Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Ta là ai hả?”  

             Nữ nhân kia cong miệng mỉm cười đầy ma mị, đảo mắt nhìn Mã cung phụng đã câm như hến, nhịn không được cười xùy một tiếng: “Không biết ta là ai mà đã dám phái người tới cản trở chuyện tốt của bổn cô nương? Xem ra ngươi đúng là xúi quẩy thật! Vậy thì ngươi hãy dỏng lỗ tai lên mà nghe cho rõ đây, bổn cô nương chính là… người được lão tổ tông của Kiếm Tinh đế quốc Trung Châu sắc phong danh hiệu Lãnh Vũ Kiếm Vương – Bách Lý Ngự Vũ!”  

             Gì cơ? Cửu Kiếm Vương?  

             Tròng mắt của tất cả mọi người ở đây đều đồng loạt co rút lại, nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh, nhìn Bách Lý Ngự Vũ với vẻ mặt khó tin, toàn thân run rẩy, chết trân đứng đó.  

             Lý trưởng lão và Tào chấp sự còn trợn tròn mắt ghê hơn. Có chết bọn họ cũng không thể ngờ rằng, thám tử Trung Châu vẫn luôn bị bọn họ coi thành con cá lớn cuối cùng lại là cao thủ Cửu Kiếm Vương, chẳng trách tất cả người cử đi đều chết sạch.  

             Đụng phải Cửu Kiếm Vương ngươi còn muốn kết cục thế nào?  

             Thật lòng mà nói, Cửu Kiếm Vương đích thực là một con cá lớn, hơn nữa còn là cá lớn đến độ không thể lớn hơn. Mấu chốt chính là, bọn họ có liên thủ toàn tông cũng không ăn được con cá lớn này.  

             Da mặt như thể bị tát mạnh mấy phát, Bộ Hành Vân gian nan nuốt nước bọt đánh ực, lòng thầm lo sợ không thôi, sau đó tức giận nhìn đám người bên dưới, quát to: “Mẹ kiếp, rốt cuộc là ai dẫn Cửu Kiếm Vương đến tận bổn tông, mau đứng ra đây cho ta!”  

             Mã cung phụng ôm vẻ mặt uất ức run rẩy đứng dậy, lão sắp khóc đến nơi rồi.  

             “Ồ… Là lão già nhà ngươi à?” Bộ Hành Vân thở mạnh một hơi, tức đến độ nghiến răng nghiến lợi, nhịn không được siết chặt nắm đấm, chỉ muốn róc sống lão Mã ngay và luôn.  

             Nhưng rất nhanh sau đó, Mã cung phụng như tỉnh táo lại, vội vàng ôm quyền nói: “Xin tông chủ chờ một chút, chuyện này không thể trách ta được, đều do…”  

             Vừa nói Mã cung phụng vừa quay đầu lại, nhìn về phía Lý trưởng lão, cho lão ta một cái bạt tai thật kêu, điên tiết mắng: “Con súc sinh chết tiệt này, ai bảo ngươi dẫn Cửu Kiếm Vương đến, còn hại chết nhiều huynh đệ tông môn thế hả?”  

             “Mã cung phụng, tông chủ, ta…”  

             Lý trưởng lão nhịn không được run run khóe miệng, ôm một bụng uất ức, sau đó lại thình lình xoay người, nhìn về phía Tào chấp sự đang trưng ra vẻ mặt như trái khổ qua héo. Lão ta nhấc tay, “chát” thêm phát nữa, hằn một dấu bàn tay đỏ ửng lên mặt Tào chấp sự, quát mắng liên mồm: “Đồ đáng chết, toàn bộ huynh đệ Dung Hồn và Quy Nguyên của bổn tông đều do tên chết tiệt nhà ngươi hại chết! Ai cho ngươi chọc vào Cửu Kiếm Vương hả?”  

             Tào chấp sự đau khổ không sao kể xiết, kìm nén đến sắp khóc rồi: “Tông chủ, Mã cung phụng, Lý trưởng lão xin minh xét. Lần này là tình báo có sai sót, đều do ta tin tên Tiền gia Tiền… Ơ…”  

             Tào chấp sự quay đầu nhìn sang, vốn định lôi một người khác ra chịu tội thay, tiếc rằng đoàn người Trác Uyên đã sớm cao chạy xa bay, nơi này căn bản chỉ còn lại mỗi đầu sỏ là hắn ta. Tào chấp sự muốn bắt người cũng không được nữa, chỉ còn nước tự gánh chịu, thế là đành bày ra dáng vẻ khóc lóc thảm thiết trước mặt mọi người mà giải thích: “Ta nghe tin tình báo từ chỗ tên quản sự của Tiền gia mới đi bắt thám tử Trung Châu, ai dè lại là Cửu Kiếm Vương…”  

             “Đồ đáng chết! Mấy lời đồn thổi vô căn cứ mà ngươi cũng dám tin? Chết cũng đáng, hừ!”  

             Bộ Hành Vân nghiến răng ken két, nhịn không được mắng tới tấp, sau đó vội vàng quay sang khom người với Bách Lý Ngự Vũ, miệng nói: “Lãnh Vũ Kiếm Vương, sự việc lần này hoàn toàn là hiểu lầm, đều do con chó chết kia tin bậy tin bạ mấy lời đồn thổi vớ vẩn, ngài muốn đánh muốn phạt gì cứ tùy ý. Giờ Trung Châu với Bắc Châu chưa khai chiến, bọn ta cũng chỉ chuẩn bị trước cho chiến tranh mà thôi, chưa trở mặt hoàn toàn, ngài xem giờ rời đi được chưa, tránh ảnh hưởng tình cảm đôi bên…”  

             Bách Lý Ngự Vũ cong môi cười ma mị, nghe vậy chỉ che miệng cười khẽ, trong giọng nói tràn đầy vẻ giễu cợt: “Bộ Hành Vân, gan ngươi cũng to lắm. Hai phe sắp khai chiến đến nơi rồi, ngươi dựa vào đâu mà nhắc đến chuyện tình cảm đôi bên với ta?”  

             “Ha ha ha… Mỗi lần hai bên xảy ra mâu thuẫn còn không phải là Hải Minh Tông dẫn đầu,  u Dương Lăng Thiên đánh trận mở màn sao? Bọn ta chỉ đứng sau cổ vũ chứ thực sự không có thù oán gì lớn với quý quốc…”  

             “Thứ vô dụng!”  

             Không đợi lão ta dứt lời, trong mắt Bách Lý Ngự Vũ đã lóe lên tia sáng, khinh miệt bảo: “Thân là một trong năm châu Bắc Tông, kẻ địch đánh đến tận cửa rồi lại chỉ biết trốn tránh, không có tí ý thức bảo vệ và can đảm đối chiến với định nào, đến cả một tiểu tử Thần Chiếu cảnh cũng không bằng, ít nhất hắn còn dám đứng tranh luận trước mặt bổn cô nương. Ngược lại một tông môn lớn như các ngươi, vô trách nhiệm thiếu khí phách, để các ngươi trấn thủ Bắc Châu có lợi ích gì? Hừ, khác nào một lũ bỏ đi đâu! Nếu đã vậy, hôm nay bổn cô nương sẽ thay Bắc Châu làm một chuyện tốt, thanh trừng đám sâu mọt này, nói không chừng lần sau gặp lại  u Dương Lăng Thiên, lão ta còn phải cám ơn ta kìa, ha ha ha…”  

             Sắc mặt Bộ Hành Vân thay đổi không ngừng, sau đó dần lạnh xuống, nghiến răng nghiến lợi hỏi lại: “Nói vậy tức là cô nương không chịu nhượng bộ?”  

             “Ngươi cho là thế nào? Hừ…”  

             “Được, đã như vậy, Hải Dương Tông ta còn lui một bước nữa thì có nghĩa lý gì!”  

             Bộ Hành Vân khẽ híp mắt lại, cắn chặt răng rồi hét lớn: “Bách Lý Ngự Vũ, ta biết Cửu Kiếm Vương các ngươi lợi hại, nhưng ngươi chớ coi thường thực lực của cả tông ta, dầu gì bọn ta cũng có mấy trăm cường giả Quy Nguyên, gần trăm người đạt tới cảnh giới đỉnh cao. Bằng một mình ngươi mà muốn chống lại cả một tông, chưa chắc đã chiếm được chỗ tốt gì. Nói trắng ra thì ngươi cùng lắm chỉ là một cao thủ Quy Nguyên đỉnh cao mà thôi!”  

             Bách Lý Ngự Vũ nhướng lông mày, nhìn chòng chọc Bộ Hành Vân, cười xùy một tiếng: “Phải không? Tốt lắm, để nhìn thử coi nào!”  

             Vừa dứt lời, sắc mặt Bách Lý Ngự Vũ lạnh hẳn xuống, người run lên, bão tuyết đầy trời thoáng khựng lại rồi dừng toàn bộ. Một khắc sau, vòm trời như bị xé rách, lóe lên từng tia chớp màu bạc, kiếm khí tung hoành, từng đạo kiếm mang xé trời bổ núi. Mỗi một đạo kiếm khí xẹt qua bầu trời đều mang theo khí thế muốn hủy diệt cả thế giới.  

             Mới chớp mắt thôi, thế giới phủ đầy tuyết đổ liên miên đã biến thành một không gian bạc trắng, mỗi góc mỗi xó, đâu đâu cũng là kiếm mang màu bạc làm rung chuyển đất trời.  

             Kiếm mang màu bạc chạm vào đâu, chỗ đó không ngoài dự liệu đều biến thành tro bụi hết. Dường như cả thế giới đã bị Bách Lý Ngự Vũ thống trị, không ai có thể thoát khỏi lòng bàn tay của nàng ta.  

             Đám Hải Dương Tông thấy tình cảnh này lập tức hoảng hốt, mồ hôi lạnh tuôn ra như suối.  

             Mấy chục nghìn cao thủ Hải Dương Tông đứng trước mặt một cô nương lại như con sâu cái kiến, miệng câm như hến, sinh mạng tùy ý bị định đoạt, không có chút năng lực tự chủ nào.  

             Bộ Hành Vân gào to, giải phóng khí thế toàn thân, đột nhiên vọt thẳng về phía Bách Lý Ngự Vũ. Các cao thủ Quy Nguyên khác thấy vậy cũng đồng loạt đuổi theo, ôm bộ dáng quyết tử, dốc toàn bộ sức mạnh ra.  

             Đột nhiên, hàng loạt kiếm mang bạc trên bầu trời lao xuống, nguyên lực va chạm với mặt đất, tiếng nổ ầm vang vọng khắp vòm trời, đất trời đảo điên, giống như Tu La địa ngục giáng thế.  

             Xe ngựa của Trác Uyên vẫn đang chạy băng băng giữa tuyết mù trắng xóa. Người của đoàn xe nhìn cảnh tượng kỳ lạ trên đỉnh đầu, không gian dao động kịch liệt đến độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, ai nấy đều lộ ra vẻ mặt hãi hùng và ngạc nhiên quá đỗi.  

             Đến Trác Uyên cũng phải ngó qua cửa sổ xe quan sát cảnh tượng kỳ dị kia một phen, sự ngạc nhiên trong mắt còn chưa tan đi, âm thầm gật gù.  

             “Cao thủ Quy Nguyên đã có thể nắm trong tay sức mạnh thiên địa, cuộc chiến giữa các tu giả Quy Nguyên xét đến cùng chính là so khả năng nắm giữ sức mạnh thiên địa. Nhưng hiện tại, Bách Lý Ngự Vũ chỉ bằng sức một người đã có thể nắm giữ cả bầu trời, ép toàn bộ cao thủ Hải Dương Tông đến thở không ra hơi chứ nói chi đến việc mượn sức mạnh thiên địa. Uy phong của Cửu Kiếm Vương đúng là danh bất hư truyền.”  

             Mọi người nghe xong lời Trác Uyên bình luận thì không khỏi gật đầu tán thành, âm thầm tặc lưỡi. Một mình nghiền ép cả một tông, thực lực của Cửu Kiếm Vương quả nhiên rất biến thái.  

             “Hí!”  

             Nhưng không đợi cả đoàn kinh hãi trước thực lực mạnh mẽ và biến chuyển dị thường trên bầu trời kia, linh thú kéo xe ngựa đang chạy băng băng bất chợt hí lên một tiếng, dừng lại đột ngột.  

             Người ngồi trong xe lảo đà lảo đảo, tí nữa thì bị hất văng ra khỏi xe theo lực quán tính.  

             Đến khi xe hoàn toàn dừng lại, một gã hộ vệ mới vén rèm lên, xem xét bên ngoài một hồi, tròng mắt nhất thời co rút lại, vội vàng quay đầu nhìn về phía Trác Uyên: “Tiên sinh, bên ngoài…”  

             “Đã đến rồi sao, ha ha ha…”  

             Trác Uyên cong khóe miệng, tựa hồ biết bản thân đụng phải cái gì, dáng vẻ vô cùng lơ đễnh, chầm chậm vén rèm lên. Trước mặt Trác Uyên là một đội nhân mã hơn mười người, đang lẳng lặng chặn trước lối đi của bọn họ. Người cầm đầu là một lão giả cương nghị thân cao chín thước, những người còn lại hết sức kính cẩn đứng sau lão ta, bộ dạng phục tùng, sắc mặt bình tĩnh.  

             Vị hộ vệ nhíu chặt lông mày, nghi ngờ hỏi: “Bọn họ là ai, định làm gì thế?”  

             “Người chúng ta phải đợi, tới đây tìm ta!”  

             Trác PhUyên àm kéo Tước Nhi xuống xe, hít vào một hơi thật sâu, nhìn về phía lão giả có dáng ngồi đĩnh đạc ngay thẳng phía xa xa, trong mắt chợt lóe ánh sáng, lạnh lùng cất lời: “Bất Bại Kiếm Tôn Bách Lý Ngự Thiên, cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau!”  

             Gì cơ?  

             Tròng mắt mọi người nhịn không được co rút kịch liệt, nhất thời hãi hùng khiếp vía, trên mặt đều lộ vẻ khó tin.  

             Lão ta chính là cao thủ đứng đầu năm châu, Bất Bại Kiếm Tôn Bách Lý Ngự Thiên đó sao? Sao lão ta lại xuất hiện ở đây? Cản đường chúng ta là có ý gì?  

             Trác Uyên thấy mọi người sửng sốt, thậm chí còn không tin nổi sự thật này thì khẽ cười một tiếng, chỉ vào lão giả dẫn đầu nhóm nhân mã kia, nói với vẻ sâu xa: “Các ngươi nhìn xem, khu vực chỗ lão ta đứng như thế nào?”  

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!