Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Võ học cấp Huyền cao cấp của Bách Lý gia, Phách Không Liệt Thiên Kiếm!”  

             Người lao ra là một thanh niên cảnh giới Dung Hồn tầng sáu, ánh mắt kiên định, khí thế bức người, mới ra tay mà đã lôi ra võ kỹ đắc ý của mình, muốn dốc hết sức ứng phó.  

             Mà mục tiêu của y chính là Trác Uyên với vỏ bọc Thần Chiếu cảnh tầng ba.  

             Thấy tình cảnh này, mọi người trong thương đội giật mình kinh hãi, đồng loạt la lên: “Tiên sinh!”  

             Nhưng đám người Bách Lý Ngự Thiên lại hết sức bình tĩnh, cứ lẳng lặng đứng đó nhìn toàn bộ hành trình, cảm xúc trong mắt không hề dao động. Tựa hồ bọn họ chẳng cảm thấy mất mặt vì người Bách Lý gia ỷ mạnh hiếp yếu.  

             Tình huống này nếu đặt trong gia tộc, Dung Hồn cảnh chẳng nói chẳng rằng bắt nạt một Thần Chiếu cảnh, tuyệt đối sẽ không rêu rao ra ngoài vì có nói cũng là tự sỉ nhục bản thân.  

             Nhưng hôm nay, thân là người Bách Lý gia mạnh nhất thiên hạ, còn ở trước mặt lão tổ tông mà dám công khai làm ra chuyện mất mặt như vậy, câu trả lời chỉ có một, đó là thăm dò.  

             Bách Lý Ngự Thiên muốn thăm dò xem đệ tử Thiên Ma Sơn sâu cạn đến đâu, từ đó suy ra thực lực của Thiên Ma Sơn chủ, coi thử người này có đủ tư cách làm đối thủ của lão ta không. Chiếu theo thực lực của Phần Chiếu cảnh, có thể sống sót dưới một kích của cao thủ Dung Hồn cảnh, như vậy Bách Lý Ngự Thiên sẽ coi Thiên Ma Sơn chủ là một đối thủ thực thụ.  

             Đồ đệ đã nghịch thiên như vậy, sư phụ dĩ nhiên sẽ không kém, lời đồn đại không phải giả.  

             Nhưng nếu Trác Uyên không có sức chạy trốn, vậy chỉ có thể chứng minh Thiên Ma Sơn chủ chỉ là một kẻ tầm thường, không có gì đáng sợ. Hoặc thân phận của Trác Uyên là giả, mua danh trục lợi mà thôi.  

             Người như vậy tương đương với gián tiếp lừa dối Bách Lý Ngự Thiên, chết cũng đáng đời.  

             Cho nên Bách Lý gia mới không phản ứng gì trước hành động của thanh niên kia, không thèm ngăn cản, chỉ đứng im chờ kết quả thăm dò.  

             Mà trong lòng Trác Uyên cũng hiểu rõ điều này, khóe miệng thản nhiên nhếch lên một độ cong hờ hững, không hề phật lòng, vẫn nắm tay Tước Nhi bình thường, không xiết không buông, dương dương tự đắc, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.  

             Cuối cùng, người nọ như hòa làm một với kiếm, mang theo khí thế ầm ầm như sấm sét, xé trời bổ núi, kéo theo uy phong thần kiếm lao tới, kiếm chỉ đâm thủng bầu trời nhắm thẳng mi tâm Trác Uyên. Trác Uyên vẫn tươi cười như cũ, chẳng nói chẳng rằng, giống như không kịp phản ứng trước một kích sấm sét này.  

             Bách Lý Ngự Thiên thấy vậy khẽ híp mắt, sâu trong đáy mắt lóe lên một tia thất vọng.  

             Thiên Ma Sơn cũng chẳng ghê gớm như trong truyền thuyết, đệ tử… không khác người tu hành bình thường là bao…  

             Vèo!  

             Nhưng ngay lúc trái tim lão ta thoáng chùng xuống, dị biến đột nhiên xuất hiện. Trác Uyên đối mặt với một kiếm của hoàng tử trẻ tuổi Bách Lý gia tưởng chừng như không địch nổi kia, quả thực không hề nhúc nhích, nhưng người đứng cạnh hắn lại di chuyển.  

             “Võ học cấp Huyền cấp thấp của Thiên Ma Sơn, Hoàng Lôi Trảo!”  

             Một giọng nói non nớt đột nhiên vang lên bên tai mọi người. Ngay lúc kiếm của hoàng tử Bách Lý gia mang theo kiếm khí mạnh mẽ vừa chạm đến mi tâm Trác Uyên khiến trán hắn hơi đau thì một trảo kình mang theo sét tím xuất hiện, thình lình từ chếch bên dưới người nọ vồ tới.  

             Ngay sau đó, thanh niên trẻ còn chưa kịp phản ứng thì thứ kia đã chộp lên cổ tay y một phát đau điếng, tóm chặt kiếm chỉ, không cho phép chạm vào trán Trác Uyên. Kế tiếp, một sức mạnh cực lớn lôi kéo người y, quay ba vòng trên không trung xong mới nện thật mạnh xuống đất, khói bụi bốc lên mù mịt.  

             Đợi đến khi bụi mù tản đi, hình ảnh xuất hiện trong tầm mắt mọi người khiến ai nấy đều co rụt tròng mắt, bụng thầm kinh hãi không thôi.  

             Không chỉ những hộ vệ của thương đội mà ngay cả Bách Lý Ngự Thiên và nhóm cao thủ Kiếm Vương dưới trướng cũng nhịn không được trừng mắt, sợ đến ngây người.  

             Chỉ thấy giờ phút này, hoàng tử Bách Lý gia bị người ta nhấn bẹp dưới đất, ngồi trên người y chính là nàng mà Trác Uyên mới dắt khi nãy. Bàn tay non nớt của nàng đang chộp vào đoạn xương cổ của hoàng tử, từng luồng sét tím nhìn thì nhu nhược, thực tế lại cứng rắn như móng tay sắc nhọn, không ngừng thâm nhập vào trong cơ thể y, khiến toàn thân tê dại, ngay cả thần hồn cũng bị chấn động đến không chịu nổi, hoàn toàn mất đi năng lực tái chiến.  

             Tất cả mọi người chứng kiến cảnh này đều trợn tròn mắt, bao gồm cả Bất Bại Kiếm Tôn vẫn luôn tự phụ, hiện tại trong mắt lão ta tràn ngập vẻ kinh ngạc.  

             Mặc dù thực lực của nàng trước mặt chưa đến đỉnh cao nhưng nàng mới sáu bảy tuổi, thế mà đã có thể nháy mắt tóm được cao thủ Dung Hồn tầng sáu do Bách Lý gia dày công đào tạo, cho dù nàng che giấu thực lực thì cũng quá trâu bò rồi.  

             Con nít tuổi này đặt trong những gia đình bình thường phỏng chừng còn chưa dứt sữa đâu. Bách Lý gia bọn họ yêu cầu nghiêm khắc, tuổi này ít nhất phải đến Đoán Cốt cảnh, một vài đứa đặc biệt nổi bật cũng chỉ Thiên Huyền cảnh mà thôi.  

             Nhưng nàng kia trực tiếp bắt gọn một cao thủ Dung Hồn! Thực sự quá biến thái, chẳng nhẽ trên Thiên Ma Sơn toàn là hàng dị loại thế này?  

             Nếu thế thật, gia tộc Bách Lý bọn họ lấy gì để xưng là gia tộc mạnh nhất thiên hạ? So với đệ tử Thiên Ma Sơn đúng là chẳng khác nào con sâu cái kiến.  

             Nhất thời trong mắt Bách Lý Ngự Thiên thoáng hiện vẻ mê man, đây là lần đầu tiên suốt mấy nghìn năm qua lão ta cảm thấy âu sầu và lo lắng đến thế, đáy lòng đột nhiên nảy sinh cảm giác nghi ngờ đối với thực lực của mình.  

             Thiên hạ to lớn như vậy, mình… thực sự bất bại sao?  

             “Aaa!”  

             Một tiếng hét thảm từ dưới đất vang lên, vị hoàng tử trẻ dưới áp bách từ tia sét tím của Tước Nhi đã vã mồ hôi đầy đầu, đau thấu tim gan. Ban đầu y còn cắn răng chịu đựng, bởi vì y không thể để lão tổ tông nhìn thấy bộ dạng hèn yếu của mình, nếu không lão tổ tông nhất định sẽ vô cùng tức giận, cho rằn y làm mất mặt mũi của Bách Lý gia.  

             Nhưng sự đáng sợ của tia sét tím nào phải người ngoài có thể chịu được, hơn nữa nó còn tương sinh tương khắc với Phách Thiên Kiếm Đạo của Bách Lý gia bọn họ, bởi vậy sau khi sét tím thâm nhập cơ thể, nỗi thống khổ phải chịu tăng lên đâu chỉ gấp trăm lần.  

             Thế là chưa được bao lâu y đã không nhịn được gào lên thành tiếng, kêu khóc không ngừng.  

             Người Bách Lý gia thấy vậy run run chân mày, lòng bàn tay hơi co giật, muốn giúp y nhưng không có mệnh lệnh của lão tổ tông nên không dám hành động tùy tiện.  

             Tước Nhi lại cười hì hì, gõ đầu y bảo: “Ai bảo ngươi ra tay với phụ thân ta, giờ để bổn cô nương cho ngươi nếm chút mùi lợi hại, hi hi hi…”  

             Vừa nói, lực tay của Tước Nhi lại tăng thêm ba phần, vị hoàng tử kia gào khóc đến tê tâm liệt phế.  

             “Tước Nhi!”  

             Bấy giờ Trác Uyên mới liếc mắt nhìn sang, lạnh nhạt nói: “Thả y ra!”  

             Tước Nhi sửng sốt nhìn hắn hồi lâu, thấy hắn khẽ gật đầu mới buông lỏng tay thả người kia đi, cúi đầu hành lễ: “Dạ, phụ thân!”  

             Sau đó nàng trực tiếp quay về bên cạnhTrác Uyên. Còn vị hoàng tử mới đánh lén thất bại kia, cơ thể tê dại, đau đớn khôn cùng, muốn đứng dậy nhưng lại mất sức lảo đảo, lăn quay ra, cạp đất lần nữa.  

             Tước Nhi thấy vậy bèn che miệng cười khẽ. Bách Lý Ngự Thiên thì sầm mặt, không nhìn nổi nữa, ra hiệu cho Bách Lý Ngự Lôi để hắn ta dẫn tên phế vật kia đi, chớ ở lại đây thêm mất mặt.  

             Xong xuôi hết thảy Bách Lý Ngự Thiên mới quay sang nhìn chòng chọc Trác Uyên, hiếm khi ôm quyền nói: “Ta đã sớm nghe nhắc đến tên tuổi của Thiên Ma Sơn, hôm nay mới được tận mắt chứng kiến, đúng là danh bất hư truyền. Đến cả cô nương sáu bảy tuổi cũng có thực lực mạnh như vậy, sơn chủ đúng là sâu không lường được.”  

             “Kiếm Tôn đại nhân quá khen, tuyệt kỹ của Bách Lý gia cũng khiến tại hạ phải nhìn bằng cặp mắt khác. Không ngờ trên đất Phàm giai vẫn còn bảo tồn tinh hoa võ học, nếu không nhờ tiểu nữ kịp thời ra tay, e rằng tại hạ đã bị giết rồi, có điều…”  

             Vừa nói Trác Uyên vừa quay sang nhìn Tước Nhi, lạnh mặt khẽ quát một tiếng: “Tước Nhi, chiêu mới rồi ra quá chậm, ngươi nhìn vết hồng trên trán phụ thân này, hừ, trở về tiếp tục tu luyện!”  

             Tước Nhi khẽ chu mỏ, khom lưng vái một vái, bất đắc dĩ nói: “Dạ thưa phụ thân!”  

             Da mặt Bách Lý Ngự Thiên như bị người ta tát cho một phát, ôm một bụng tức giận. Tiểu tử này nói dễ nghe thì nửa câu đầu tâng bốc võ học Bách Lý gia lão ta, nửa câu sau chuyển sang dạy dỗ con gái, nhưng rõ ràng là đang nói móc, thầm khinh bỉ bọn họ.  

             Một đứa con nít nhẹ phất tay một cái đã có thể phá giải hoàn toàn một chiêu của đệ tử Bách Lý gia, ngươi còn ngại chậm, trở về còn phải tu luyện gia tăng kình lực? Đây không phải là châm chọc trắng trợn thì là gì?  

             Tên tiểu tử đáng ghét! Trước giờ chỉ có lão phu khinh thường người khác, không ngờ hiện tại lại ăn trái đắng. Mụ nội nhà nó chứ!  

             Bách Lý Ngự Thiên thầm rầu rĩ một trận, oán hận trong lòng, đáng tiếc không có cách nào, chỉ đành nén một bụng tức.  

             Dù sao trước kia lão ta mạnh nhất, thích giễu cợt người khác thế nào cũng được, vì người ta có đánh lại được đâu, cũng chẳng dám chửi rủa. Nhưng hiện tại thế sự thay đổi, Thiên Ma Sơn… một nơi thần bí và đáng sợ như thế, không dò ra sâu cạn, lão ta không dám tùy tiện đắc tội.  

             Mặc dù vô địch cả đời, điên cuồng ngạo mạn cả đời, nhưng vị Bất Bại Kiếm Tôn này còn chưa tới mức không để ai vào mắt, lão ta rất hiểu đạo lý nghĩ kỹ mới làm.  

             Hơn nữa còn một nguyên do khiến lão ta không dám tùy ý nổi giận. Đó là Trác Uyên!  

             Lão ta nhìn không thấu người trẻ tuổi này, bất kể là thăm dò của Bách Lý Ngự Vũ hay thăm dò của lão ta hiện tại, người này vẫn bình chân như vại, thản nhiên tùy ý.  

             Ban đầu lão ta cho rằng đó là khí phách của cường giả, nhưng giờ suy nghĩ đã hơi thay đổi, có lẽ… người này căn bản không sợ Cửu Kiếm Vương, thậm chí đến lão ta cũng không sợ.  

             Dẫu sao, một đứa bé Thiên Ma Sơn còn có thực lực nhường này thì kẻ lớn hơn phải giỏi đến trình độ nào?   

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!