Tào chấp sự khẽ nhíu mày, ngờ vực nhìn về phía hắn: “Tiền Uyên… Tiền gia có người này à, sao ta lại không biết?”
“Ha ha ha… Tại hạ luôn làm việc bên ngoài, do tình hình gần đây cấp bách nên gia chủ mới gọi về, Tào chấp sự không biết cũng là chuyện thường tình.”
Trác Uyên dửng dưng đáp lại một câu, biểu hiện rất bình tĩnh, chẳng tỏ ra hoảng hốt chút nào, hoàn mỹ không lọt một kẽ hở nên mặc dù Tào chấp sự nghi ngờ nhưng không thể hoài nghi bất kỳ phương diện nào của đối phương.
“Còn nữa, đây là nữ nhi của ta, để nó một mình ở nhà ta không yên tâm nên mới dẫn theo bên người, không nằm trong danh sách. Tào chấp sự sẽ không để tâm chứ?”
Lúc này Trác Uyên lại gọi Tước Nhi đến làm bia đỡ đạn khiến sự hoài nghi của Tào chấp sự giảm đi không ít. Dẫu sao trong lúc thám tử phe địch thi hành nhiệm vụ còn dẫn theo một đứa con ghẻ không phải là tự rước phiền phức vào người sao?
Nhưng hắn ta làm sao biết được, đứa con nít này không hề vô hại giống như vẻ bề ngoài.
Tào chấp sự nhìn chăm chú Trác Uyên hồi lâu rồi khẽ gật đầu: “Ta tin tưởng ngươi, song vẫn phải xác minh thân phận theo quy định, ngươi chớ để bụng, ha ha ha…”
Tào chấp sự đột nhiên cười khẽ, hơi vung tay áo lên gọi một tên thuộc hạ tới, đưa cho gã lệnh bài của Trác Uyên, ghé vào lỗ tai người này rầm rì mấy câu xong lập tức đuổi đi.
Tào chấp sự nhìn bóng lưng tên thuộc hạ biến mất khỏi tầm mắt xong mới quay sang ngó Trác Uyên, không biết là vô tình hay cố ý nói: “Tiên sinh từ vùng khác về đây, có lẽ không biết rằng sau khi nhận ra hành động của Trung Châu, năm tông Bắc Châu ta đã tăng cường các biện pháp xác minh thân phận nhỉ? Tên tuổi các thành viên quan trọng trong các gia tộc lớn và linh hồn dao động đều được ghi lại để kiểm tra thực hư, cho nên muốn xác nhận thân phận của tiên sinh chỉ mất một khắc đồng hồ mà thôi, tiên sinh đừng nóng vội, chờ một hai…”
Vừa nói Tào chấp sự vừa nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Trác Uyên, xem thử hắn có biểu hiện gì bất thường không. Đáng tiếc Trác Uyên đã nhìn thấu ý định của hắn ta, hơn nữa thương hội Hải Xuyên đã tạo đủ bối cảnh cho hắn nên không cần lo lắng chút dò xét vô cớ này.
“Lúc trở về thuộc hạ đã biết quy định này, làm phiền Tào chấp sự rồi.” Trác Uyên khẽ gật đầu, bĩnh tĩnh đáp lời, điệu bộ thản nhiên trước cơn sóng dữ, chẳng chịu ừ hử gì.
Tào chấp sự vẫn nhìn chằm chằm hắn không tha, trừng mắt lên, bất đắc dĩ cười khan một tiếng rồi không nói gì nữa. Dầu gì đã thăm dò lâu như vậy mà vẫn không lộ ra sơ hở, hắn ta đã tin thân phận của Trác Uyên đến chín chín phần trăm rồi, tiếp theo chỉ cần chờ kết quả tra xét cuối cùng thôi.
Một khắc đồng hồ sau, thuộc hạ được phái đi lúc trước rốt cuộc trở về, khom người gửi lệnh bài lên, bẩm báo: “Khởi bẩm chấp sự đại nhân, trong danh sách Tiền gia quả thực có tên của Tiền chấp sự, hơn nữa dao động linh hồn trùng khớp, đích thực là người Tiền gia.”
“Ừm, vậy sao trước kia ta chưa từng nghe nhắc đến người này?” Tào chấp sự không khỏi ngẩn ra, hỏi.
Người nọ sợ hãi khom lưng, tiếp tục nói: “Dạ thưa, sản vật hiếm có ở Bắc Châu rất nhiều, vô số gia tộc lớn đều phái người đến địa vực khác buôn bán trao đổi sản vật, giờ thế cục nguy cấp, bọn họ mới rối rít triệu tập mọi người quay về, danh sách thành viên bổ sung cũng tăng thêm. Mấy ngày gần đây, nhiều gia tộc lớn vẫn thường đến bổ sung danh sách thành viên mới, Tiền quản sự được thêm vào từ năm hôm trước đấy ạ."
“À, thì ra là vậy! Hiểu lầm, hiểu lầm mà thôi! Ha ha ha…”
Tào chấp sự vỡ lẽ, cuối cùng cũng tin chắc vào thân phận của Trác Uyên, không khỏi cười khẽ một tiếng: “Tiền quản sự đừng để ý, vừa rồi tra hỏi nhiều như vậy cũng vì an toàn cả thôi.”
Trác Uyên khoan thai xua tay, hắn đã sớm chuẩn bị chu toàn từ trước, há có chuyện hoảng hốt: “Nào có, đều vì suy xét đến sự an toàn của Bắc Châu cả, ta hiểu mà, ha ha ha... À, đúng rồi! Giờ Tào chấp sự có thể tiếp nhận nhóm vật liệu này và cấp giấy chứng nhận được chưa? Bọn ta còn phải giao hàng đến các tông khác.”
“Dĩ nhiên, dĩ nhiên được rồi! Chuyện này không thành vấn đề!”
Tào chấp sự bật cười vui vẻ, lôi một khối ngọc giản ra, khắc dao động linh hồn của mình lên đó, biểu thị đây là biên lai, sau đó lại cầm lấy lệnh bài của Trác Uyên thuận tiện dẫn dao động linh hồn của hắn nhập vào trong ngọc giản, biểu thị đây là biên lai giao cho Tiền Uyên quản sự của Tiền gia.
Cứ như vậy, thân phận của Trác Uyên càng thêm chắc chắn, dẫu sao giờ không chỉ nền móng Tiền gia có chứng minh thân phận của hắn mà ngay cả Hải Dương Tông cũng cấp giấy chứng nhận cho luôn.
Tiếp theo hắn phải cầm chứng minh thân phận đến viếng thăm từng tông môn một, vận chuyển vật tư, thu thập càng nhiều giấy chứng nhận hơn, khiến danh tính bản thân càng thêm chắc chắn, sau này tiến vào Bắc Hải mới sẽ không còn phiền phức như vậy nữa.
Mà sở dĩ Bắc Châu cũng có một loạt thủ tục rườm rà như vậy vì muốn kiểm soát từng thám tử Trung Châu, nhất quyết không buông tha bất kỳ kẻ nào. Cứ cho là thân phận giả thông qua được một trạm kiểm soát đi, chẳng nhẽ bố trí nhiều trạm kiểm soát mà vẫn thoát được?
Đây là cả một công trình to lớn, nếu ngươi có thể thuận lợi thông qua tất cả các điểm mấu chốt mà không để lộ bất cứ sơ hở nào thì Bắc Châu nên trực tiếp dâng cho Kiếm Tinh đế quốc luôn rồi, đâu cần thiết phải tranh chống nữa.
Nhưng bọn họ nào biết rằng, Kiếm Tinh đế quốc không làm được đến nước đó, còn thương hội Hải Xuyên đã bị diệt, nơi liên thông năm châu lại có thể làm được dễ dàng.
Mà thế lực to lớn ẩn giấu kia lại bị Trác Uyên nắm chặt trong tay. Sau này nó sẽ trở thành phe thế lực thứ năm tham gia vào cuộc quyết chiến giữa năm châu, song giờ còn chưa ai chú ý đến…
Trác Uyên cất ấn giám đi, quay lại gửi lên một danh sách vận chuyển, lệnh cho người dỡ hàng hóa của Hải Dương Tông xuống, sau đó phất tay giục thuộc hạ chuyển hàng nhanh chóng rời đi.
Nhưng không đợi đoàn xe của bọn họ chuyển bánh, một tiếng quát to đột ngột vang lên: “Gượm đã, chờ một chút!”
“Tiền quản sự, này… Hàng hóa này không ổn!”
Tào chấp sự nhịn không được nhướng mày, kỳ quái hỏi: “Sao vật liệu lần này các ngươi chuyển đến lại ít hơn một nửa?”
Trác Uyên bất đắc dĩ lắc đầu, dường như có hơi ngài ngại, trầm mặc hồi lâu mới thở dài một hơi, kéo Tào chấp sự lại gần nói nhỏ mấy câu: “Tào chấp sự, chuyện này ngươi giúp huynh đệ giấu trước với, đợi lần tới chuyển hàng ta sẽ bù toàn bộ cho ngươi.”
“Sao thế? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tào chấp sự sửng sốt, kỳ quái vặn hỏi.
Trác Uyên thở hắt ra, đành giải thích: “Thực sự không dám giấu giếm, nửa xe hàng lúc trước định vận chuyển đến quý tông gặp chút phiền toái trên đường, bị thám tử Trung Châu làm hỏng rồi.”
“Gì cơ? Ngươi nói ngươi đụng phải thám tử Trung Châu?”
Tào chấp sự kinh hãi há mồm muốn la to, nhưng không đợi hắn ta thốt nên lời Trác Uyên đã vội vàng bịt miệng người này lại, nói với vẻ cầu khẩn: “Tào chấp sự, Tào đại ca, ngươi đừng kêu to thế! Chuyện này mà truyền ra ngoài, gia chủ trách phạt việc không bảo vệ tốt hàng hóa là ta không chịu nổi đâu!”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Tông môn chúng ta đặt một xe hàng, ngươi lại chỉ giao nửa xe, ta biết làm sao…”
“Suỵt! Đừng để lộ!”
Trác Uyên dè dặt làm một động tác giữ im lặng với hắn ta xong, vội vàng nói: “Không phải ta đã nói rồi sao, lần sau sẽ bù đủ cho ngươi. Dù sao chấp sự tông môn các ngươi bây giờ tích trữ hàng, lại chưa dùng đến, lần sau ta bổ sung cho ngươi nhiều chút, đủ để ngươi giữ lại một phần được không? Coi như ta nợ ngươi một ân tình.”
Tào chấp sự nhíu mày thật chặt, suy tư trong chốc lát rồi lắc đầu: “Không ổn đâu, chuyện này quá hệ trọng. Nửa xe hàng kia nào có ít, nhỡ truy cứu xuống tội của ta càng nặng, ta không có lý do gì để gánh chịu nguy hiểm lớn như vậy.”
“Phải phải! Vậy ta giúp ngươi lập một công lớn, ngươi giúp ta qua mắt bên trên được không?”
Trác Uyên thoáng trầm ngâm, dường như hơi chần chừ nhưng rất nhanh đã cắn răng bất chấp, như thể đã quyết tâm gì đó, vô cùng đau đớn nói: “Thám tử Trung Châu kia bám theo sau đoàn xe của bọn ta, xem ra tính phá hư vật liệu vận chuyển. Lần trước hắn ta phá nửa xe hàng, hình như đã nếm được ngon ngọt, còn không cam lòng nên vẫn ngựa quen đường cũ bám theo sau, e rằng muốn tìm thời cơ để ra tay tiếp. Cho nên ta định đặt bẫy, bắt lấy hắn ta! Phải biết rằng, trong tình hình nguy cấp hiện tại, bắt một thám tử là công lao lớn bằng trời. Giờ ta chia một nửa công lao cho ngươi, chúng ta liên thủ bắt hắn ta, đến lúc đó ta không những được miễn trách nhiệm về nửa chỗ hàng hóa tổn thất kia mà còn được thưởng, gia tộc cũng lấy làm vinh hạnh…”
Tào chấp sự nhìn hắn chăm chú, khẽ vuốt râu, vẻ mặt tinh ranh tràn ngập tính toán, hắn ta lẩm bẩm: “Thám tử kia… Dễ bắt không?”
“Không dễ bắt! Hắn ta lẩn nhanh như thỏ, lần trước phá hỏng xe, mười mấy người bọn ta cũng không vây được hắn ta!” Trác Uyên khẽ nhíu mày, suy tính cẩn thận nhưng vẫn khó xử lắc đầu.
Tào chấp sự oán hận hà ra một hơi, quay sang nhìn Trác Uyên, chỉ hận không thể rèn sắt thành thép trách mắng hắn: “Không dễ bắt thì đừng bắt, đỡ phải hao binh tổn tướng. Được rồi, các ngươi đi đi, lần sau nhớ bổ sung nửa xe hàng đã mất cho ta, nếu không ta đến Tiền gia tìm ngươi tính sổ.”
“Hề, ngài không bắt nữa sao?”
“Bắt cái gì mà bắt! Nhiệm vụ trọng yếu của chúng ta là bảo vệ tông môn, không phải bắt thám tử.”
Tào chấp sự tức giận hừ một tiếng, thấy phiền phức mà xua tay đuổi người: “Đi mau đi mau, những tông môn khác vẫn đang chờ ngươi vận chuyển vật liệu đến kìa, tình hình nguy cấp này không cho phép lơ là dù chỉ một phút, trên đường chú ý cẩn thận hơn là được! Người đâu… Mở kết giới cho bọn họ nhanh chóng lên đường!”