Nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Trác Uyên, vẻ mặt của hộ vệ bên cạnh vô cùng nghi ngờ nhìn qua, đã thấy chiếc xe kia phi nhanh trong gió tuyết, trong nháy mắt không thấy bóng dáng, nghi ngờ hỏi: "Tiên sinh, xe ngựa kiểu như thế này rất phổ biến, có vấn đề gì không vậy?"
"Hả, không có gì, chỉ là... Rất quen thuộc!"
Trác Uyên khẽ chau mày, hắn suy nghĩ một chút, lại thấy kỳ lạ: "Nhưng mà… Tại sao lại không nhớ nổi… Đã gặp qua ở đâu?"
Bách Lý Ngự Vũ ở một bên nghe thấy những lời này, lại bĩu môi khinh thường, mỉa mai: "Nam nhân thối, tình nhân củ quá nhiều có phải không, nên mới không nghĩ ra?"
"Tình nhân cũ?"
"Đúng vậy, trong xe có mùi phấn son, chẳng lẽ còn có thể là huynh đệ tốt của ngươi, hừm... Tiền tiên sinh, sự yêu thích của ngài cũng rất rộng rãi nhỉ!" Ngay lập tức Bách Lý Ngự Vũ nở nụ cười khinh thường, giễu cợt ra tiếng.
Sau khi mọi người nghe thấy vậy, khịt khịt mũi, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt thoang thoảng trong gió, cũng hiểu rõ một chút, lại không dám nói, đều cùng nhau cúi thấp đầu. Chỉ là khóe miệng không kìm được mà nở nụ cười mập mờ.
Là nữ nhân?
Trác Uyên nhíu mày thật chặt, suy nghĩ một lúc lâu mới hiểu ra: "Ồ, hóa ra là các nàng!"
"Nữ nhân hoang dã ngươi giấu bên ngoài là ai vậy?"
"Di nương ta?"
Vừa nói xong lời này, Bách Lý Ngự Vũ đã nắm lấy cơ hội, ngay lập tức bật cười, hai mắt Tước nhi cũng tỏa sáng, ồn ào theo. Những ngày gần đây, Bách Lý Ngự Vũ không hợp với một người nào trong xe, đặc biệt là Trác Uyên, nàng ta càng hận thấu xương, sau cùng chỉ có thể cùng Tước Nhi tuổi tác nhỏ nói chuyện hằng ngày, thậm chí còn thiết lập quan hệ hòa thuận.
Hoặc là nói nam nhân khó mà đoán được lòng dạ đàn bà, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà hai nữ tử một lớn một nhỏ này lại chơi cùng với nhau, bây giờ thì Tước Nhi cũng bị Bách Lý Ngự Vũ làm hư, đều chạy lại xem thường Trác Uyên.
Tuy nhiên, Trác Uyên cũng không để ý, chỉ thở phào nhẹ nhõm, nói nhỏ: "Lần trước Tiểu Tam Tử trọng thương, cô nương bên trong xe kia đã ra tay cứu giúp, còn chưa nói lời cảm ơn, lần này gặp được tất nhiên phải đi lên chào hỏi. Nếu mà có chỗ nào có thể ra sức giúp đỡ, cắt đứt đoạn ân tình này thì càng tốt, bằng không thì lại mắc nợ, ôi!"
"Sao vậy, ngươi than thở cái gì, ngươi nợ ân tình các nàng, chẳng lẽ không có cơ hội đền đáp à?" Sau khi nghe Trác Uyên trình bày, rốt cuộc Bách Lý Ngự Vũ cũng hiểu rõ tất cả, xem ra người ta có ân cứu mạng với hắn, chỉ là nàng cảm thấy kỳ lạ, tại sao một kẻ giảo hoạt như hắn lại coi trọng phần tĩnh nghĩa này như vậy, giống như không lên thì không yên lòng, đây là lần đầu tiên nàng ta thấy người như vậy.
Dường như Tước Nhi đã nhìn thấy suy nghĩ trong lòng, nàng xua tay cười nói: "Vũ tỷ, tính tình của cha ta chính là như vậy, ân oán rõ ràng, lần trước cha được người ta cứu mạng, nhận ân huệ của người ta, cha ta còn nhân cơ hội bắt người ta một khoản, chiếm bảo vật của người ta, cho nên trong lòng vẫn luôn hổ thẹn..."
"Cái gì, người ta cứu mạng con trai ngươi, ngươi còn chiếm đồ vật của người ta?"
Da mặt Bách Lý Ngự Vũ không nhịn được mà co giật, ánh mắt nàng ta nhìn về phía Trác Uyên cũng thay đổi, chuyển thành vẻ khinh bỉ: "Quả thật ngươi không phải kẻ tốt lành gì, lấy oán báo ơn, hừm!"
Trác Uyên bật cười thành tiếng, hắn lắc đầu một cách bất đắc dĩ: "Lần trước hiểu lầm một chút, ta tưởng là dùng hai mươi triệu thánh linh thạch đổi lấy gần nửa hồ lô Bắc Hải Ngưng Giao, coi như mua với giá cao để báo đáp các nàng. Lại đi ngay để các nàng không có cơ hội lui khoản, nhưng ai ngờ sau khi nghe ngóng giá cả thị trường lại có thể xào lên tới năm mươi triệu thánh linh thạch. Con mẹ nó, làm sao mà biết được đồ vật nhỏ như vậy lại có giá trị lớn như vậy, lại như là ta cướp đoạt của các nàng, càng thấy áy náy..."
Phụt!
Nàng ta không nhịn được che miệng bật cười, Lãnh Vũ Kiếm Vương luôn luôn lạnh lùng lần đầu lại nở nụ, cười tươi như hoa, chỉ đành lườm hắn một cái, tức giận nói: "Ta còn tưởng rằng tiểu tử ngươi gian trá giảo hoạt lắm mưu mẹo, kết quả thế mà lại là kẻ hồ đồ. Bắc Hải Ngưng Giao kia có tiền cũng không mua được, sao có thể dùng thánh linh thạch để so sánh được?"
"Làm sao ta biết được điều đó?"
Trác Uyên không để ý đến nàng ta, chỉ có thể trợn mắt một cái, đi về phía hộ vệ đánh xe ở phía trước nói: "Tăng tốc độ lên chạy theo xe phía trước, đừng đột ngột tạo hiểu lầm cho các nàng!"
Nghe thấy vậy, người phía trước gật đầu một cái, lại tăng tốc độ một lần nữa, Bách Lý Ngự Vũ lại nhướng mày nhìn Trác Uyên, cười đùa nói: "Không ngờ rằng một tiểu tử miệng nam mô, bụng một bồ dao găm như ngươi, ngược lại đối với ân nhân cứu mạng lại cẩn thận, còn sợ bỗng nhiên xuất hiện trước mặt các nàng, mạo phạm người đẹp, tạo ra hiểu lầm? Thật không biết, rốt cuộc ngươi là người tốt hay là kẻ ác. Tuy nhiên bên trong Thiên Ma Sơn có chữ Ma, nhưng rốt cuộc đi ra là ma hay chính?"
Trác Uyên biết nàng ta đang thăm dò thật giả lai lịch của Thiên Ma Sơn, nhưng mà hắn cũng không mắc mưu, cứ để cho nàng ta đoán đi, chỉ mỉm cười thần bí, nghiêng đầu từ chối đưa ra ý kiến, không để ý đến nàng ta.
Nhìn thấy cảnh này, Bách Lý Ngự Vũ sầm mặt, định mắng.
Nhưng mà còn chưa đợi nàng ta mở miệng, Tước Nhi đã đến trước mặt, bàn tay non nớt xẹt qua gò má của nàng ta, hì hì nói: "Vũ tỷ, đừng trầm mặt mà, khi ngươi cười rộ lên rất đẹp!"
"Đúng vậy, tiểu thư Tước Nhi nói là một khi Lãnh Vũ Kiếm Vương cười rộ lên thì như gió xuân và mưa ấm, ha ha ha..." Lúc này, một gã hộ vệ cũng thuận mồm cười ra thành tiếng.
Trải qua vài ngày ở chung, có Trác Uyên áp chế tính cách nóng nảy của Bách Lý Ngự Vũ, mọi người lại bớt sợ nàng ta hơn. Gương mặt Bách Lý Ngự Vũ tự nhiên đỏ lên, nàng ta trợn mắt nhìn người kia, giận dữ nói: “Nếu ngươi còn dám nói nữa, ta sẽ xé nát miệng ngươi ra!”
Bỗng dưng người kia co dụt đầu lại, lắc đầu nơm nớp lo sợ. lại không dám nhiều lời nữa. Chỉ có Bách Lý Ngự Vũ nhìn ánh mắt kỳ lạ của những người trong xe, càng ngày càng không thấy tự nhiên, gương mặt càng ngày càng đỏ bừng lên.
Thẳng đến khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tước Nhi, trong lòng mới thư giãn hơn, nở nụ cười vui vẻ.
Nàng ta là Lãnh Vũ Kiếm Vương trong Cửu Kiếm Vương, sát phạt quyết đoán, cao cao tại thượng, chưa từng có người nói rằng nụ cười của nàng ta… Là mưa ấm...
"Phong cảnh Bắc Quốc đóng băng ngàn dặm, tuyết bay mười ngàn dặm, tuy nhiên dưới ánh nắng mặt trời chói chang, băng tuyết này cùng nên tan ra, mùa xuân… Đã đến rồi!"
Không biết vô tình hay cố ý, Trác Uyên liếc mắt nhìn Bách Lý Ngự Vũ một chút, lại nhìn thế giới băng tuyết ngoài xe một chút, trong lòng chợt thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, hắn có một loại cảm giác, sự thay đổi của trời đất là ở trong lòng, mà dường như lòng người cũng lặng lẽ thay đổi theo sự biến hóa của trời đất. Mà tất cả mọi thứ hắn đều cảm nhận được...
Xe ngựa vẫn luôn chạy như bay trên tuyết, chạy theo chiếc xe phía trước từ xa, rất nhanh mọi người đã đến một trấn nhỏ do tuyết đọng đắp lên mà thành, bên ngoài trấn có một khối bia đá cao ba trượng đứng sừng sững, ngập tràn tuyết đọng, lại hiện rõ ba chữ to: Trấn Phong Sương!
K-K-Í-T..T...T!
Tất cả xe cộ đều cùng nhau dừng lại, người đánh xe phía trước quay đầu nhìn về phía Trác Uyên nói: "Tiên sinh, có lẽ chiếc xe lúc trước cũng dừng ở trấn Phong Sương, nếu xe chúng ta theo vào trong trấn nhỏ này sẽ bị phát hiện. Không biết ý của tiên sinh như thế nào?"
"Các ngươi đi làm lệnh bài cho Lãnh Vũ Kiếm Vương, chính ta đi tìm xe kia là được, tập hợp ở ngoài trấn!" Trác Uyên cân nhắc một lúc, thản nhiên nói, sau đó nhìn về phía Bách Lý Ngự Vũ, đưa tay ra: “Lấy ra ngọc giản có chứa dao động linh hồn của ngươi để cho bọn họ đi làm!"
Bách Lý Ngự Vũ hơi chu mỏ, từ chối đưa ra ý kiến: "Thật sự... Không cần đến..."
"Ngự Vũ cô nương... Ở chỗ Kiếm Tôn ngươi cũng nói như vậy à?"
"Được rồi được rồi, làm, sẽ làm mà!" Bách Lý Ngự Vũ hừ một cái, không kiên nhẫn xua tay, lập tức lấy ra một cái ngọc giản, đưa lên.
Tuy là còn kháng cự, nhưng cũng không lộ ra sự thù địch như ban đầu.
Có thể thấy được, mấy ngày nay ăn ở chung cùng với mọi người, đã dần hòa tan màn mưa lạnh này.
Trác Uyên tiếp lấy lệnh bài đưa cho người khác, sau đó khéo theo Tước Nhi xuống xe, quay đầu nhìn về phía Bách Lý Ngự Vũ nói: "Ngự Vũ cô nương, ngươi đi cùng bọn họ hay đi với chúng ta? Dù sao lúc sau cũng tập hợp ở bên ngoài trấn!"
"Ta đi cùng Tước Nhi, hừm!" Bách Lý Ngự Vũ hơi ngẩng đầu lên, nàng ta lập tứ nhảy xuống khỏi xe, kéo theo Tước Nhi nghênh ngang rời đi, chỉ để lại bọn người Trác Uyên nhìn nhau lắc đầu bật cười bất đắc dĩ.
Sau đó, tất cả những chiếc xe kia đều được kéo đi, Trác Uyên cũng không chậm trễ mà theo bước đám người Bách Lý Ngự Vũ. Những ngày ở trong xe, ánh sáng tối tăm nên không nhìn thấy gì, nhưng ban ngày ban mặt, đúng lúc dưới ánh sáng tuyết rơi, lại dễ thấy vết sưng đỏ dưới khóe miệng Bách Lý Ngự Vũ vẫn chưa tiêu tan.
Trác Uyên giật mình nhẹ, vội vàng đi đến bên cạnh nàng ta, vội vã nói: "Ngự Vũ cô nương, bắt đầu từ lần trước ta nhìn thấy ngươi cũng đã sáu bảy ngày, tại sao mặt mũi của ngươi vẫn chưa tốt lên vậy?"
"Không có mệnh lệnh của lão tổ tông, thì mặt mũi này không thể tốt lên!" Bách Lý Ngự Vũ bướng bỉnh trợn mắt nói.
Trác Uyên bất lực thở dài, bật cười thành tiếng: “Nhưng bây giờ ngươi là người dưới tay ta, bộ dạng ngươi như thế này mà đi cùng ta, làm sao có thể gặp người?"
"Thế nào, khó nhìn à?"
"Không chỉ là khó nhìn, còn sẽ tạo ra không ít phiền phức, đặc biệt là lần này ta đến cảm ơn người ta, nhìn thấy bộ dạng này của ngươi, người ta lại tưởng ta làm gì ngươi, sắc mặt người ta nhìn ta sẽ tốt à? Ngươi không thấy xấu hổ nhưng mà ta có đấy!"
Bách Lý Ngự Vũ nhướng mày, lập tức cười đùa: "Vậy cũng tốt, ta sẽ để cho ân nhân cứu mạng của ngươi nhìn xem trước đây nàng ta đã cứu một kẻ như thế nào, sau này nếu cứu người thì cần phải đánh bóng hai mắt mới được, không thể cứu loại người hành động tàn ác này được, he he he..."
"Má nó, ngươi có tư cách gì mà nói ta ác? Mau dừng nguyên lực chữa trị cho ta, nếu không thì lập tức lăn vào trong xe ngựa mà chờ đi!" Sắc mặt Trác Uyên trầm xuống, hắn quát lên. Bách Lý Ngự Vũ le lưỡi đáng yêu, hiếm khi lộ ra tính cách trẻ con, lắc đầu nói: "Không đấy, ta muốn để cho ngươi ở trước mặt ân nhân cứu mạng không còn mặt mũi, không trả ân tình này, để xem ngươi có thể làm gì? Hừm, những ngày này ta luôn bị ra tay áp chế, lần này cũng đến lượt bản cố nương áp chế ngược lại ngươi, ha ha ha..."
Oanh!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!