Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Xoạc!  

             m thanh như muốn xuyên thủng không gian, ngay sau đó là một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện cách Trác Uyên và bọn người phía trước một trăm mét,  Trác Uyên đám người phía trước trăm mét chỗ, khóe môi của người đó cong lên, một nụ cười khinh miệt, không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là Bách Lý Ngự Vũ.  

             Khi nhìn thấy nữ ma đầu này xuất hiện, bắp chân của tất cả mọi người không khỏi nhũn ra, ai nấy đều vội vàng lùi về phía sau, riêng Trác Uyên thì vẫn tươi cười vênh váo tự đắc, hắn tiến lên hai bước, vẫy vẫy tay và cười: “Cô nương, chúng ta lại gặp nhau rồi, dạo này ổn chứ?”  

             “Hừ hừ hừ, bớt nói năng nịnh nọt lại cho ta!”  

             Bách Lý Ngự Vũ không khỏi nở một nụ cười lạnh lùng, khóe miệng nàng ta xuất hiện sự xấu xa, nàng ta nhìn chằm chằm vào Trác Uyên rồi bật ra tiếng cười chế nhạo: “Tiểu tử, không phải ngươi nói ta không dám ra tay sao, bây giờ ta sẽ ra tay cho ngươi thấy! Ta sẽ thiêu rụi chiếc xe hàng hóa kia của ngươi và những người đi theo xe. Tiếp theo, sẽ là các ngươi, ha ha ha……”  

             Tiếng cười của Bách Lý Ngự Vũ vang vọng bên tai bọn họ, khiến cho ai nghe thấy cũng đều sởn tóc gáy và tận trong xương tủy như bị đông lạnh lại, thế mà Trác Uyên lại nhoẻn miệng cười, không tỏ thái độ gì hết mà chỉ lắc lắc đầu, từ từ bước đến chỗ của nàng ta và buồn bã nói: “Cô nương, ngày hôm đó người đắc tội với ngươi chính là ta, nhưng người khác không liên quan, ngươi tìm ta là được, cần gì phải liên lụy đến người vô tội?”  

             “Vô tội? Hừ hừ… Có người vô tội nào ở cạnh ngươi sao?”  

             Bách Lý Ngự Vũ nở một nụ cười lạnh lùng, nàng ta bĩu môi khinh thường, trong ánh mắt của nàng ta hiện rõ vẻ trêu chọc: “Ta thấy ngươi để ý đến tính mạng của bọn họ như thế, vậy thì ta đây sẽ không đụng đến ngươi mà sẽ từng bước từng bước diệt trừ từng người ngay trước mặt ngươi, để cho ngươi tận mắt chứng kiến tất cả bọn họ vì ngươi mà chết, lỗi lớn nhất của bọn họ là đã cùng nhau đi theo ngươi tới đây!”  

             Trác Uyên thở dài một hơi rồi bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Cần gì phải vậy, oan có đầu, nợ có chủ, ta đã chạy tới trước mặt ngươi, cho dù ngươi có muốn giết thì cũng nên giết ta trước, ít nhất ta phải chết trước bọn họ…”  

             “Hừ, trên đời làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, ngươi càng muốn chết trước để giảm bớt tội lỗi trong lòng thì ta lại muốn để ngươi thấy người và ngựa của ngươi từng người từng người chết trước mặt ngươi, khiến cho ngươi bị nỗi ân hận giày vò vì ngươi mà bọn họ phải chết, cuối cùng ta sẽ giết ngươi, đây là kết quả do ngươi đã đắc tội với bổn cô nương!”  

             Bách Lý Ngự Vũ tức giận nghiến răng, nàng ta cứ hùng hổ nhìn chằm chằm Trác Uyên đang từng bước đến gần mình, nhưng nàng ta cũng không thèm để ý, chỉ căm tức thốt lên: “Không phải ngươi là người của cái nơi đó sao, không phải các ngươi đều rất mạnh mẽ và gan dạ sao? Sao… Bây giờ muốn bảo vệ tính mạng một số người cũng không làm được sao?”  

             “Không phải là làm không được, chỉ là… Chưa từng nghĩ đến như vậy mà thôi…”  

             Bỗng nhiên, không biết khi nào mà Trác Uyên đã đi đến trước mặt Bách Lý Ngự Vũ, chỉ cách nàng ta một thước, khóe miệng hắn nở một nụ cười thần bí, hắn thản nhiên nói: “Thế nào, cô nương đã bị thương, vết thương còn ở trên mặt? Đối một cô nương xinh đẹp như thế mà nói, đây không phải là một chuyện tốt, tại sao không mau mau dùng nguyên lực tự chữa một chút mà cứ muốn lãng phí để làm mấy việc lấy mạng người nhàm chán này chứ?”  

             Nói xong, Trác Uyên nâng tay lên, từ từ chạm đến khóe miệng sưng đỏ của Bách Lý Ngự Vũ.  

             Bách Lý Ngự Vũ hoảng hốt, nàng ta nhanh chóng lùi về phía sau một bước, hét lên: “Ngươi muốn làm gì?”  

             “Giúp cô nương chữa vết thương thôi, tự cô nương làm không tiện, vậy để tại hạ giúp được không?” Trác Uyên nở một nụ cười rạng rỡ, tay hắn từ từ nâng lên, trên mặt rực rỡ đến mức mờ mịt, tia sắc xanh hiện ra, năng lực sinh mệnh hiện ra cuồn cuộn.  

             “Với công lực của cô nương, vết thương nhỏ ngoài da này chỉ cần vận nguyên lực một chút, chẳng mấy chốc sẽ khỏi. Bây giờ trong cơ thể của cô nương vẫn còn đang bị thương, mà chẳng mảy may để ý đến dung nhan chút nào, có lẽ có chuyện gì đó khó xử. Đây tại hạ làm giúp, chắc hẳn do vị đứng sau ngươi, khó trách cơ thể cô nương như thế!”  

             Chân mày bất giác run lên, Bách Lý Ngự Vũ tức giận cắn răng, nàng ta hất tay lên và quát: “Không cần ngươi quan tâm, vết thương của ta do lão tổ tông trách phạt, khi nào thì nên chữa, chữa hay không chữa đều do lão tổ tông quyết định, không tới lượt ngươi quan tâm!”  

             “Nếu nói như vậy việc ngươi tập kích bọn ta, giết người của bọn ta đều do lão tổ tông chỉ bày mưu kế ư? Ngươi được giết người cũng là do lão tổ tông cho phép sao?” Khóe miệng nhếch lên, Trác Uyên tiếp tục hỏi.  

             Gò má trắng nõn bất giác nhếch lên, Bách Lý Ngự Vũ lạnh lùng cười lên: “Đó là chuyện đương nhiên, bây giờ bổn cô nương đã không còn gì phải dè chừng, ngươi hãy tự cầu phúc nhiều hơn đi!”  

             “Thế thì… Lão tổ tông cũng cho phép ngươi giết ta?”  

             Đột đến, Trác Uyên hét lớn một tiếng, đột nhiên hắn hỏi mà không dứt khoát.  

             Đột nhiên Bách Lý Ngự Vũ sững lại, nàng ta có chút do dự chần chừ, trong một khoảnh khắc tim của nàng ta mắc chứng đập loạn nhịp, hoàn toàn không thể trả lời được, nhưng rất nhanh sau đó, nàng ta lại nở một nụ cười tươi vô cùng nham hiểm: “Hiển nhiên rồi, tiểu tử, ngươi hãy chờ đến lượt nộp mạng đi, hừ hừ!”  

             “Phải vậy không!”  

             Đôi mắt hắn hơi nhíu lại, Trác Uyên bất giác mỉm cười rồi lắc đầu, trong lòng hắn đã biết tỏng. Tuy rằng sắc mặt của Bách Lý Ngự Vũ thay đổi rất nhanh, nhưng một tia do dự đó vẫn bị hắn nắm bắt được.  

             Quả thật Bách Lý Ngự Thiên đã cho nàng ta ra tay giết người, nhưng đợt chém giết này không bao gồm bản thân hắn. Lão gia hỏa kia… Đang muốn kiểm tra xem khả năng của mình, hoặc đúng hơn là kiểm tra xem năng lực của đệ tử Thiên Ma sơn rồi từ đó mới xem xét chủ nhân Thiên Ma sơn, năng lực của Cửu U bá chủ!  

             Ha ha ha… Thiên Ma sơn ơi là Thiên Ma sơn, cuối cùng cái danh hiệu vô căn cứ này đã dẫn dắt sự chú ý của người mạnh nhất giữa những người bình thường. Một khi đã như thế, nếu là không có mệnh lệnh của người đó, kể cả Cửu Kiếm Vương, cũng không dám tùy tiện động đến người Thiên Ma sơn.  

             Nói đi nói lại, cái danh hiệu này dùng tốt thật đấy…  

             Trác Uyên nở một nụ cười hiện rõ sự tự tin, trong ánh mắt của hắn lấp lánh như tràn ngập sự tinh anh giống như có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ trên thế gian, Bách Lý Ngự Vũ đường đường là người tôn quý của Cửu Kiếm Vương, thế mà khi đứng trước mặt hắn lại không biết như thế nào mà có chút mơ màng, thậm chí còn có chút sợ hãi.  

             Bởi vì… Trác Uyên thật sự quá thần bí, khiến cho nàng ta cảm thấy trong lòng có sự không chắc chắn…  

             Bách Lý Ngự Vũ tức giận mà khẽ cắn môi, không khỏi có chút tức giận bởi vì nàng ta thật không thể chịu được cách Trác Uyên nói chuyện giống như trêu chọc dáng vẻ tươi cười của nàng ta: “Ngươi cười cái gì, chẳng lẽ ngươi không tin bây giờ bổn cô nương có thể giết người?”  

             “Không không không… Ta tin, hơn nữa ta tin tưởng ngươi nhất định có thể giết được ta, cho nên ta mới đi tới trước mặt ngươi để mặc ngươi hiếp đáp!”  

             Trác Uyên từ tốn khoác tay áo, hắn cười khẽ rồi sau đó giậm chân nhảy đến gần Bách Lý Ngự Vũ, thậm chí lần này với khoảng cách của hai người bọn họ, thiếu chút nữa đã chạm vào nhau, thậm chí đến hơi thở cũng bất ngờ phà vào nhau những giữa trời đông đất tuyết mà như thế lại rất ấm áp.  

             Bách Lý Ngự Vũ giật mình, đôi má của nàng ta ửng đỏ lên, sau đó lại vội vàng lui về, vội vàng cách xa Trác Uyên, nàng ta lúng túng căng thẳng mà nói: “Ngươi…… Ngươi làm gì?”  

             “Đến cô nương trước mặt, giơ tay chịu trói, tiện cho ngươi giết đấy!” Trác Uyên nhướng mày, hắn khẽ cười: “Thế nào, cô nương không vừa lòng với hành động am hiểu ý người của ta sao?”  

             Đôi môi của Bách Lý Ngự Vũ bất giác run run, nàng ta nhìn khuôn mặt vui cười của Trác Uyên mà trong lòng như trống đập thình thịch, sắc mặt đỏ bừng, thậm chí đầu óc cũng trở nên mơ hồ.  

             Thậm chí nàng ta chính là Kiếm Vương đấy, Kiếm Vương cao cao tại thượng của Kiếm Tinh Đế Quốc ở Trung Châu, ai thấy nàng ta mà không phải quy quy củ củ, tôn kính như thần linh, nào có ai có thể đến sát nàng như vậy, còn dám đùa giỡn ngả ngớn với nàng thế này?  

             Trong chốc lát, Bách Lý Ngự Vũ lại mất một khoảng không, nàng ta vội vàng chỉ vào người Trác Uyên và nói: “Cứ ở đó, đừng tới đây! Hừ hừ, muốn ta cứ thế này mà giải quyết ngươi, chuyện này đâu dễ dàng như vậy. Bổn cô nương sẽ từ từ ngươi như thế, khiến ngươi sống trong nỗi sợ hãi mãi mãi, mỗi ngày giết một người của ngươi, không biết khi nào thì đến lượt ngươi, để ngươi sống sợ hãi suốt đời, hừ!  

             Buông ra một câu nói tàn nhẫn, Bách Lý Ngự Vũ cũng không dám liếc mắt nhìn Trác Uyên lần nữa, nàng ta quay người lại, ngay lập tức bóng dáng ấy đã biến mất.  

             Chỉ có dấu chân dưới nền tuyết mới chứng minh được vừa rồi có một vị cô nương xinh đẹp nhưng lại tàn nhẫn độc ác hiện diện ở đây…  

             Trác Uyên lắc đầu mỉm cười, hắn chẳng thèm nhìn lại chỉ quay người trở về chỗ của mọi người và cao giọng sắp xếp mọi việc: “Các vị, sửa sang xa giá lại một chút rồi chúng ta tiếp tục lên đường!”  

             Tuy nhiên, không một ai nhúc nhích, tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn hắn, vẻ mặt tràn đầy sự kinh ngạc, thậm chí trong đôi mắt của mọi người còn chứa đầy sự kính nể và khâm phục!  

             “Ơ, các ngươi làm sao vậy, sao chưa làm đi?” Trác Uyên mang vẻ mặt khó hiểu nhìn bọn họ, hắn nhíu mày lại, rồi hét lớn lần nữa.  

             Bất giác bọn họ đều cười gượng, nhưng mọi người vẫn chưa vội vàng làm việc, bọn họ vẫn nhìn Trác Uyên với vẻ mặt ca ngợi: “Tiên sinh, vừa nãy người đang trêu ghẹo Lãnh Vũ Kiếm Vương sao? Quá là trâu bò, cả nữ ma đầu giết người không chớp mắt cũng…”  

             Boong!  

             Nhưng mà bọn họ còn chưa nói xong, Trác Uyên không nể nang gì mà tàn nhẫn bắt chẹt rồi cười bọn họ, hắn bất đắc dĩ nói: “Đừng có nói hươu nói vượn, vừa nãy ta chỉ đang thăm dò điểm mấu chốt của nàng ta!”  

             “Điểm mấu chốt, đó là gì, dò xét được rồi sao?”  

             “Đương nhiên!”  

             Khóe miệng nhếch lên, vẻ mặt Trác Uyên thản nhiên mà nói: “Tuy rằng nha đầu này được Bách Lý Ngự Thiên ra lệnh cho phép lần này được nới lỏng các giới hạn khi hành động, nàng ta không bị giới hạn trong việc chém giết. Chẳng qua… Riêng ta thì nàng không được động đến! Vừa nãy ta cho nàng ta muôn vàn lý do và tất cả cơ hội cho nàng ra tay động thủ nhưng nàng ta đều không có hành động gì. Tuy rằng đã lấy cớ rất nhiều, nhưng tất cả đều không hợp với tính tình của nàng ta. Lần ở cửa hiệu buôn, nữ nhân này chỉ mới động một chút đã giận rồi lộ ra sát khí, sao có thể kiên nhẫn chơi trò mèo vờn chuột, còn nói muốn ta sống trong nỗi sợ, nàng ta biết kiên nhẫn sao, hừ hừ. Cho nên, ta cũng không nhất thiết phải lo lắng nàng ta có ý giết ta hay không, tiếp tục lên đường là được!”  

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!