Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Phốc!  

             Thân thể mỏng manh của Bách Lý Ngự Vũ rơi trên tuyết, khiến nàng ta không tự chủ mà hơi co quắp, ngẩng đầu nhìn lên, nhưng lại thấy ánh mắt lạnh lùng của Bách Lý Ngự Thiên nhìn mình, tràn đầy vẻ trách móc.  

             “Lão tổ tông, vì sao?”  

             Bách Lý Ngự Vũ lộ ra ánh mắt đầy mông lung, vẻ mặt khó hiểu nhìn lão ta, trong lòng mang theo nghi hoặc. Bách Lý Ngự Lôi thấy thế thì bất lực thở dài, vội vàng chạy tới trước mặt nàng ta, chuẩn bị giúp đỡ.  

             Tuy nhiên, hắn ta chưa kịp làm gì, giọng nói lạnh như băng của Bách Lý Ngự Thiên lại vang lên: “Ngự Lôi, ai cho ngươi qua đó?”  

             Thân hình của Bách Lý Ngự Lôi bỗng trì trệ, đột nhiên dừng động tác lại, sau đó thở dài bất đắc dĩ, đưa ánh mắt về phía Bách Lý Ngự Vũ, lắc đầu rồi thở dài mà quay trở lại vị trí của mình.  

             Haiz, tình hình bây giờ đã khác, bây giờ thằng nhóc này ở trong mắt lão tổ tông, lại là một nhân vật cực kỳ khó xúc phạm, ngươi làm sao có thể xuống tay với hắn chứ?  

             Đừng nói là lão tổ tông, khi hắn ta vừa mới biết được khí tức kinh người trong chiếc nhẫn kia của hắn, còn có nhận định về cảnh giới tu luyện của hắn, mặc dù chúng ta đều là Kiếm Vương đó, nhưng đâu ai dám coi thường hắn chứ?  

             Con người này thực sự thâm bất khả trắc, không thể động vào được đâu…  

             Trong lòng mỗi người đều có một câu trả lời rõ ràng, nhưng duy chỉ có Bách Lý Ngự Vũ này vừa nói tới đây, cái gì cũng không biết, một đầu mê mang, không biết đang xảy ra chuyện gì!  

             “Ngự Vũ cô nương, không sao chứ!”  

             Sau khi Trác Uyên băn khoăn ở trước mặt hai bóng người một lúc lâu, đột nhiên cười khẽ một tiếng, đi thẳng về đến trước mặt Bách Lý Ngự Vũ, duỗi tay một cái nói: “Đừng để ý, người khác không giúp ngươi, ta đến giúp ngươi thì cũng giống nhau cả, ha ha ha…”  

             Ba!  

             Bách Lý Ngự Vũ vung mạnh tay, đột nhiên duỗi tay đánh mạnh vào bàn tay đang dang ra của Trác Uyên, tức giận nhìn hắn chằm chằm, căm hận nói: “Tránh ra!”  

             “Ngự Vũ!”  

             Lông mày Bách Lý Ngự Thiên nhíu lại, trừng mắt nhìn nàng ta một cái, giận dữ mắng mỏ: “Tiền tiên sinh người ta là có ý tốt, ngươi còn không biết cảm kích sao? Khi nào mà Bách Lý gia ta lại nuôi ra thứ không biết phép tắc như ngươi vậy chứ, có phải lại muốn ăn roi không?”  

             Sau khi nói xong, Bách Lý Ngự Thiên lại chắp tay với Trác Uyên nói: “Tiên sinh đừng bận tâm, tính khí của nàng thực sự rất ngang ngược, đắc tội rồi!”  

             “Chuyện này, Cửu Kiếm Vương à, không có tính khí này, sao có thể là Vương được? Ha ha ha…”  

             Trác Uyên bất giác ngửa mặt lên trời cười lớn một tiếng, vỗ vỗ tay, từ chối cho ý kiến, chắp tay nói: “Kiếm Tôn đại nhân, đã không có việc gì, hai bên đã thỏa thuận rồi, vậy tại hạ xin từ biệt!”  

             Nói rồi, Trác Uyên mang theo Tước Nhi quay về.  

             Tròng mắt của Bách Lý Ngự Thiên đảo từ bên này sang bên kia, trong lòng suy nghĩ rất lâu, bỗng dưng hét lớn một tiếng: “Chờ một chút, tiên sinh, vừa rồi Ngự Vũ đã đắc tội với tiên sinh, nếu không vì tiên sinh làm chút việc gì đó, trong thâm tâm lão phu thật sự khó mà an lòng được. Không bằng để Ngự Vũ ở bên cạnh hầu hạ tiên sinh, trợ giúp tiên sinh thành sự, cũng coi như đây là đền bù việc lúc trước của nàng, tiên sinh thấy thế nào?”  

             “Cái gì, để ta… Đi theo hắn? Lão tổ tông…”  

             Bách Lý Ngự Vũ không khỏi quá sợ hãi, nhìn Trác Uyên, rồi lại nhìn Bách Lý Ngự Thiên, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu và cầu khẩn. Thân thể của đám người Bách Lý Ngự Lôi cũng run lên, mặt đầy nghi ngờ, lộ ra vẻ mặt khó mà tin được.  

             Rốt cuộc là vì sao mà lão tổ tông lại có ý nghĩ như vậy?  

             Thân thể Trác Uyên hơi khựng lại, đang chuẩn bị tập hợp người ngựa, thân mình đang lên xe đột ngột dừng lại, sau đó quay sang Bách Lý Ngự Thiên, trong mắt nhấp nháy, lại lộ ra một nụ cười tự nhiên: “Lòng tốt của Kiếm Tôn đại nhân, tại hạ xin nhận, nhưng tại hạ đã quen hành động một mình, đột nhiên có người đi cùng thì hơi không quen. Huống hồ… Đường đường là Kiếm Vương Chí Tôn, làm bạn với ta, hình như có hơi uất ức đó!”  

             “Tiên sinh chớ nên từ chối, đây là tấm lòng thành của lão phu!”  

             Bách Lý Ngự Thiên khẽ vẫy tay, trịnh trọng lên tiếng: “Thực lực của Ngự Vũ Kiếm Vương, sẽ không gây thêm phiền phức cho tiên sinh, cứ coi như đến lúc đó có phiền phức gì, tiên sinh cũng không cần để ý. Ngay cả chính mình mà nàng còn không bảo vệ được, lão phu sẽ coi như không có Kiếm Vương này nữa. Còn thân phận… Ha ha ha, trong mắt lão phu, tiên sinh còn tôn quý hơn nàng rất nhiều, xin chớ nên từ chối tấm lòng chân thành của lão phu!”  

             Trác Uyên vuốt lông mày, vẫn có chút do dự: “Như vậy… Không tốt lắm nhỉ…”  

             “Tiên sinh, nếu ngài từ chối, như vậy thật sự là quá không nể mặt lão phu rồi.”  

             Bách Lý Ngự Thiên không khỏi giả bộ tức giận, bất giác hừ nhẹ một tiếng: “Vừa rồi chúng ta đã đạt được thỏa thuận, không xen vào chuyện của nhau, nhưng nếu bây giờ ngài cự tuyệt ý tốt của lão phu, tương đương với không cho lão phu mặt mũi, xem như là đang khiêu khích lão phu. Đến lúc đó nếu nhiệm vụ của tiên sinh có chuyện gì, đừng trách lão phu lòng dạ hẹp hòi, từ đó cản trở. Lão phu ta tuy rằng nhìn trúng năm thanh kiếm thần, nhưng một đời đã quen tùy hứng, chút chuyện phá hủy Trường Thành, không phải là không làm được. Chỉ là lão phu có thể tùy hứng, nhưng tiên sinh có thể tùy hứng được ư? Như vậy, tiên sinh nên ăn nói như thế nào với tôn sư đây?”  

             Trác Uyên nhìn chằm chằm vào lão ta, không khỏi bật cười lắc đầu: “Ý tốt này của Kiếm Tôn đại nhân quả thật là đủ cứng rắn, sao tại hạ có thể không nhận lời chứ? Bằng không, dù có trả giá lớn bao nhiêu, ngài cũng sẽ chọn ta làm kẻ thù ư?”  

             “Đúng vậy, lão phu là có ý này!” Bất Bại Kiếm Tôn ngẩng đầu lên, bộ dáng như lưu manh, không thèm quan tâm  

             Trác phu không khỏi mỉm cười gật đầu, từ chối cho ý kiến: “Được thôi, đã như vậy, tại hạ đồng ý là được. Người đâu, lên xe, lên đường. Còn Lãnh Vũ Kiếm Vương kia, ngài muốn ngồi xe, hay là vẫn đi theo đằng sau đây?”  

             Ách!  

             Đột nhiên, thân thể mọi người không nhịn được mà run lên, tất cả đều cứng đờ người .  

             Vẻ mặt của Bách Lý Ngự Vũ ngơ ngác nhìn lão tổ tông, không biết lão ta có ý gì, tại sao muốn đưa mình…  

             Đám người Bách Lý Ngự Lôi thì nhướng mày, trên mặt lộ ra vẻ khó tin. Nhưng mà bọn hắn vẫn còn tốt, khổ nhất chính là thương đội bảo vệ kia, vừa nghĩ tới toàn bộ cuộc hành trình đi cùng cái người Lãnh Vũ Kiếm Vương giết người không chớp mắt kia, đột nhiên bọn họ cảm thấy có một thanh kiếm giữa cổ, lâm vào tình thế bấp bênh!  

             Trác Uyên không để ý đến phản ứng của bọn họ, lên xe trước, những hộ vệ còn lại cũng vội vàng đứng lên, chuẩn bị lên đường, Bách Lý Ngự Thiên lạnh lùng liếc nhìn bách Lý Ngự vũ một cái, đột ngột nói: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, không tranh thủ thời gian đi theo Tiền tiên sinh đi à? Nhớ kỹ, dọc đường phải nghe theo sự sắp xếp của Tiền tiên sinh, làm theo mệnh lệnh. Nếu không thì lão phu sẽ không tha cho ngươi đâu, nghe rõ chưa?”  

             Khuôn mặt của Bách Lý Ngự Vũ không nhịn được mà run lên không ngừng, có chút do dự, tại sao chính mình đang yên đang lành thì lại phải theo kẻ đuổi giết làm tùy tùng cơ chứ?  

             Nhưng không có cách nào, lão tổ tông đã có lệnh, nàng ta không thể không theo.  

             Vì vậy, sau khi chịu đựng tất cả đau đớn trong lòng, cuối cùng nàng ta vẫn chắp tay, khom người nói: “Vâng, lão tổ tông, Ngự Vũ tuân lệnh!”  

             Vừa dứt lời, Bách Lý Ngự Vũ đột ngột chui vào xe, sau đó theo từng tiếng kêu của Linh thú, chiếc xe lớn kia nghênh ngang rời đi, biến mất trong gió tuyết.  

             Bách Lý Ngự Lôi nhìn thấy bóng người đánh xe biến mất, chậm rãi đi đến bên cạnh Bách Lý Ngự Thiên, vẻ mặt khó hiểu nói: “Lão tổ tông, tại sao người lại ép Ngự Vũ ở bên cạnh người đó, người có kế hoạch gì sao?”  

             “Lão tổ tông chỉ là muốn xem thực lực thật sự của Thiên Ma sơn là như thế nào, e rằng mục tiêu tiếp theo của lão tổ tông chính là Thiên Ma sơn đi!” Đúng lúc này, thái tử từ bên cạnh đi tới, cười khẽ một tiếng.  

             Bách Lý Ngự Thiên khẽ gật đầu, nhìn lên bầu trời, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng: “Vẫn là thái tử thông minh, hiểu được tâm nguyện của lão phu. Từ khi lão phu xuất đạo đến nay, lập tông môn, chọn cường giả, thành lập quốc gia to như vậy, tất cả việc lớn nên làm ta đều làm. Mắt thấy ngũ châu lập tức sẽ được thống nhất, lão phu chỉ còn cách so cao thấp với trời, khởi xướng khiêu chiến với thiên đạo. Thế nhưng thiên đạo mênh mông, lão phu làm sao để tiến đánh đây.”  

             “Nhưng tuyệt đối không ngờ tới, đúng lúc này, một mục tiêu mới lại xuất hiện, tông môn ẩn thế, Thiên Ma sơn. Hơn nữa, trên thế gian này còn có năm cảnh giới lớn có thể đột phá. Nghĩ đến đây, lão phu thật sự càng hối hận, thời gian trước kia nhiều như vậy, thật sự là lãng phí. Vậy nên ta để cho Ngự Vũ ở bên cạnh hắn, không phải vì bất cứ thứ gì khác, không phải lập tức khiêu khích Thiên Ma sơn ngay, mà là xem thực lực của bọn họ đến đâu, rốt cuộc lão phu có bao nhiêu chênh lệch với họ mà thôi.”  

             “Đợi lão phu trèo lên tới thiên đỉnh một lần nữa, liền đánh lên Thiên Ma sơn, cùng phân cao thấp với Cửu U bá chủ kia. Bất luận lúc nào hay ở đâu, lão phu cũng phải là Bất Bại Kiếm Tôn chân chính!”  

             Trong mắt Bách Lý Ngự Thiên chợt lóe, khuôn mặt độc đoán khó tả, hai tay gắt gao nắm lại…   

             Mặt khác, tuyết rơi đầy trời, bốn chiếc xe ngựa phi nước đại đi qua, hơn mười con Linh thú cấp ba, thở ra hơi thở yếu ớt trong trời đất lạnh như băng, thân thể phủ đầy sương giá, cứng ngắc lại. Tuy nhiên, bên ngoài trời lạnh, bên trong xe cũng không ấm như cảnh xuân!  

             Một đám thương đội hộ vệ mắt to mắt nhỏ trừng nhau trong xe, đối mặt với nhau, nhưng không ai dám thở mạnh một hơi. Bách Lý Ngự Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bọn họ, khóe miệng mang theo ý cười, nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ khinh thường.  

             “Tiễn gia nói rằng, chuẩn bị làm một tấm lệnh bài mang đến đây cho Ngự Vũ cô nương, tạo một cái bối cảnh đáng tin!”  

             Đột nhiên, Trác Uyên ngẩng đầu liếc nhìn bọn họ, khẽ nói. Mọi người không khỏi giật mình, bất giác cảm thấy kinh ngạc: “Tiên sinh, ngài thật muốn…”  

             “Đúng vậy, người ta cùng đường với chúng ta, mấy tông môn trước còn tốt, nàng ta còn có thể tránh được, nhưng cuối cùng là Hải Minh Tông ở bờ biển Bắc Hải, dù sao nàng ta cũng phải đi vào chứ!”  

             Trác Uyên giương mắt thờ ơ mà liếc nhìn Bách Lý Ngự Vũ một cái, nhìn về phía đám người còn lại, cười nói: “Nếu như không có thân phận nghiêm túc, lúc đi nàng ta chẳng phải bị ngũ mã phanh thây sao? Tuy nói nàng ta là Kiếm Vương, nhưng bây giờ những người chiếm giữ ở đó cũng đều là Kiếm Vương cấp cao thủ, ha ha ha…”  

             Nghe vậy, những người còn lại hai mắt nhìn nhau, do dự một hồi, nhíu mày nói: “Tiên sinh, không phải ta nói cái này, ngài thật sự muốn nàng ta đi chung sao…”  

             “Không cần!”  

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!