Lý trưởng lão ngây người thật lâu mà vẫn chưa lấy lại tinh thần, đợi đến khi lão ta phản ứng lại, cứng ngắc quay đầu nhìn về phía Tào chấp sự, vẻ mặt căng chặt, rầu rĩ hỏi: “Tiểu Tào à, ngươi chắc chắn kia là… một thám tử chứ?”
“Ặc… Chắc là vậy…”
“Chắc con mẹ nhà ngươi!”
“Chát!”
Một âm thanh giòn giã vang lên, Lý trưởng lão cho Tào chấp sự một cái bạt tai thật vang dội, miệng lớn tiếng mắng: “Cha tiên sư nhà ngươi! Ngươi rõ ràng đang hại lão phu mà! Một thám tử bình thường lấy đâu ra thực lực như vậy, năm mươi cường giả Quy Nguyên chỉ trong nháy mắt biến thành một đống thi thể, thực lực của đối phương ít nhất cũng phải là cường giả Quy Nguyên đỉnh cao! Đến cả thực lực kẻ địch thế nào cũng không rõ mà ngươi đã dám chạy đến chỗ ta xin trợ giúp hả? Báo hại lão phu cũng hao binh tổn tướng vì ngươi! Ngươi có làm gì cũng khó mà bào chữa nổi lỗi lầm của mình, chết cũng không đáng tiếc!”
Lý trưởng lão điên tiết mắng xối xả. Tào chấp sự tỏ vẻ vô cùng oan ức, người run lẩy bẩy nhưng trong bụng lại nghẹn uất vạn phần.
Tay thám tử kia không phải Tào chấp sự phát hiện, thật sự là do Tiền Uyên nói với hắn ta rằng mười mấy tu giả Dung Hồn đủ để dọa người ta chạy mất dép, hắn ta còn chẳng thèm để trong lòng.
Ai mà ngờ kẻ kia mạnh đến vậy, năm mươi cao thủ Dung Hồn đỉnh cấp bị diệt sạch thì thôi đi, đằng này cho năm mươi cao thủ Quy Nguyên ra trận cũng chẳng còn một ai sống sót.
Lỗ hổng đột nhiên càng ngày càng lớn, hai người bọn họ sợ rằng sắp không bưng bít nổi rồi, phải đi tìm cứu viện bên ngoài.
Tào chấp sự cúi gằm mặt không nói lời nào. Hắn ta chỉ là một chấp sự nho nhỏ, hôm nay gặp họa lớn, dĩ nhiên không có sức xoay chuyển đất trời, chỉ còn nước mặc người xử trí.
Lý trưởng lão cứ như con kiến bò trên chảo nóng, quýnh đến giậm chân, do dự đi tới đi lui mấy bước, trợn mắt tức giận nhìn về phía Tào chấp sự đang rụt rè co rúm bên cạnh. Giờ phút này lão ta nào còn sức oán trách hắn ta nữa, việc cấp bách hiện tại là phải nhanh chóng đưa ra quyết định, không thể để năm mươi cường giả Quy Nguyên kia chết uổng được!
Lý trưởng lão suy xét hồi lâu, cuối cùng hít vào một hơi thật sâu, giậm chân một phát, đột nhiên bước ra ngoài, cắn răng gọi vào trong: “Đi theo ta!”
Tào chấp sự vô cùng lo lắng, không dám sơ suất, vội vàng cun cút theo sau.
Một nén nhang sau, trong một gian phòng lượn lờ hương thuốc, một lão nhân tóc trắng mặt sáng như quan ngọc liên tục nhíu mày, mắt lộ vẻ ngạc nhiên và kinh hãi, bật thốt tiếng kêu: “Cái gì? Chuyện các ngươi nói là thật? Tổn thất nhiều nhân mã như thế? Thực lực của người này đúng là khó lường!”
“Đúng vậy thưa Mã cung phụng! Người này nhất định là một con cá lớn chứ không chỉ đơn giản là thám tử!”
Lý trưởng lão đứng cạnh lão giả kia khẽ khom người, trong mắt lập lòe ánh sáng, bày ra dáng vẻ quân sư quạt mo, tận tình bày mưu tính kế: “Người này có thực lực mạnh vậy lại đột nhiên xuất hiện trên địa phận Bắc Châu nhất định là có nhiệm vụ đặc thù. Tuy nói lần này chúng ta tổn thất không ít nhân mã nhưng chỉ cần tóm được người thôi cũng đủ để nở mày nở mặt trước bốn châu còn lại, thậm chí là những đồng minh tương trợ bốn châu kia. Mã cung phụng là một trong mười cung phụng của bổn tông, chỉ cần ngài bắt được người nọ, bằng chiến công này ít nhất cũng leo lên được nhóm ba cung phụng mạnh nhất!”
Mã cung phụng nghe xong, còn chưa kịp lên tiếng thì Tào chấp sự đứng cạnh đã chờ không nổi muốn lôi kéo lão, vội vàng gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, lời Lý trưởng lão nói rất đúng! Chúng ta vất vả lắm mới nắm được một cơ hội tốt, phát hiện được một nhân vật lớn, nếu cứ thế thả đi rồi bị những cung phụng khác phát hiện bắt lại, đến lúc đó hối hận đã muộn! Mong Mã cung phụng sớm đưa ra quyết định!”
“Nói hay lắm, nhưng thực lực của người nọ… E rằng thuộc nhóm đỉnh cấp, rất khó đối phó…” Mã cung phụng nhíu chặt lông mày, vân vê chòm ria mép, điệu bộ vẫn rất do dự, có thể thấy đây là một người cẩn thận, hành động dè dặt từng bước.
Lý trưởng lão và Tào chấp sự liếc mắt nhìn nhau, tiếp tục mê hoặc Mã cung phụng: “Đây gọi là cầu sang trong hung hiểm, Mã cung phụng không cần lo lắng. Người nọ chẳng qua chỉ là một cao thủ Quy Nguyên đỉnh cao mà thôi, Mã cung phụng hiệp lực cùng mười vị cung phụng đỉnh cao, đồng loạt ra tay vây chặt người nọ lại chẳng nhẽ còn không tóm được? Tu vi thực lực ngang nhau, lấy mười đánh một lý nào mà không thắng? Đến lúc đó chỉ cần đề phòng người này tự bạo, hết thảy đều không còn gì đáng lo.”
“Ừm… Lời này của ngươi ngược lại nghe cũng khá có lý!”
Mã cung phụng suy xét tỉ mỉ lần nữa, lòng càng dao động nhưng vẫn ôm chút tâm lý do dự: “Nhưng nếu người nọ không phải cao thủ đỉnh cao bình thường thì sao, nhỡ là Cửu Kiếm Vương Trung Châu, vậy chẳng phải là…”
Nhưng không đợi lão dứt lời, Lý trưởng lão đã mỉm cười xua tay, lắc đầu từ chối cho ý kiến: “Mã cung phụng nghĩ nhiều rồi, nếu người nọ là Cửu Kiếm Vương thật… tác phong làm việc sao lại lén lén lút lút, chỉ bám sau xe thương đội phá hoại mà không chịu xuất đầu lộ diện thế kia? Có lẽ người nọ sợ bị tông môn chúng ta phát hiện, đến khi đó khó ứng phó được với thực lực của cả tông môn. Đó không phải tác phong của nhóm Cửu Kiếm Vương ngạo mạn điên cuồng kia. Mã cung phụng cứ việc đi lấy công đầu là được, không cần lo lắng quá mức.”
Mã cung phụng khẽ nhướng chân mày, trầm ngâm chốc lát rồi gật đầu chấp thuận, cảm thấy Lý trưởng lão phân tích có lý, cuối cùng cũng yên lòng.
“Các ngươi đợi ở đây, ta đi mời mấy vị cung phụng cùng ra tay, bắt tên ác tặc Trung Châu kia lại, vì tông môn ta kiến công lập nghiệp, hừ!”
Ngay sau đó, Mã cung phụng hất tung bào phục, hùng hổ đạp cửa rời đi. Hai người Lý trưởng lão khom người thật sâu, hô to: “Chúc Mã cung phụng vừa ra quân đã chiến thắng vang dội, vinh dự thăng lên nhóm ba cung phụng dẫn đầu!”
Không ai đáp lại. Mã cung phụng vội lập công nên đi xa rồi. Đợi đến khi bóng dáng lão hoàn toàn biến mất, hai người Lý trưởng lão mới chậm chạp đứng lên, liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ nói: “Chậc, công lao tới tay rồi còn phải dâng cho kẻ khác!”
“Đúng vậy, đúng vậy…” Tào chấp sự gật đầu như trống bỏi, cực kỳ đồng cảm.
Lý trưởng lão nghe xong lại sầm mặt, cho Tào chấp sự thêm một cái bạt tai đau điếng nữa: “Đúng cái rắm! Thành công thì ít, hỏng việc thì nhiều! Đi, ra cửa tông môn cung nghênh Mã cung phụng khải hoàn!”
“Ặc, Lý trưởng lão, chúng ta đi cung nghênh…”
“Nói nhảm, ngươi không muốn kiếm trác chút công lao à? Lão ăn thịt thì chúng ta cũng phải tranh chút nước canh chứ? Nói thế nào tin tình báo cũng là do chúng ta cung cấp mà.”
Lý trưởng lão nhướng mày, nhìn Tào chấp sự bằng ánh mắt chỉ hận không thể rèn sắt thành thép, giở giọng khinh miệt: “Nếu suốt cả hành trình chúng ta không lộ mặt lần nào thì ngay cả chút canh cũng không húp được đâu, công lao sẽ bị lão già kia nuốt trọn vào bụng. Ngươi cam tâm nhưng lão tử không cam lòng, hừ!”
Lý trưởng lão vung ống tay áo bỏ đi. Tào chấp sự trầm ngâm hồi lâu cuối cùng cũng bừng tỉnh, vội vàng cun cút theo sau.
Đúng vậy, con cá lớn như thế, dầu gì hắn ta cũng phải lên tranh chút nước canh, ha ha ha…
Thế là ngay sau đó, hai lão gia muốn giành công mạo hiểm giữa bầu trời đầy bão tuyết, lẳng lặng đứng trân trân trước cửa tông môn, không ngại gió bão rét lạnh, chỉ chờ mười vị cung phụng trở về, ca bài ca khải hoàn, chen một chân vào, hòa trong không khí mừng vui kiếm chút công lao.
Nhưng rất hiển nhiên, chuyện không giống như trong dự liệu của bọn họ, bởi vì lần này bọn họ không phải đá vào tấm sắt bình thường mà là một tấm sắt cứng đến độ không thể cứng hơn…
Nửa giờ sau, không gian chỗ kết giới tông môn đột nhiên dao động, Lý trưởng lão và Tào chấp sự thấy vậy hai mắt nhất thời tỏa sáng, định tiến lên nghênh đón.
Nhưng “soạt” một tiếng, một bóng dáng màu đen vọt vào, gương mặt rất đỗi quen thuộc kia lình xuất hiện trước mắt bọn họ, là Mã cung phụng hừng hực khí thế ra ngoài bắt kẻ gian chứ còn ai vào đây nữa.
Khổ nỗi dáng vẻ của Mã cung phụng hiện tại không hề vui mừng phấn khởi, vừa ra quân đã thắng lớn như bọn họ tưởng tượng mà tóc tai rối bù, chật vật hết chỗ nói, trông như một binh sĩ bại trận, hoang mang bối rối không chốn về.
“Ặc… Mã cung phụng, ngài sao vậy…”
Hai người Lý trưởng lão thấy tình cảnh này thì vội vàng xông lên đón, kinh ngạc hỏi: “Người nọ.. Ngài bắt được chưa…”
“Bốp! Bốp!”
Không đợi bọn họ nói hết câu, Mã cung phụng vừa thấy người đã nhịn không được hất hai bàn tay kia ra, vẻ mặt vô cùng căm hận và bi phẫn, há miệng mắng to: “Cha tiên sư nhà các ngươi! Các ngươi còn có mặt mũi nói kẻ nọ với ta à? Quỷ tha ma bắt mười tám đời tổ tông nhà các ngươi, không sợ đối thủ mạnh chỉ sợ đồng đội ngu như heo! Đến lai lịch của đối phương là gì các ngươi cũng không biết mà đã dám bảo lão phu dẫn người đi bắt? Đúng là… Giờ lão phu chỉ muốn bóp chết các ngươi cho hả dạ…”
“Ặc… Mã cung phụng, ngài nói vậy là có ý gì? Chẳng nhẽ đến cả ngài cũng không có biện pháp nào…” Lý trưởng lão khẽ giật lông mày, sợ hãi vô cùng, bụng thầm hoảng hốt.
Nhưng lão ta còn chưa dứt lời, một tiếng “ầm” vang dội đã đập thẳng vào tai. Kết giới vô hình chỗ cửa vào Hải Dương Tông rung lắc liên hồi, kế tiếp kêu lên “răng rắc”, cuối cùng hoàn toàn vỡ vụn.
Mà đứng ngay chỗ kết giới sụp đổ là một cô nương mềm mại nhưng vẻ mặt lạnh lùng. Bóng người hiện rõ, chỉ thấy vẻ mặt nàng ta cực kỳ tức giận, điên tiết đến nghiến răng nghiến lợi.
Mã cung phụng thấy nàng ta đuổi tới tận đây, nhịn không được co rút tròng mắt, vội vàng rúc về sau, tựa hồ bị thứ gì đó kích thích, căn bản không dám đối mặt với cô nương kia.
“Soạt soạt soạt…”
Cùng lúc đó, mấy nghìn tiếng xé gió đồng loạt vang lên, chỉ trong chốc lát, toàn bộ cao thủ Hải Dương Tông đều xuất hiện tại đây, khí thế mạnh mẽ ùn ùn kéo đến đè ép lên người nữ nhân kia, trên mặt là vẻ hung ác tràn ngập hơi thở chết chóc.
Nhưng nữ nhân kia chỉ coi đây như gió thoảng ngoài tai, không thèm để ý, chẳng qua cặp mắt lạnh lẽo vẫn nhìn chòng chọc về phía Mã cung phụng đang hoảng sợ lùi về sau liên tục. Nàng ta cứ đứng nhìn, không thèm che giấu sát ý trong mắt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!