“Quy tắc của Thiên Ma sơn thực đúng là khá nghiêm khắc, một chiêu vừa rồi của lệnh ái, lão phu cho rằng đã là khá hoàn mỹ, không ngờ rằng tiên sinh lại nghiêm khắc như vậy!”
Bách Lý Ngự Thiên đợi Trác Uyên dạy dỗ con gái của mình xong, nhìn kỹ hắn, hoặc là nói quan sát hắn một lúc lâu, sau đó mới lại nhàn nhạt lên tiếng, không ngừng cười khẽ.
Trác Uyên mỉm cười mà xua tay, hơi nghiêng người, từ chối cho ý kiến: “Kiếm Tôn đại nhân chê cười rồi, đứa nhỏ vẫn chưa hết tính trẻ con, một chiêu một thức qua loa cho xong chuyện, không tránh được còn có sơ hở. Nếu không dạy dỗ từ nhỏ, khiến nó sinh ra cái tính lười biếng, trì trệ như thế, tương lai nó không có chút phát triển nào, vậy làm sao nó có thể đuổi kịp các bạn cùng lứa được?”
Sao, một tiểu quỷ như vậy, Thiên Ma sơn các ngươi còn có một đám lớn cùng thế hệ ư?
Khóe miệng Bách Lý Ngự Thiên khẽ giật, không khỏi cảm thấy rùng mình, trái tim yếu ớt lo sợ, đám người còn lại cũng nhíu mày kịch liệt, trong mắt hiện lên vẻ kiêng kị.
Quy mô hiện tại của Thiên Ma sơn lớn đến mức nào chứ, chẳng lẽ những tiểu quái vật như vậy, lại được sinh ra theo từng đợt sao?
Nghĩ đến đây, tất cả mọi người ở đây, kể cả Bách Lý Ngư Thiên và bốn vị kiếm vương đều cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Một môn phái hay gia tộc có một nhân vật quái thai hoặc nghịch thiên đã là kỳ tích, nhưng nếu là số đông, đó chắc chắn sẽ là một thảm họa, một thảm họa với cả thiên hạ!
Có thể đối với ngũ châu mà nói, chỉ có một Bất Bại Kiếm Tôn, nhưng đối với Thiên Ma sơn, lại có không biết bao nhiêu là bất bại. Mà bất bại nhiều, cũng thành tầm thường, không thể gọi là bất bại…
Lông mày Bất Bại Kiếm Tôn nhíu chặt lại, càng nói chuyện với Trác Uyên, càng kinh hãi, nhưng lão ta lại càng muốn nói chuyện để thăm dò, nên nỗ lực hết sức để lộ ra nụ cười trên khuôn mặt, biểu hiện phải cố gắng bình tĩnh nhất có thể.
Nhưng mà thái độ cũng đã không độc đoán như mọi khi, mà thay vào đó là vẻ khiêm tốn.
“Thiên Ma sơn đầy người tài giỏi, lão phu bội phục!”
Bách Lý Ngự Thiên nắm chặt tay, nhìn chằm chằm vào Trác Uyên không tha, ánh mắt lóe lên, lão ta nói: “Chỉ là không biết danh xưng của tiên sinh là gì, lần này đến nội địa Bắc Châu là có chuyện gì sao?”
Trác Uyên nhướng mắt khẽ liếc lão ta một cái, cũng cúi đầu chào đáp lại, trên mặt mang theo nụ cười bình tĩnh: “Kiếm Tôn đại nhân quá khen, lúc trước tại hạ đã từng giao đấu với Lãnh Vũ Kiếm Vương của quý quốc rồi, đã nói qua tên húy, là Tiền Uyên. Nghĩ đại nhân cũng nghe qua rồi. Còn mục đích đến Bắc Châu lần này, ha ha ha… Hoàn toàn không phải có mâu thuẫn gì với đại nhân, đại nhân cứ yên tâm!
“Tiên sinh đến từ Thiên Ma sơn, thế nhưng lại đảm nhận chức vụ quản sự của Tiền gia trong chớp mắt, đường đột như vậy, e rằng tên húy cũng không phải là thật, sao lão phu có thể tin được?”
Đôi mắt của Bách Lý Ngự Thiên hơi nheo lại, nhàn nhạt nói: “Về mục đích đến đây của tiên sinh, nếu tiên sinh không thể không giải thích được, làm sao lão phu có thể yên tâm rằng ngài không phải người từ Trung Châu đến? Dù sao thì danh hào của Thiên Ma sơn ban đầu xuất hiện ở Tây Châu, khiến phu không thể không phòng!”
Nói xong, Bách Lý Ngự Thiên lại chắp tay hướng về phía Trác Uyên, tuy là đại lễ, nhưng cũng đầy kiên định: “Mời tiên sinh giải quyết nghi ngờ của lão phu, chớ có khiến hai nhà phải sinh ra hiểu lầm gì!”
“Thiên Ma sơn ẩn cư đã lâu, không tham dự vào chuyện của ngũ châu, còn có gì cần giải thích chứ?”
Trác Uyên bất giác cười khẽ một tiếng, trên mặt vẫn hờ hững như trước, lộ ra vẻ thâm tàng bất lộ, khẽ nói: “Kiếm Tôn đại nhân tự quản việc riêng của các người, chỉ cần việc đó không gây trở ngại cho chúng ta, chúng ta nước sông sẽ không phạm nước giếng, cáo từ!”
Tiếng nói vừa dứt, Trác Uyên khẽ gật đầu, nắm lấy tay Tước Nhi quay lại, chuẩn bị lên xe rời đi!
Nhưng vào lúc này, Bách Lý Ngự Thiên lại đột nhiên nắm chặt nắm đấm, chấn động mạnh mẽ khiến thiên hạ run rẩy một trận, tiếng ù ù đinh tai nhức óc vang lên ngay cả thương đội này có cao thủ Dung Hồn cũng không khỏi bịt tai lại, cảm xúc phập phồng, càng chưa nói đến nhóm Linh thú cấp ba kéo xe kia, liên tục gào thét, sợ đến mức hơn mười cái đùi cứng cáp đều mềm nhũn, vừa chạm vào thì liền khuỵu xuống, im như thóc, rùng mình run rẩy.
Thân hình Trác Uyên hơi trì trệ, vừa mới đi chưa được hai bước thì phải dừng lại, ánh mắt lạnh lùng, khẽ nói: “Kiếm Tôn đại nhân, đây là ý gì?”
“Không có ý gì cả, chỉ là nếu tiên sinh không nói rõ mục đích đến đây của quý tông môn, hai bên chúng ta nổi lên hiểu lầm gì đó, chẳng phải không xong rồi sao? Lão phu muốn làm sáng tỏ điểm ấy, cũng là đang lo lắng cho mọi người thôi!”
Bách Lý Ngự Thiên nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Trác Uyên, quan sát phản ứng của hắn.
Thứ nhất dù thế nào thì lão ta cũng rất muốn hỏi về mục đích chuyến đi lần này của Thiên Ma sơn, rốt cuộc thì là bạn hay thù, hay chỉ là người qua đường thì lão ta cũng phải tìm hiểu rõ ràng. Nếu không vào thời khắc mấu chốt cuối cùng, đột nhiên lại phát hiện một kẻ thù mạnh mẽ, chính mình lại bị đánh trở tay không kịp, chẳng phải sẽ thất bại trong gang tấc sao?
Bất Bại Kiếm Tôn phòng bị nhiều năm như vậy, lần này giải quyết dứt điểm, tình thế bắt buộc, sẽ không sơ suất mà bỏ qua một sự khác biệt nhỏ nào.
Thứ hai, lão ta đang thăm dò mức độ của Trác Uyên lại một lần nữa. Tuy rằng nói kẻ nhỏ mà uy lực, kẻ lớn nhất định cũng không kém chỗ nào đi, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy một lần, trong lòng có điểm mấu chốt, sau này đối mặt với người của Thiên Ma sơn một lần nữa, vẫn sẽ có một biện pháp tốt.
Bởi vậy, lần này lão ta liền xuất ra nắm đấm, nhìn có vẻ cứng rắn độc đoán, thạch thất thiên hạ, nhưng là trong cứng có mềm, trong bông có kim, tính toán và tâm tư giấu trong lòng.
Dù sao cũng là lão quái vật gần vạn năm, dĩ nhiên không phải là một võ tướng đơn thuần, vẫn phải có chút mưu mô!
Sau khi cân nhắc một chút, Trác Uyên không khỏi hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng gật đầu: “Cũng đúng, lời của Kiếm Tôn quả thực không phải không có lý. Dù sao, lần hành động này, Thiên Ma sơn chúng ta cũng không muốn bị người khác quấy rầy. Ha ha ha… Kiếm Tôn đại nhân, xin ngài hãy yên tâm, mục tiêu của ngài là tất cả ngũ châu, thậm chí là ngũ đại thần binh, nhưng chúng ta khác nhau. Mục tiêu của chúng ta chỉ là một… Hải Yêu Bắc Hải!”
“Cái gì, Hải Yêu Bắc Hải?”
Con ngươi của Bách Lý Ngự Thiên không khỏi co rút lại, không chỉ lão ta mà ngay cả bốn vị kiếm vương phía sau cũng không khỏi kinh ngạc. Bởi vì bọn họ biết Hải Yêu Bắc Hải rất mạnh, đệ nhất cao thủ ở Bắc Châu, u Dương Lăng Thiên, thực lực tương đương với sự tồn tại của Cửu Kiếm Vương ở Trung Châu, đã bị đánh bại dưới tay của Hải Yêu Bắc Hải chỉ trong chưa đến một hiệp, có thể thấy sức mạnh của Hải Yêu Bắc Hải cường đại đến mức nào. Đoán rằng, cho dù là Bách Lý Ngự Thiên đích thân nghênh chiến, cũng rất khó chống đỡ.
Tuy nói vị Bất Bại Kiếm Tôn này chưa từng đấu với Hải Yêu kia, nhưng thông qua một trận chiến này của u Dương Lăng Thiên, chí ít là có cái để so sánh. Thực lực của Cửu Kiếm Vương tuy không bằng Bách Lý Ngự Thiên, nhưng ít nhất cũng có thể đỡ được năm đến sáu chiêu của lão ta, thậm chí mười chiêu cũng chưa bại, nhưng dưới tay của Hải Yêu Bắc Hải, một chiêu còn chưa xong thì hắn ta đã bị đánh bại, mạnh yếu cách xa thế nào, trong lòng mọi người đều hết sức rõ ràng.
Không qua được một chiêu cũng không qua được năm chiêu, tuy rằng chỉ là một con số, chỉ có khoảng cách bốn chiêu, nhưng lại là một trời một vực!
Bởi vì Cửu Kiếm Vương không thể vượt qua năm chiêu, đây là điểm mấu chốt của Bất Bại Kiếm Tôn, muốn rút ngắn khoảng cách giữa năm chiêu thức này còn khó hơn lên trời. Nhưng Hải Yêu kia có thể khiến cho Cửu Kiếm Vương không thể vượt qua một chiêu, lại là thâm bất khả trắc!
Dù sao một chiêu này, vừa là mở đầu vừa là kết thúc, mặc dù đứa trẻ ba tuổi gặp phải Hải Yêu, cũng chỉ là một chiêu mà thôi, Thiên Huyền Cảnh cũng là một chiêu, Thần Chiếu Cảnh cũng là một chiêu, Cửu Kiếm Vương vẫn là một chiêu, nói không chừng cho dù là Bất Bại Kiếm Tôn đích thân nghênh chiến, cũng chỉ là một chiêu mà thôi.
Một chiêu này là vô tận, không vượt qua một chiêu đi, sẽ không thể dò xét được mức độ của Hải Yêu, nhưng lão ta là Bất Bại Kiếm Tôn,dĩ nhiên là có mức độ và có điểm kết thúc.
Cho nên lần này lão ta đến đây, cũng có ý muốn đánh cùng Hải Yêu một trận, để xem chênh lệch của bản thân, còn có chỗ nào cần cải thiện không, còn có nơi nào thiếu sót không.
Nhưng bây giờ, Trác Uyên lại trực tiếp nói ra mục đích của bọn họ chính là Hải Yêu, lại khiến cho hắn, vị Bất Bại Kiếm Tôn này không khỏi sửng sốt, lập tức bối rối, vội vàng hỏi: “Mục đích của tiên sinh chính là Hải Yêu sao? Các ngươi muốn làm gì?”
“Thần phục nó!”
Trác Uyên không hề khoe khoang, không chút do dự lôi ra lời nói dối vô cùng lớn, trên mặt cũng không có chút dao động, giống như nói thật, nhưng lại khiến cho tất cả mọi người có mặt đồng loạt há hốc mồm, không tin nhìn về phía hắn, rất lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Nhất là Bất Bại Kiếm Tôn, lại càng không thể tin được: “Thần phục nó ư? Phải biết rằng, nó là yêu quái mà dễ dàng đánh bại được u Dương Lăng Thiên, các ngươi dựa vào cái gì khuất phục nó đây?”
“Dựa vào cái gì ư?”
Khóe miệng Trác Uyên không khỏi khẽ nhếch, ánh mắt lóe lên, hắn giễu cợt: “Chỉ bằng chúng ta là Thiên Ma sơn!”
Vừa dứt lời, Trác Uyên đã nắm lấy tay Tước Nhi tiếp tục quay trở lại xe, cũng làm cho Bất Bại Kiếm Tôn hoàn toàn bị sốc!
Thiên Ma sơn… Thật sự có năng lực như vậy sao? Thu phục hung quái như Hải Yêu Bắc Hải, lại còn nói với giọng điệu như nhàn nhã như ăn cơm uống nước ngày thường, chẳng lẽ Thiên Ma sơn hiện tại thật sự là mạnh đến mức như vậy sao?
Đồng tử của Bất Bại Kiếm Tôn run lên không ngừng, trong mắt chuyển động mãnh liệt, ánh mắt lộ ra vẻ không cam lòng, hai tay nắm chặt, đột nhiên hét lên một tiếng: “Chờ đã!”
Kít!
Sau một hồi đình trệ, Trác Uyên lại dừng lại, đột ngột quay đầu, nhìn vẻ mặt tức giận của Bất Bại Kiếm Tôn, cười khẽ: “Sao, Kiếm Tôn đại nhân còn có chỉ bảo gì nữa ư?”
“Hải Yêu Bắc Hải hùng tàn cuồng bạo, mọi người cũng biết, lão phu cũng không dám xem nhẹ!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!