Tay lão già nhẹ nhàng vuốt chòm râu, lão ta đảo mắt nhìn trái nhìn phải để xem xét, sau khi suy nghĩ rất lâu cuối cùng cũng hiểu được rồi gật đầu nhẹ, lão ta nhìn Trác Uyên với vẻ kính phục tận đáy lòng và nói: “Tiên sinh quả là người tài cao, vừa nhìn đã thấy, có thể dự đoán tiên cơ. Lúc trước lão già này còn không biết tại sao nhị công tử lại tín nhiệm tiên sinh như thế, nên đối với tiên sinh cũng không quá tin tưởng, cuối cùng bây giờ cũng đã rõ, quả thật nhị công tử là một tuệ nhãn thức anh tài (anh tài thông thái làm mọi người mở mang tầm mắt)…”
“Ha ha… Ngươi đừng nói như vậy, cứ coi như là hắn ta thu nhận ta!” Khóe miệng Trác Uyên hơi nhếch lên, hắn nhấn mạnh địa vị của mình lại một lần nữa.
Trong một thoáng bất giác lão già kia sững người rồi run sợ, sau đó lão ta mỉm cười và gật gật đầu, tán phục nói: “Đúng vậy, hiện giờ bọn ta xin nghe theo tiên sinh như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Chẳng qua lão già này còn có một chuyện khó hiểu, tiên sinh thật sự đi ra từ trong truyền thuyết kia… Thiên Ma sơn sao?”
“Thiên Ma sơn…”
Mí mắt hơi run run, dường như trong ánh mắt Trác Uyên có chút loạn nhịp, giống như nhớ lại chuyện gì đó, hắn tươi cười vui vẻ, rồi sau đó lại quay đầu nhìn về ánh mắt hy vọng của lão già kia và thản nhiên ra tiếng: “Ngươi tin rằng… Thế gian này, thực sự có một nơi như thế sao?”
Đột nhiên cơ thể có sự dao động, trong một khoảnh khắc nét mặt của lão già kia có chút do dự, vài giây sau mới định thần lại lắc lắc đầu, vẻ mặt vẫn còn mơ hồ nói: “Thế gian to lớn như thế, nơi như vậy có thể có hay không, lão già này thật sự không biết, cho nên mới nhờ tiên sinh giải thích vấn đề khó hiểu này!”
“Giả cũng là thật, thật cũng giả, không mà có, có mà không!”
Bỗng dưng Trác Uyên cười với vẻ thần bí, trong ánh mắt của hắn chợt lóe lên một tia tinh anh, hắn không xác định đúng sai mà chỉ cười khẽ: “Chuyện thế gian có hay không có chốn ấy cũng không sao cả, chỉ cần mọi người tin tưởng nó tồn tại thì nó sẽ tồn tại. Ngay cả khi nó thực sự không hề tồn tại, chẳng lẽ trong tương lai nó cũng không xuất hiện sao? Ha ha…”
Nét mặt không nhịn được mà run run, ngay lập tức sắc mặt của lão già kia trở nên nghiêm trọng rồi suy nghĩ một hồi lâu, sau đó lão ta như mới bừng tỉnh ngộ ra, tiếp theo lão ta nhìn Trác Uyên với ánh mắt càng thêm kính nể, rồi sau đó khom người bái lạy hắn một lạy thật thấp, cả khuôn mặt đều ngập tràn vẻ phục sát đất: “Tiên sinh đúng là thần tiên, quả thật ván cờ này được sắp xếp quá lớn, trên có vương công cửu khanh (tức vua và quan lại), dưới có giang hồ thảo mãng (tức người dân bình thường), vậy mà tất cả đều gia nhập vào ván cờ này. Thủ đoạn của tiên sinh thật sự khiến người ta phải khen ngợi nể phục. Chẳng qua nếu cái danh này quá giả tạo, e rằng…”
“Bây giờ hiệu buôn Quý không phải không thể gặp ai sao, vậy hãy từ từ làm cho nó thành thật đi!” Không đợi lão ta nói hết, Trác Uyên đã nhếch miệng cười, mở miệng nói lời sâu xa.
Hiểu được ý của hắn, lão già kia lại bái lần nữa, vẻ mặt vô cùng cảm kích!
Suy cho cùng nếu bọn họ muốn đông sơn tái khởi (đợi thời để trở lại như ngày xưa), có thể nắm giữ một chiêu bài lớn mạnh như vậy, quả thật trời cao đã giúp đỡ… Không, hẳn là sự hỗ trợ giúp đỡ của tiên sinh thần bí đang đứng trước mặt này.
Bỗng dưng, Trác Uyên lại trở thành người có ân làm cho thương hội Hải Xuyên sống lại, chẳng qua tùy ý lộ mặt một chút thôi cũng đã giúp bọn họ vạch rõ hướng đi, tranh thủ chiếm được cảm tình của mọi người ở tầng lớp thấp nhất!
Nếu hắn đã muốn nắm giữ một thế lực này của đại lục để tung hoành, tất nhiên không thể mọi việc đều để nhị công tử ra mặt xử lý. Ngô Nhiên Đông chỉ là người dẫn đường, người chính thức chủ trì đại cục, mệnh lệnh cho mọi người phải là hắn mới đúng.
Cho nên, từ từ tạo danh tiếng trước mặt mọi người, biểu diễn năng lực, đây là chuyện mà hắn phải từng bước trải qua…
Từ tốn kéo Tước Nhi đang hào hứng đùa nghịch với chiếc mặt nạ nom hớn hở vô cùng, Trác Uyên không quay đầu nhìn lão già kia hay liếc mắt một chút mà chỉ đi thẳng ra ngoài. Còn lão già kia vẫn luôn khom người bái lạy, không đứng dậy, lão ta đối với Trác Uyên có một sự kính trọng nói không nên lời.
Khi hắn vừa ra khỏi cửa, hộ vệ ở cửa thành dẫn hắn tới đây lại xuất hiện ở trước mặt hắn lần nữa, người hộ vệ đó cúi người hành lễ và thưa: “Tiên sinh, ta đã tìm được điểm dừng chân cho người rồi, mời đi theo ta!”
Nói xong, hắn ta đi trước dẫn đường, Trác Uyên kéo Tước Nhi yên tâm đi theo sau, bọn họ cũng không nói một lời nào. Cho đến khi tới điểm dừng chân bọn họ mới yên tâm nghỉ ngơi, và chỉ còn chờ năm ngày sau sẽ lên đường…
Ở một nơi khác, tại một mảnh rừng nhỏ yên tĩnh, rậm rạp mà còn sâu thăm thẳm, nơi này ánh sáng mặt trời chiếu không tới, cánh rừng lạnh như băng này vốn đã có se sắt gió lạnh, cơn rét lạnh lại chia ra đi thẳng vào trong tận xương tủy!
Tuy nhiên, ở một nơi như vậy, lại có tới mười mấy người lẳng lặng ngồi trên nền cỏ ẩm thấp, ngồi thiền tĩnh tâm. Người đứng đầu cũng như người cầm đầu chính là lão già kia, đôi mắt của lão ta khép hờ, ý khí phong phát (tinh thần thanh cao và khí phách anh hùng), không thể nghi ngờ gì nữa, đây thật sự là Bất Bại Kiếm Tôn, Bách Lý Ngự Thiên.
Phía sau lão ta có bốn người, từng người ngưng tụ khí tức của mình, yên lặng như tảng đá, đây chính là tứ đại Kiếm Vương Bách Lý gia. Ngoài ra còn có mười hậu duệ trẻ tuổi, nối theo sau là nhóm đệ tử hoàng thất của Bách Lý gia do Kiếm Tinh Thái Tử dẫn đầu, bọn họ ngồi ở phía cuối cùng, tất cả đang cùng lão tổ tông và năm vị Kiếm Vương tĩnh tâm rèn luyện, nâng cao năng lực, để tiếp tục huyền thoại về sự bất khả chiến bại mạnh nhất của gia tộc họ!
Xoạc!
Bỗng nhiên, một tiếng xé gió vang lên, chớp mắt bóng dáng của một nữ tử xinh đẹp xuất hiện ngay trước mắt mọi người, mà sau đó dường như vẻ mặt như có chút hờn giận, căm tức hất tay lên, bực mình mà giậm chân, sau đó hít thở sâu rồi theo bốn vị Kiếm Vương ngồi xuống kế bên, bắt đầu ngồi tĩnh tâm tu luyện.
“Tâm không tĩnh, sao tu luyện được?”
Song nàng ta mới vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, Bách Lý Ngự Thiên đã thong thả mở miệng, chậm rãi mở đôi mắt, mặt không cảm xúc và nói: “Ngự Vũ, đã xảy ra chuyện gì, Kinh Vỹ, bên kia bắt đầu có hành động gì rồi sao?”
Nghe thấy những lời này, những người còn lại cũng từ từ mở mắt, Bách Lý Ngự Lôi chau mày, tức giận nhìn chằm chằm Bách Lý Ngự Vũ, quở mắng: “Ngự Vũ, rốt cuộc làm sao vậy, tỏ vẻ cáu kỉnh đến như vậy, ảnh hưởng việc tu hành của lão tổ tông, có phải tìm thấy tin tức gì bất lợi cho chúng ta sao?”
“Mong lão tổ tông thứ tội, Ngự Vũ không phải cố ý!”
Bách Lý Ngự Vũ vội vội vàng vàng đứng dậy, bái lạy Bách Lý Ngự Thiên bái hạ, vẻ mặt nàng ta căng thẳng, tràn ngập vẻ hoảng sợ, thỉnh thoảng nàng ta liếc nhìn ánh mắt của Bách Lý Ngự Thiên để nhìn xem phản ứng của lão ta. Nhưng nét mặt của lão ta vẫn như cũ không thay đổi, thật sự bình tĩnh, giống như một cái giếng chết (giếng chết tức là giếng không còn nước, ý nói không có cảm xúc), không nhìn thấy một chút cảm xúc nào.
Bách Lý Ngự Thiên chậm rãi đứng dậy, lão ta không hề liếc nhìn nàng ta một chút, chỉ lạnh lùng nói: “Hãy nói rõ mọi chuyện trước rồi thỉnh tội sau cũng không muộn. Ngươi chắc hẳn phải biết, lão phu phiền nhất là kẻ khi không bày ra tính cách như trẻ nhỏ. Không có nguyên nhân hay hậu quả gì thì đừng ở trước mặt lão phu hành xử như vậy, quấy rầy sự thanh bình yên tĩnh của ta!”
“Vâng, sau này Ngự Vũ không dám nữa!”
Bách Lý Ngự Vũ vội vàng khom người rồi lại nói gấp: “Ban nãy phụng mệnh của lão tổ tông, đi quan sát thăm dò biên giới, vẫn chưa phát hiện ra vấn đề khác thường nào, bên thừa tướng cũng không có hành động gì, nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?”
“Chẳng qua khi Ngự Vũ đang trên đường trở về thì đụng phải một người…” Nàng ta hơi do dự một chút, rồi nhìn lão ta với vẻ mặt lo sợ.
Đột nhiên Bách Lý Ngự Lôi chau mày, hắn ta nói chen vào: “Đụng phải một người? Người nào? Có liên quan đến chúng ta không, ai có thể khiến cho ngươi căng thẳng như vậy, quấy rối tâm trạng của ngươi?”
“Người đó… Ta cũng mới vừa gặp, thế nhưng… Hắn giống như là đến từ Thiên Ma sơn…”
“Cái gì, Thiên Ma sơn? Tông môn bí ẩn ở Tây Châu khiến cho đại lục chấn động, Thiên Ma sơn?”
Vẻ mặt Bách Lý Ngự Vũ thấp thỏm lo lắng, nàng ta thì thào, Bách Lý Ngự Lôi nghe được cũng không thể không kinh ngạc, hoảng hốt thốt lên: “Theo tin tức truyền đến từ Tây Châu, ngày đó thực lực Ma sơn chủ thâm sâu không lường được, gần như có thể ngang hàng với lão tổ tông, lúc ấy từng khiến cho tất cả cường giả không dám tỏ vẻ ngang ngược ở Tây Châu, tùy tiện ra tay cũng có thể tiêu diệt năm đại tông môn mà không một người sống, cũng không còn gì để nói. Bây giờ sao người của Thiên Ma sơn có thể xuất hiện ở Bắc Châu? Lão tổ tông, xem ra chúng ta không phải chỉ đối mặt liên minh bốn châu, còn có thế lực thần bí mà chúng ta vẫn chưa nắm rõ này!”
Sắc mặt Bách Lý Ngự Thiên cũng có chút thay đổi, lão ta chậm rãi mở miệng, cũng không để ý đến hành động quấy rầy lần này, mà chỉ lạnh lùng nói: “Ngự Lôi, ngươi vừa nói Ma sơn chủ, có thể địch nổi lão phu sao?”
“Ực… Không không không, hắn không phải đối thủ của lão tổ tông, nhưng chắc chắn thực lực cũng rất mạnh mẽ còn hơn cả Cửu Kiếm Vương!” Bất giác cơ thể sững lại, Bách Lý Ngự Lôi thấy lão đại nhà mình vậy mà lại tập trung chuyện này, hắn ta biết tính tình võ nhân lại muốn so bì nên vội vàng lắc lắc đầu, hùa theo.
Khóe miệng Bách Lý Ngự Thiên giật giật, lão ta lạnh lùng cười, đột nhiên từng tia lạnh lẽo lóe lên trong ánh mắt của lão ta: “Ngự Lôi, không phải trước kia lão phu đã từng nói với các ngươi rằng khi ở trước mặt lão phu không cần phải mánh khóe ngoằn ngoèo vòng luồn lách như vậy, lão phu có thể nghe được những lời nói thật mà. Dựa vào những lời truyền lại của những người ở Tây Châu, thực lực của chủ nhân Thiên Ma sơn, Cửu U bá chủ đã trên thông thiên triệt địa (bản lĩnh hết sức cao cường) từ lâu, hơn xa lão phu, các ngươi không cần chơi trò chải chuốt câu chữ với lại không phân cao thấp với lão phu gì chứ, hay là không bằng lão phu như vậy, hừ hừ, tất cả đều là nói dóc, chẳng lẽ các ngươi từng gặp người đó sao?”
“À… Đúng đúng đúng, lão tổ tông nói không sai, chúng ta cũng chưa từng gặp, cũng không có bao nhiêu người ở Tây Châu đã từng gặp qua. Bây giờ truyền tai nhau nghe bí ẩn như vậy, đa số là thổi phồng lên mà thôi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!