người bình thường gặp phải chỉ sợ đã sớm bị chiêu này rút củi dưới đáy nồi, không biết phải làm sao, chỉ trong nháy mắt bị đốt cháy không còn gì, trốn không thể trốn sống không thể sống, vậy mà ngươi lại có thể bình yên vô sự đi ra, ngược lại làm ta phải lau mắt mà nhìn!”  

             “Nói bậy, lão tử có thể là người bình thường à?” Trác Uyên trợn mắt nhìn nàng ta một cái, sau đó cũng không nhìn nữa, mà ngược lại nhìn về phía Mộ Dung Tuyết,  hắn nhíu mày, nắm chặt tay nói: “ Mộ Dung cô nương,  tại hạ không nghĩ tới ngươi lại là tiểu thư của Mộ Dung gia ở Nam Châu, có lẽ ngày thường quý huynh luôn chiếu cố nên không có chuyện gì khó khăn cần tại hạ giúp đỡ, chỉ là tại hạ nợ cô nương một phần ơn huệ, sau này có cơ hội nhất định sẽ trả hết. Bây giờ tại hạ xin cáo lui trước, xin cô nương chú ý bảo vệ sức khỏe!”  

             Trác Uyên cúi người hành lễ một lần nữa. Hắn ta không nói hai lời nhìn về phía Tước Nhi và Bách Lý Ngự Vũ nói: “Chúng ta đi thôi!”  

             Hơn nữa dường như Trác Uyên rất nóng lòng rời khỏi nơi này, ăn nói rất thẳng thắn, làm càng thẳng thắn hơn. Dường như sau khi nói xong ngay lập tức quay người vội vã rời đi, giống như cố ý tránh ảnh khỏi Mộ Dung Tuyết không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào.  

             “ Muốn đi à, e rằng không có dễ như vậy!”  

             Ánh mắt Mộ Dung Tuyết ngưng lại, nàng ta hét to, đạp chân xuống, đột ngột đánh ra một chưởng vào phía sau lưng Trác Uyên. Trong tay tản ra ánh sáng lạnh lẽo, gió lớn cuồn cuộn xen lẫn khí lạnh thấu xương. Chỉ trong nháy mắt đã đến ngay phía sau lưng Trác Uyên.   

             Mí mắt giật giật, bỗng nhiên Trác Uyên quay người lại, chợt thả hồng mang Kỳ Lân Tí đụng một phát vào ngọc trưởng kia một cách mạnh mẽ, lúc này Mộ Dung Tuyết lùi về, rơi xuống mặt đất, “thình thịch” lùi năm sáu bước, người mới dừng lại hạ xuống được. Trác Uyên Cũng dừng lại, lúc này hai bên giao đấu ngang sức ngang tài!   

             Thấy tình cảnh này, Bách lý Ngự Vũ Vũ nheo mắt, trong lòng hơi kinh ngạc.  

             Nàng ta không bao giờ nghĩ rằng vừa nãy Trác Uyên phá một chưởng của Mộ Dung Tuyết đã dùng kỳ chiêu diệu thuật gì để khắc chế, nhưng lần này hai bên đối chưởng chính là dùng thực lực thật sự.   

             Nhưng mà lần này vẫn ngang tay như cũ, chuyện này càng khiến cho nàng ta cảm thấy hoảng sợ.    

             Bởi vì ở trong mắt của nàng ta, công lực của Trác Uyên chẳng qua chỉ là Thần Chiếu cảnh tầng ba mà thôi, tại sao có thể có công lực ngang với Mộ Dung Tuyết là Dung Hồn cảnh tầng năm. Hay là...  Tiểu tử này đã dùng đồ vật gì để che giấu tu vi.    

             Vừa nghĩ đến đây,  Bách lý Ngự Vũ  híp mắt lại, không tiến lên, mà cứ đứng như vậy yên lặng quan sát dò xét nông sâu của Trác Uyên.   

             Tước Nhi không có sự cho phép Trác Uyên, ngày bình thường là dáng vẻ của một cô gái ngoan ngoãn, lại không động lấy một ngón tay, đặc biệt là ở trước mặt người ngoài càng như vậy!    

             Trừ khi Trác Uyên thật sự gặp phải tình huống khẩn cấp, nhưng mà hiển nhiên nữ tử trước mắt này còn rất xa mới có thể đặt đến điểm đấy...  

             “ Tiểu thư!”  

             Trụy Nhi nhìn thấy tiểu thư nhà mình ra hai chưởng đều không thể chiếm được bất cứ tiện nghi gì. Trong lòng quýnh lên, vội vàng kêu kêu to, đi đến bên cạnh, trên mặt đều hiện lên về quan tâm nghiêm túc.   

             Mộ Dung Tuyết từ từ xua tay, không liếc nhìn nàng ta lấy một cái, đôi mắt lạnh lẽo vẫn nhìn chăm chú về phía Trác Uyên ở đối diện, thỉnh thoảng còn nhìn lên Kỳ Lân Tí vừa mới va chạm một chưởng với nhau.  

             Mà ở trên kia băng sương lạnh lẽo đã đông lại nhanh chóng!    

             Trác Uyên hiểu rõ ý của nàng ta, mí mắt buông xuống, từ từ nâng cánh tay phải đầy băng sương lên, lại cười nhẹ: “ Lúc này có lẽ cô nương đang tính toán, một chưởng này hạ xuống, ta đã thương tổn mấy phần. ha ha ha… Đáng tiếc, cô nương tính sai rồi, cánh tay này của ta không sợ nóng sợ lạnh, chỉ sợ Băng Tâm Liệt Diễm này của cô nương không thể thấm vào rồi tổn thương cánh tay ta một chút nào!”  

             Nói xong, bỗng nhiên cánh tay phải của Trác Uyên chấn động. “soạt” một cái, từng mảnh băng vụn vỡ nát ra, rơi lả tả trên mặt đất. Mà cánh tay mang hồng mang kia lại tản ra sáng bóng như ngọc, không tổn thương một chút nào.   

             Đôi mắt Mộ Dung Tuyết hơi run rẩy, trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ lạ nhưng cũng càng nghiêm túc hơn.    

             Trụy Nhi nhìn thấy vậy, nhìn Trác Uyên ở phía đối diện, lộ ra vẻ không thể tin nổi, nói lẩm bẩm: "Tại sao có thể như vậy, mặc dù một chưởng kia của tiểu thư không phải Băng Phong Liệt Diễm Chưởng, cũng không sử dụng bất kỳ vũ kỹ nào. Nhưng ngày bình thường, tiểu thư đã luyện Bắc Hải Băng Tinh, Thiên Địa Hàn Viêm vào trong xương tủy từ sớm, bên trong mỗi một chiêu thức đều mang theo lực lượng của Hàn Viêm. Bình thường đối chưởng với người khác, cho dù công lực người kia hơi mạnh, cũng sẽ bị Hàn Viêm xâm nhập, gân mạch tắc nghẽn, tại sao lần này lại vậy. . ."   

             Bách Lý Ngự Vũ lại nhếch mép cười, từ từ lên tiếng trào phúng: "Xem ra hôm nay đại tiểu thư Mộ Dung của chúng ta lại gặp phải khắc tinh. Nếu mà thực lực của đối phương siêu việt nàng ta còn được, nàng ta còn có lối thoát. Nhưng mà rõ ràng công lực tương đương với nàng ta, kết quả là hết chiêu này đến chiêu khác của mình bị khắc chế, lại khó phát huy công hiệu như ngày thường, ui trời… Trước đây để hai loại năng lượng thủy hỏa cực kỳ trái ngược với nhau vào trong cơ thể, chịu đựng mọi loại đau khổ, vất vả tu luyện ra Băng Viêm Hàn Kình, bây giờ xem ra, thật sự không có một chút tác dụng, ha ha ha. . ."   

             "Ôi, rốt cuộc tiểu thư chúng ta đắc tội với ngươi ở đâu mà lúc này ngươi còn mở miệng mỉa mai?” Trụy Nhi nghe xong không nhịn được đứng ra bất bình thay tiểu thư nhà mình.   

             Nhưng mà Mộ Dung Tuyết lại không để ý chút nào, nàng ta chỉ chăm chú nhìn Trác Uyên ở đối diện, trong mắt lóe lên ánh sáng, dường như đang suy như đối sách.  

             Trác Uyên nhìn thấy vị tiểu thư là ân nhân cứu mạng lại coi mình như kẻ địch, hắn bất lực, lắc đầu bật cười, chắp tay một lần nữa: “ Mộ Dung Tiểu thư, chuyện vừa nãy trong lòng ngài cũng rõ ràng, bộ dáng của điêu phụ này như vậy, ai mà dám đùa giỡn nàng ta? Nàng ta không đùa giỡn người khác là tốt rồi. Tại sao ngài vẫn chấp nhất với tại hạ, nhìn tại hạ như kẻ địch vậy?”  

             “Ha ha, ngươi nói ai là điêu phụ hả?” Bách Lý Ngự Vũ trợn ngược mắt, nàng ta hung hăng lườm nguýt Trác Uyên, bĩu môi, nổi giận đùng đùng.   

             Nhưng Trác Uyên không thèm nhìn nàng ta một cái, vẫn chăm chút quan sát phản ứng của Mộ Dung Tuyết ở đối diện. Đáng tiếc sự hận thù trong mắt nàng ta cũng không vì vậy mà thu lại, vẫn kiên định không thay đổi như cũ. Giống như hôm nay chưa diệt trừ Trác Uyên thì không thoải mái.   

             "Tuy rằng đùa giỡn dân nữ đáng giận, nhưng tội không đáng chết, tại hạ cũng không vì vậy mà giết ngươi, ta cũng không phải người cực đoan như vậy!"   

             "Vậy cô nương vẫn luôn dây dưa không thả là vì. . ."   

             Ánh mắt Mộ Dung Tuyết híp lại, sát ý trong mắt càng ngày càng lạnh lẽo,nghiến răng nghiến lợi nói: "Đều do ngươi đã gây ra mấy chục nghìn oan hồn ở Trung Châu, sinh linh lầm than, chuyện này không thể không truy cứu!"  

             Mi mắt Trác Uyên giật giật, vẻ mặt kỳ lạ: “Trung Châu? Cô nương là người Nam Châu, đối địch với Trung Châu cũng được coi là báo thù, cũng không cần tính sổ với ta vì người Trung Châu chứ. Nếu mà tại hạ làm chuyện khiến người thần đều phẫn nộ ở ba châu còn lại, thì hành động này của cô nương cũng là có lý do, dù sao cũng là đồng minh, nhưng mà Trung Châu… Ha ha ha, chúng ta đang giúp cô nương chống lại kẻ thù!"   

             "Kẻ thù trên chiến trường ta thấy rõ ràng, mục tiêu là những cường giả Trung Châu, nhưng ngươi dắt thương hội Hải Xuyên vào là như thế nào? Để bọn họ làm dê thế tội, ngươi tự mình chạy trốn, tới mấy chục nghìn oan hồn thì sao ta có thể buông tha kẻ ác như ngươi?"  

             "Hoá ra là vậy, là vì bọn họ. . ."   

             Trác Uyên mỉm cười, từ chối đưa ra ý kiến: “Trái tim cô nương thật rảnh rỗi, lại truy sát ta chỉ vì một đám người không liên quan! Nhưng mà thật sự bọn họ là do ta hại chết à? Chính lòng của bọn họ đã hại bọn họ, quá tham lam. Hoặc nói ngay từ đầu sau khi bọn họ dựa vào cường giả Trung Châu để lập nghiệp thì cũng phải nghĩ đến sẽ có ngày như vậy, chỉ là ta gặp đúng lúc thôi!”  

             Mộ Dung Tuyết hừ lạnh, gật đầu nhẹ, thản nhiên nói: "Ngươi cho rằng chuyện này ta không biết à? Với lại, cũng không phải vì bọn họ mà ta đối với ngươi như vậy!"   

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!