Yên tĩnh, yên tĩnh đến chết lặng!
Bên ngoài tuyết rơi lất phất, xe ngựa chạy băng băng, chấn động, nhưng bầu không khí trong xe lại vô cùng áp lực. Từ sau khi vị Lãnh Vũ Kiếm Vương này đại giá quang lâm, tất cả mọi người giống như chuột bị mèo nhìn chằm chằm, run run rẩy rẩy, không dám có động tác nhỏ nào, thậm chí ngay cả hô hấp cũng không dám dùng lực quá mức, từng khuôn mặt tuấn tú nín thở đến mức đỏ bừng.
Nhưng Bách Lý Ngự Vũ lại giống như không có việc gì, dường như tất cả mọi thứ đều không liên quan đến nàng ta, khóe miệng chỉ nở một nụ cười khinh thường, mặt khinh thường nhìn những người ở đây, đặc biệt là Trác Uyên, bên trong sự khinh thường còn kèm theo cả sự căm ghét, còn có một ít mơ hồ!
Rốt cuộc vì sao lão tổ tông để cho nàng ta đi theo những người này?
Trác Uyên ngẩng đầu nhìn mặt tuyết tĩnh lặng từ cửa sổ, hắn phun ra một ngụm trọc khí thật dài, khẽ nói: "Xem ra bọn người Bất Bại Kiếm Tôn tiếp tục đánh lén, không lộ ra tung tích, những người Hải Dương Tông cũng không đuổi theo, xem ra là sợ nữ ma đầu này, mọi chuyện đều ổn cả!"
Bách Lý Ngự Vũ nhíu mi, trừng mắt nhìn hắn, lại không lên tiếng. Trước mặt hòa thượng mắng đồ đầu trọc, Bách Lý Ngự Vũ còn ở bên cạnh hắn, mà hắn dám mắng nàng ta là nữ ma đầu một cách trắng trợn, thật là buồn cười, hừm. . .
Hai tay Bách Lý Ngự Vũ nắm chặt, nghiến răng nghiến lợi, lại kìm nén sự phẫn nộ của mình, để không nổi khùng.
Nhưng Trác Uyên vẫn không để tâm, tiếp tục không biết sống chết nói: "Lần này chúng ta đối mặt với Bách Lý Ngự Thiên, cũng coi như là nói chuyện, hai bên đạt được thỏa thuận nước sông không phạm nước giếng. Mặc dù lão già kia không chân chính cưỡng ép đặt một cái đinh* ở bên người chúng ta, nhưng cũng không ảnh hưởng đến chuyện chính. Tương lai cũng không cản trở hành động của chúng ta, lão ta sẽ không đối đầu với Thiên Ma Sơn sớm như vậy, mọi người cứ qua loa cho xong chuyện đi. Cho dù đột nhiên trên chỗ ngồi có thêm vài cái đinh cũng không phải vấn đề lớn gì!"
(cái đinh*: kẻ mai phục, nằm vùng)
Mồ hôi trên đầu mọi người tuôn như thác, càng ngày càng nhiều hơn, những người đang ngồi ở đây không ngừng lau trán, liên tục nháy mắt với hắn, trên mặt tất cả mọi người đều khổ sở sắp khóc.
Đại ca, những lời này của ngài không thể nói với huynh đệ trong âm thầm à? Tại sao lại chế nhạo ngay trước mặt người ta, đây không phải là tìm chết à, dù gì người ta cũng là Kiếm Vương.
Ngài không muốn sống nhưng chúng ta vẫn muốn sống mà!
Rầm!
Quả nhiên, dưới những lời nói ẩn ý mỉa mai châm chọc của Trác Uyên, Bách Lý Ngự Vũ cũng không ngồi yên được nữa, hung hăng nện một búa ở trên xe ngựa, ngay lập tức nên xe ngựa đến mức lắc trái lắc phải, liên tục xóc nảy, khuôn mặt lạnh lùng nhìn Trác Uyên, chửi: "Tên họ Tiền kia, ngươi đừng có được đằng chân lân đằng đầu, cô nãi nãi cũng không phải hạng người dễ trêu chọc đâu!"
Bọn họ không khỏi giật mình hoảng sợ, cuối cùng tất cả mọi người cũng thấy nữ ma đầu này không chịu được nổi cáu, tất cả sợ hãi đến mức rúc vào cùng một chỗ, câm như hến.
"Ha ha ha. . . Đúng vậy, nếu ngài dễ trêu chọc thì cũng không phải là Kiếm Vương!"
Nhưng mà Trác Uyên vẫn không quan tâm, chỉ liếc nàng ta một cái rồi nói nhẹ: "Nhưng mà vào giờ phút này, ngươi làm việc dưới tay ta, kể cả không dễ chọc, cũng phải nhịn cho ta, đừng quên mệnh lệnh lão tổ tông ngươi. Lão ta để ngươi ở bên cạnh ta là có nhiệm vụ, nếu mà ngươi tay trắng trở về, thủ đoạn của lão tổ tông của ngươi ta cũng từng thấy, sẽ không vì người là Kiếm Vương mà. . . Ha ha. . ."
Bách Lý Ngự Vũ nhìn chằm chằm nụ cười tà ác của hắn, nắm chặt nắm đấm, ánh mắt do dự, do dự rất lâu mới nghiến răng nghiến lợi, lại ngồi xuống, oán hận: "Nhiệm vụ lão tổ tông giao cho ta, ta cũng không biết, chẳng lẽ ngươi biết?"
"Đương nhiên rồi, hơn nữa ngươi cũng biết!"
"Cái gì, ta biết á?"
"Đúng vậy, mọi người đều biết!" Trác Uyên nhếch mép để lộ ra nụ cười thần bí, điều này càng làm cho Bách Lý Ngự Vũ nghi ngờ hơn. Mọi người đều biết? Tại sao ta lại không biết?
Trác Uyên cười bĩu môi, liếc nhìn Tước Nhi không có việc gì, đang loay hoay bộ mặt nạ Phi Ưng, thản nhiên nói: "Tước Nhi, ngươi nói cho bà sát, nhiệm vụ mà lão gia hỏa kia giao cho nàng ta là gì đi?"
Bách Lý Ngự Vũ trợn mắt lườm nguýt hắn, trong lòng âm thầm tức giận, nhưng nàng ta cũng không quan tâm đến việc truy vấn nữa, chỉ nhìn chằm chằm về phía Tước Nhi, trong mắt đầy những nghi vấn.
"Lúc trước không phải tất cả mọi người đều nghe được à, ngươi già rồi nên mất trí nhớ à!"
Tước nhi bất đắc dĩ trợn mắt một cái, dường như hơi không hài lòng vì có người quấy rầy nhã hứng mình, bĩu môi: "Vừa nãy không phải lão đầu tử nói là để nàng ta nghe theo mệnh lệnh của ngươi để làm việc, đó không phải nhiệm vụ của nàng ta à!"
"Đúng vậy, đây không phải nhiệm vụ của ngươi à, ngươi già rồi nên mất trí hả, ha ha ha. . ." Trác Uyên bĩu môi, cười cười nhìn về phía Bách Lý Ngự Vũ.
Mọi người nghe thấy vậy, tuy vẫn còn e ngại trước sự hung hãn của Bách Lý Ngự Vũ nhưng cũng không nhịn được bật cười, lập tức làm không khí trong xe dịu đi rất nhiều.
Da mặt Bách Lý Ngự Vũ co giật, đỏ bừng cả mặt, nắm lấy cổ áo Trác Uyên rống to: "Ngươi trêu đùa ta. . ."
"Ui ui ui. . . Chú ý lời nói và hành động của ngươi, Bách Lý Ngự Thiên để ngươi nghe hiệu lệnh của ta, không phải để ngươi ra tay với ta, cẩn thận lão tổ tông nhà ngươi thấy ngươi không hoàn thành nhiệm vụ lại trách tội xuống, ngươi lại không gánh được!"
Trác Uyên vỗ nhẹ nhàng vào mu bàn tay mềm mại của nàng ta, hắn không nhịn được cười thành tiếng.
Nàng ta tức giận đến mức bụng co quắp lại, bây giờ chỉ hận không thể dùng một chưởng đánh chết tên Trác Uyên này, nhưng vừa nghĩ tới việc lão tổ tông giao cho, Bách Lý Ngự Vũ chỉ có thể nhịn xuống, đẩy Trác Uyên với sự oán hận, ở chỗ của mình hậm hực, hai con mắt hồng hồng, xúc động muốn khóc.
Nghĩ đến nàng ta - Bách Lý Ngự Vũ là thiên chi kiều nữ, từ nhỏ đến lớn đều thuận buồm xuôi gió, cho tới bây giờ chưa từng gặp chuyện uất ức như vậy, nhưng lần này. . . Đúng là không biết lão tổ tông muốn làm gì!
Trác Uyên nghiêng người nhìn nàng ta, lại từ chối đưa ra ý kiến, sau đó nhìn về phía những người còn lại nói: "Lãnh Vũ Kiếm Vương hiểu rõ đại nghĩa, sẽ không làm gì với chúng ta, chúng ta cũng không cần giấu diếm nàng ta cái gì, cứ giống như mọi ngày, bình thường thỏa mái trò chuyện. Dù sao mục đích của chúng ta và những người ở Trung Châu kia khác nhau, không có xung đột nên không quan trọng."
Mọi người nghe thấy vậy, liếc nhìn Trác Uyên, rồi lại nhìn về phía Bách Lý Ngự Vũ đang yên lạng ngậm lấy nước mắt, cuối cùng gật đầu nhẹ, trong lòng vô cùng khâm phục Trác Uyên.
Đúng là người này chỉ dựa vào ngôn ngữ có thể đẩy lùi Bất Bại Kiếm Tôn, hàng phục Cửu Kiếm Vương.
Kết quả là sự sợ hãi của mọi người đối với Bách Lý Ngự Vũ giảm đi không ít, bầu không khí trong xe hòa hợp hơn rất nhiều!
"Tiên sinh, lúc trước chúng ta kích động Hải Dương Tông đi đối phó Lãnh Vũ Kiếm Vương, sau này chỉ sợ sẽ đẻ ra một vài phiền phức với kế hoạch tiến vào Hải Minh Tông của chúng ta, không biết nên xử lý như thế nào!" Lúc này, một hộ vệ trầm ngâm một chút, lòng nói ra sự nghi ngờ trong lòng mình.
Trác Uyên chẳng ứ ừ gì, hắn không quan tâm tý nào: "Đừng căng thẳng, lúc đó ta chỉ cho kíp nổ thôi, cũng không khuyến khích bọn họ ra tay, chỉ bằng phán đoán không có chứng cứ rõ ràng thì bọn họ không làm gì được chúng ta!"
"Cái gì, là ngươi để những người kia cản bổn cô nãi nãi à?" Bách Lý Ngự Vũ không nhịn được quay đầu lại nhìn chằm chằm Trác Uyên, thậm chí trong mắt vẫn còn nước mắt chưa khô.
Trác Uyên bật cười gật đầu, lúc này hắn cũng không giấu giếm gì, báo ra toàn bộ: "Đúng vậy, ngươi vẫn luôn lén lút phá hoại chúng ta từ đằng sau, chúng ta cũng cảm thấy rất phiền phức, vậy nên đã thả tiếng gió, lôi kéo ngươi. Hơn nữa một khi các ngươi khai chiến, chắc chắn sẽ kinh thiên động địa, như vậy đám người Bách Lý Ngự Thiên cũng khó ẩn mình, chắc chắn sẽ gặp ta, ta mới có thể thẳng thắn đạt thành hiệp nghị không liên quan đến nhau với lão tổ tông của ngươi. Dù sao mà nói thì Bất Bại Kiếm Tôn cũng đồng ý để ngươi đại khai sát giới, nhưng dù gì thì các ngươi cũng bí mật tiến vào, gây ra động tĩnh quá lớn, cuối cùng cũng không tốt, càng không nói đến đại chiến với một tông môn, tất nhiên sẽ làm tất cả các cường giả Bắc Châu chú ý."
"Cho nên, ta dám cam đoan, nếu thật sự ngươi trở lại bên cạnh lão tổ tông, sẽ có hàng loạt trừng phạt đang chờ ngươi. Lão ta cho phép ngươi giết người nhưng không cho phép ngươi ngỗ nghịch. Bây giờ tất cả ánh mắt của các cường giả đều tập trung ở đây, xem ra cũng là một thất bại lớn trong chuyến đi này của Trung Châu các người. Nhưng mà không biết cuối cùng lão nhân kia cái gân nào không đúng, phái người nào không phái, thế mà lại phái ngươi ở cạnh ta, có thể là vì chê ngươi làm việc không thuận lợi, ném đi kịp lúc, ha ha ha. . ."
"Nói bậy, lão tổ tông sao có thể ghét bỏ ta làm việc không thuận lợi?"
Bách Lý Ngự Vũ nhìn khuôn mặt toàn vẻ chế nhạo của Trác Uyên không phục, căm tức mắng, nhưng rất nhanh lại hơi nghi ngờ hỏi: "Ngươi đều nói cho ta biết kế hoạch của ngươi, chẳng lẽ không sợ ta trở về nói cho lão tổ tông là ngươi cố ý tính kế lão ta?"
Trác Uyên từ từ lắc đầu, nở một nụ cười xem thường: "Cho nên ta mới nói ngươi làm việc không thuận lợi, thậm chí ngay cả vấn đề đơn giản như vậy đều nghĩ mãi không ra. Người ta tính kế không phải là lão ta, mà là ngươi. Với lại chuyện này, với lại lão tổ tông ngươi luôn luôn quan sát, nên đã nhìn thấy từ sớm. Cũng vì ngươi gây ra động tĩnh lớn như vậy, lão ta mới biết được ngươi thua, bởi vậy lão ta không thể không ra đây gặp ta sớm, bởi vì cường giả Bắc Châu đến thì lão ta cũng không có cơ hội bàn chuyện với ta. Nếu như vậy, ngươi trở về thêm mắm dặm muối bẩm báo lại một chuyện lão ta đã biết, lão ta sẽ xử lý ngươi như thế nào đây? Ha ha ha. . . Nghe nói là roi da cũng khá nặng, he he he. . ."
Da mặt Bách Lý Ngự Vũ không ngừng run rẩy, nàng ta bĩu môi, quay đầu oán hận, nghiến răng nghiến lợi, lẩm bẩm: "Xảo quyệt giống như Bách Lý Kinh Vĩ, thật đáng ghét!"
Trác Uyên nhếch mép không nói gì, chỉ tiếp tục yên lặng ngồi trong xe, hai con ngươi lại nhìn chằm chằm Bách Lý Ngự Vũ, trong mắt lóe lên tia sáng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!